*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Hàm Sinh tìm gần hai tháng cũng không có manh mối, cứ tưởng rằng sẽ phải phí chút thời gian mới tìm được, không ngờ đâu lại tìm thấy người nhanh đến vậy, Minh Nhiễm có chút kinh ngạc.
Xấu hổ hơn nữa là, người vậy mà lại ở trong phủ Minh Thượng thư.
Minh nhiễm ho nhẹ một tiếng, giơ tay áo rộng che nửa mặt.
Cũng may Thanh Tùng chỉ là người làm nhiều không hay hỏi, không nhắc đến chuyện này, trái lại nói về việc tìm người.
“Có người nói từng nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa sau phủ Thượng thư, giống y như trong bức tranh, Trương huyện úy cũng dẫn người tới dò hỏi bà tử trong phủ Thượng thư, nói đúng là có người như thế này thật, là Minh nhị tiểu thư dẫn người từ bên ngoài về, bây giờ đang làm việc vặt trong phủ, chỉ là hôm qua Nhị tiểu thư sai hắn ra ngoài làm việc, trong Tống Hoài ngắn không ở trong phủ.”
Minh Nhiễm không nghĩ tới còn liên quan tới cả Minh Từ nữa.
“Sao lại làm tạp dịch ở trong phủ vậy?” con trai Tống Hàm Sinh, đó cũng là thiên chi kiêu tử, sao có thể nghèo túng đến mức trở thành tôi tớ hạ nhân được.
Thanh Tùng giải thích: “Nói là bị thương ở đầu, không nhớ chuyện trước kia.”
Minh Nhiễm à một tiếng: “Thì ra là thế.”
Thanh Tùng lại nói: “Nương nương, Trương huyện úy hỏi tiếp theo nên làm thế nào?”
Tìm được người trong phủ Thượng thư, Trương huyện úy vừa xấu hổ lại quẫn, cân nhắc xem có phải là quý nhân trong cung có nhớ nhầm gì không, vừa tra thì phát hiện biểu đệ bà con xa trong miệng kia thế mà lại làm việc nặng trong phủ Thượng thư.
Thân là huyện úy kinh đô, tuy chỉ là quan nhỏ bát phẩm nhưng loanh quanh lòng vòng ở thế gia quý tộc trong kinh thành y thấy nhiều, tự tưởng tượng một vở tuồng, không dám tự chủ trương, nhanh chóng truyền tin tức vào trong cung.
Nơm nớp lo sợ, hốt hoảng kinh hoàng.
Thanh Tùng vừa mới ra khỏi cửa cung nhìn thấy y cười còn khó coi hơn là khóc.
Tuy là đào ra chuyện không hay nhưng dù sao cũng vẫn tìm người, có kết quả thì vẫn tốt, Minh Nhiễm trả lời: “Chuyện này gác xuống đi, em cảm ơn hắn thay ta.”
Thanh Tùng đáp vâng, nhanh chóng lui ra ngoài, Minh Nhiễm lại gọi Tây Tử với Lan Hương tới, sửa sang lại xiêm y, mang theo lễ, tự mình đi tới tẩm điện bốn vị Quý Thục Hiền Đức cảm tạ.
…………
Trong điện Chúc Hủ mặc quan bào màu đỏ thẫm chắp tay thi lễ cáo lui, Lục Tử cúi người nhón chân tiến sát người y, đi trước y ra ngoài.
Vương công công đi vào hai bước, nghe y thì thầm, gật gật đầu, thấp giọng nói với người ngồi trên ngự án: “Bệ hạ, bên kia Tiệp dư tìm người, nói là ở trong phủ Thượng thư.”
Hậu cung tìm người động tĩnh không nhỏ, Vương Hiền Hải đương nhiên cũng nghe thấy, không nghĩ tới lúc này đã có tin tức, chỉ là….
Sắc mặt ông kỳ kỳ, Tiệp dư cần tìm là biểu đệ bà con xa nhà mình, kết quả biểu đệ lại ở trong phủ Thượng thư nhà mẹ đẻ, chuyện này đúng là kỳ lạ.
Tuân Nghiệp gật gật đầu, buông tấu chương đã phê mực đỏ xuống, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Người tìm kia tên là Tống Hoài nhỉ?”
Vương công công đáp: “Vâng, tên là Tống Hoài, chẳng qua trong phủ Thượng thư dường như gọi là A Phù.”
A Phù…… Tống Hoài.
Kiếm khách tối qua tới tìm người tên là Tống Hàm Sinh.
Chàng dựa vào lưng ghế, mười ngón xếp chồng.
Thẩm Nguyên Quy, nữ giả nam trang, khi quân phạm thượng, nàng ta tuổi càng lớn phiền phức càng nhiều, che dấu cũng khó khăn hơn, vì việc này mà ngày ngày bối rối không thôi.
Mà Đàn Nhi, tai mắt Vân Thái phi trăm cay nghìn đắng cài vào Trường Tín Cung, mục đích thì quá rõ ràng, đương nhiên là vì đạo thánh chỉ ban chết cho Cảnh Vương trong tay Lý Thái hậu kia.
Về phần Ánh Phong, trong lòng Ánh Phong có Chiếu Thanh, nhưng Chiếu Thanh lại là một khúc gỗ cứng đầu không hiểu phong tình.
Bình thường hai người chung đụng với nhau như huynh đệ.
Cái gọi là tình cảm này, xấu hổ cũng được, khiếp sợ cũng thế, bản thân nàng ta không chủ động mở miệng được.
Sau đó….
Những việc này đều do nàng làm.
Mà Tống Hàm Sinh lần này, là vì muốn tìm con trai.
Nghe đâu đã mất tích hai tháng không thấy bóng dáng rồi, nghĩ thôi cũng sốt ruột.
Tuân Nghiệp nhướng nhướng mi, hiểu rồi, thì ra là thế.
Vậy thì, một ngày kia, nếu chàng cũng có việc nan giải, có phải nàng cũng sẽ….
Nghĩ tới đây, chàng ngồi thẳng người, chậm rãi nhấc bút lên, một giọt mực đen đọng lại trên giấy Tuyên Thành, từ từ thấm ra.
Vương công công thấy chàng chấp bút bình thản, lại nhìn trang giấy bị hủy hoại, đáng muốn đi lên đổi một trang khác thì thấy Bệ hạ ngồi ngay ngắn lại buông bút xuống, thấp giọng chậm rãi nói: “Nghĩ thế… cũng được đấy chứ.”
Chẳng qua, càn khôn trong đó, cần phải cân nhắc cẩn thận.
Chàng gọi: “Vương Hiền Hải.”
Vương công công vội lên tiếng: “Có nô tài, Bệ hạ ngài nói ạ.”
Tuân Nghiệp nói: “Sai người đi điều tra cẩn thận A Phù kia, tra tiền căn hậu quả từ đầu tới đuôi, bẩm báo một thể.”
“Vâng.”
Đột nhiên đi tra một người vô danh, Vương công công thầm nghĩ đúng là quan tâm tới vị ở Phù Vân Điện kia.
Vương công công gọi người đi làm việc, Tuân Nghiệp uống hai hớp trà, tiếp tục xử lý chính sự.
Đến chạng vạng thì điều tra rõ ràng, có người tới bẩm báo, đã tra rõ A Phù xuất hiện ở phủ Thượng thư kia từ đầu tới chân rồi.
“…… Sau khi y bị mất trí nhớ thì vẫn luôn ở trong phủ Thượng thư, đến nay đã gần hai tháng.
Hôm qua Minh nhị tiểu thư giao việc cho y, giờ không ở trong phủ.”
Tuân Nghiệp lật sang trang khác, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Giao việc gì?”
Người trong điện trả lời: “Theo dõi thế tử Cảnh vương ạ, A Phù tinh thông võ nghệ, đến cả ám vệ bên người Thế tử cũng chưa từng phát hiện.”
Tuân Nghiệp nhìn sách: “Theo dõi nó làm gì?”
“Chi tiết cụ thể thuộc hạ cũng không biết, chỉ biết được giữa Minh nhị tiểu thư và thế tử Cảnh vương có náo loạn một trận ạ.”
Cãi nhau?
Vương công công thầm nghĩ, cãi nhau cũng không đến mức cố ý sai một người tới theo dõi, ông đoán gần đây vận đào hoa của Thế tử có hơi vượng, Minh nhị cô nương không ngồi yên được nhỉ.
Tuân Nghiệp không hứng thú lắm với chuyện tình cảm trăng hoa của cháu trai kia, đã biết điều cần biết, gật gật đầu cho người lui ra.
Chàng ngồi lại một lát, kêu Uẩn Tú chuẩn bị nước, sau khi tắm rửa thay sang một bộ trường bào màu trắng hoa văn tới màu, cầm sách chưa đọc hết ngồi lên ngữ liễn đi tới Phù Vân Điện.
Minh Nhiễm dùng xong cơm chiều, ngồi nghỉ tạm trên ghế mây dưới giàn hoa, trên giá để nhanh đuổi muỗi, không bị quấy rầy.
Nàng nắm khăn lụa, nhẹ nhàng đung đưa, rất là thích ý.
Tống Hoài đã tìm được rồi, nhiệm vụ tiếp theo biểu đạt tình thương của mẹ thì dễ rồi.
Trên thực tế thì nhiệm vụ sắm vai lần này của nàng xem như thành công rồi.
Tám chín phần mười là được rút thẻ khen thưởng.
Tâm trạng của Minh Nhiễm không tệ, đủng đỉnh lắc lư rồi về phòng tắm gội, đợi nàng khoác áo choàng lụa đi vào nội điện, bên ngoài truyền tới động tĩnh.
Tây Tử vén rèm châu lên, Tuân Nghiệp đi vào, ngồi xuống trên giường nhỏ, tự nhiên kéo người đến bên cạnh.
Nàng vừa mới tắm gội xong, quanh thân còn ướt hơi nước, gương mặt ửng đỏ, mười ngón trắng nõn nắm lấy dải lụa choàng trên vai lau tóc dài chưa khô.
Lan Hương nâng khăn lớn màu trắng, tiến lên chà lau.
Hai người liền nói chuyện.
Tuân Nghiệp hỏi: “Ngày mai hưu mộc, không có việc gì, còn muốn ra ngoài một chuyến không?”
Minh Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, “Bệ hạ muốn đi đâu ạ?”
Tuân Nghiệp mỉm cười, “Không thì chúng ta đi phủ Thượng thư nhìn xem nhé.”
Phủ Thượng thư?
Minh Nhiễm nghe thế thì dứt khoát gật gật đầu, cười trả lời: “Được ạ.”
Nghe Trương huyện úy nói Tống Hoài bị Minh Từ phái ra ngoài rồi, trong thời gian ngắn cũng không về được, cụ thể đi đâu làm gì cũng chỉ có mình Minh Từ hiểu được.
Nàng có thẻ nhân vật, cần hoàn thành nhiệm vụ.
Bản thân nàng có đi hay không đi phủ Thượng thư thì cũng không sao, có đi thì cũng thế thôi, nàng còn thuận đường đi thăm Lục Lang được.
Nói thêm nữa, toàn bộ phủ Thượng thư, nàng cũng chỉ nhớ rõ một mình Lục Lang.
Minh Nhiễm nhiễm nhớ tới cậu nhóc đưa hoa mai cho nàng trong ngày tuyết rơi kia, mắt ngậm ý cười, nghĩ xem ngày mai phải mang quà gì cho nhóc.
Lan Hương chà tóc khô một nửa rồi lui xuống, Tuân Nghiệp nhìn nàng cười, ánh mắt mị mị.
Ôm người sát vào lồng ngực, cúi đầu xà xuống, hôn lên đầu mày tinh mịn.
Động tác của chàng rất nhẹ, lại trói siết hai tay nàng không động đậy được.
Mãi một lúc lâu sau mới dừng lại.
Minh nhiễm sửng sốt một chút, phản ứng lại đây, ngẩng đầu liền thấy hắn nửa rũ mắt, nhẹ nhấp môi.
Minh Nhiễm hơi sửng sốt, đến khi phản ứng lại mới ngẩng đầu lên, thấy chàng nửa rũ mắt, mím mím môi.
Nàng do dự một chút, ngồi thẳng người, đôi tay vòng lên vai chàng, cũng hôn hôn lên mặt chàng.
Yêu đương mà, chuyện của hai người chứ, sao có thể cứ để một người chủ động mãi được.
Nụ hôn dừng trên mặt nhẹ nhàng, mềm mại giống như lông chim vuốt ve qua tim, Tuân Nghiệp giật mình, nhịn không được bật cười.
Bấc đèn trên giá chưa giảm, ánh nến lay động khắp nơi, Minh Nhiễm cũng không biết chàng cười cái gì, bước xuống giường, dùng mảnh đồng cắt tim đèn, ánh nến trong phòng hơi tối xuống, mặt mày người trên giường càng thêm nhu hòa.
…………
Ngủ một giấc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ tước kêu ran, ánh mắt trời nhợt nhạt.
Minh Nhiễm che miệng ngáp một cái, chui ra khỏi thảm mỏng, mơ mơ màng màng mới tỉnh hẳn, mới nhìn hoàng đế bệ hạ vừa mới gắn ngọc quan, thay xong quần áo ngoài màn.
Nàng nói: “Hôm nay Bệ hạ thức dậy muộn vậy.”
Bình thường phải lên triều, đợi nàng tỉnh lại đã sớm không thấy người đâu.
Có là ngày hưu mộc cũng rất ít khi dậy muộn như vậy.
Tuân Nghiệp nghiêng người bước tới, cười nói: “Mau dậy đi.”
Minh Nhiễm xuống giường đánh răng rửa mặt, lại mặc quần áo chải đầu, cài trâm gắn hoa.
Hai người cùng nhau dùng bữa sáng, cũng không bận gì, đợi mặt trời lên cao ba sào rồi mới xuất cung.
Ở Phù Vân Điện cũng không có thú vui gì hay đồ chơi gì, trên đường đi Minh Nhiễm còn cố ý bảo Tây Tử đi mua vài thứ.
Xe ngựa dừng trước của phủ Thượng thư, Minh Nhiễm xốc mành, quản gia vừa mới nhìn thấy gương mặt của Tam tiểu thư kia, nhanh chóng đi vào bẩm báo.
Lúc này Minh Thượng thư đang ở trong viện của Vạn di nương nói chuyện với con gái thứ năm Minh Mạn.
Minh Mạn đang nói với ông ta chuyện tìm người nổi lên trong kinh thành mấy ngày nay.
“Huyện nha kinh đô đều rầm rộ tìm người đó, người tìm là A Phù Nhị tỷ tỷ dẫn về phủ, phụ thân, người nói xem đó có phải là kẻ cắp quan phủ truy nã không?”
Mày rậm Minh Thượng thư nhíu lại, trách mắng: “Nói linh tinh gì đó.”
Minh Mạn bĩu môi: “Cũng không phải là con gái nói bậy, phụ thân, Nhị tỷ tỷ cũng không biết rõ ràng thân phận đối phương đã giữ người lại trong phủ, chẳng may gặp tai họa thì liên lụy trên dưới một nhà.”
Lời này của Minh Mạn rất có lý, tâm trạng tốt của Minh Thượng thư cũng hóa hư không, đang muốn đứng dậy đi thư phòng, tìm người gọi nhị nữ nhi tới nói chuyện một lát xem chuyện thế nào thì quản gia chạy vào.
“Lão gia, Tam tiểu thư…… Không không không, là tiệp dư nương nương đến ngoài cửa rồi ạ.”
Minh Thượng thư còn chưa lên tiếng, quản gia thở hổn hển một hơi, ghé sát vào nói: “Dường như Bệ hạ cũng ở trong xe ngựa đó ạ.”
Lúc Tam tiểu thư vén rèm lên, ông ta mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng tròn trịa khác.
Mặc dù ông ta chưa gặp qua nhưng cũng biết tổng quản ngự tiền, nối tiếng nhất là về hình thể.
Vương công công ở bên trong, vị kia sợ là cũng ở bên trong.
Minh Thượng thư nghe thế, đầu lại nghĩ tới lời mới rồi của Minh Mạn.
Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ người mà A Từ giữ lại trong phủ kia thân phận thực sự có gì sao?
Trừ cái này ra, Minh Thượng thư thực sự không nghĩ được gì khác, hoàng đế bệ hạ trăm công ngàn việc cố ý tới phủ để làm gì đây.
Minh Thượng thư bước nhanh ra ngoài, bên kia Trình thị cũng nhận được tin tức, hai vợ chồng gặp nhau trên đường tới chính viện.
Trình thị vừa thấy thì biết ông ta đi ra từ viện của Vạn di nương, quay đầu đi, trong lòng hầm hừ.
Hai người bọn họ một trước một sau bước ra cổng, Minh Nhiễm xốc nửa mành lên nhìn bọn họ, lười phải nhìn nhiều, lại buông xuống, quay đầu hỏi: “Bệ hạ, chúng ta đi xuống ạ?”
Tuân Nghiệp cười nói: “Đi thôi.”
- -----oOo------