Vai Diễn Mỹ Nhân

Chương 60:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử Thất nghe thế thì đi vào trắc gian, Tang Cửu đang dùng khăn lau bàn ghế, quay đầu lại thấy nàng ấy đang lăn lộn với hòm xiểng áo quần, “Ngươi không hầu hạ chỗ Vương phi, qua đây làm gì vậy?”
Tử Thất lấy mấy bộ xiêm y từ trong hòm ra, trả lời: “Vương phi kêu chọn mấy bộ quần áo sáng màu một chút, kiểu dáng đẹp một chút, ta thấy tâm trạng ngài ấy có vẻ tốt hơn trước đấy.”
Thời gian bình thường nào có chọn xiêm y gì đâu chứ, cứ tới tới lui lui mấy món như vậy, chủ yếu là màu xanh hoặc màu trắng, mỗi ngày quỳ gối trong Phật đường nhỏ tụng kinh không thì ngồi trước cửa sổ ngẩn ngơ, những thứ khác căn bản không hề để trong lòng.
Hai người này nhỏ giọng nói chuyện, Minh Nhiễm vốn không đói bụng, bữa sáng trên bàn dùng được hai miếng thì buông chén đũa xuống.
Lan Trạch Viện ít người, ngoài Cảnh Vương phi cũng chỉ có Tang Cửu với Tử Thất và một ma ma chuyên quản việc giặt giũ và việc nặng trong viện.
Minh Nhiễm đứng lên đi lại trước cửa sổ vừa mới ngồi, đúng lúc nhìn thấy ma ma mặc trường bào màu nâu đang nắm chổi dọn dẹp lá trúc rơi linh tinh bên hiên.
“Vương phi.” Thôi ma ma gọi nàng một tiếng.
Bảy năm này đã mài mòn hết tích cách của Cảnh Vương phi, bà ấy như một vị ni cô trong Phật miếu, tâm tình bình đạm, ít có lúc nào hiện ra vẻ hỉ nộ ai nhạc.
Minh Nhiễm có chút lãnh đạm gật gật đầu, vẫy vẫy tay với bà ấy.
Thôi ma ma buông cái chổi đi qua, cung kính nói: “Vương phi có cái gì sai bảo ạ?”
Thôi ma ma không biết nàng muốn làm nhưng cũng đồng ý, chờ Tử Thất tìm được xiêm y thích hợp qua đây, nàng cũng chọn được gậy gộc vừa ý.
Nàng làm lơ vẻ kinh ngạc của Tang Cửu và Tử Thất, đi đến trước kính, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, lấy hộp sứ nhỏ trang điểm môi ra, ngón tay nhẹ chấm, bôi nhẹ lên môi.
Môi son đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp vô cùng, nháy mắt đã tôn lên làn da đã xuống sắc.
Minh Nhiễm vừa lòng xoa xoa tay, nhìn về phía Tử Thất: “Còn thất thần làm gì, lại đây thay quần áo chỉnh trang.”
Tử Thất hoảng hốt a một tiếng, vẫn là Tang Cửu đẩy nàng ta một cái rồi mới tỉnh thần lại được, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại nhanh chóng tỏ ra vui mừng.
Mấy ngày nay nàng ta hầu hạ, cứ cảm thấy ý chí sinh tồn trong mắt Cảnh Vương phi ngày càng mờ nhạt đi, như là gì cũng đều ghét hết, nàng ta chỉ sợ mình chỉ không chú ý một chút thôi, Vương phi sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Bây giờ còn có tâm trạng trang điểm này kia, cũng có hứng thú hơn, tóm lại là tốt.
Tử Thất nhanh tay lẹ mắt sơ lại búi tóc cho nàng một lần nữa, Minh Nhiễm chọn chọn nhặt nhặt trên bàn trang điểm, chọn được một cây trâm bạc, trên đỉnh khắc chút hoa nho nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản.
Những cái này không quan trọng, quan trọng là, nó rất sắc bén.
Minh Nhiễm thích trâm lắm, nhất là những cây trâm sắc bén.
Cài lên búi tóc đẹp không sao tả xiết, nắm trong tay….
Nàng rũ mắt cười, đó chính là một vũ khí sắc bén có thể để phòng thân còn có thể đả thương người nữa đấy.
……
Cảnh Vương phi Thiệu thị, xuất thân Thiệu gia Lãng Lăng, đều là thế tộc lâu đời có nhiều uẩn khúc giống như Lý gia.
Hai nhà Thiệu Lý vốn là quan hệ thông gia, Cảnh Vương phủ lớn hơn Lý Thái hậu vài tuổi, thời còn xuân sắc khuê mật còn là biểu tỷ biểu muội tương thân tương ái.
Nữ nhi khuê các, đừng nói tới biểu tỷ muội cách nhau vài ba tầng, cho dù là tỷ muội ruột cũng thích cạnh tranh, lúc bà ấy còn trẻ tuổi cũng là người tranh cường háo thắng, cá tính không chịu thua kém, luôn muốn chuyện gì cũng làm đến thập toàn thập mỹ.
Bà thừa nhận tính tình bà hiếu thắng, nhưng những năm đó, chẳng qua là lúc làm nữ công làm được tinh xảo hơn bà ta một chút, lúc đọc sách tập viết thì cố gắng hơn bà ta một chút, hành sự cũng khéo léo hơn chút.
Được người khác khen cũng tốt, phần thưởng cũng vậy, đều là bà vẽ từng đóa mẫu đơn thêu theo, là mỗi lần ba đọc sách khắc bản chữ mẫu mà có được.
Từ đầu đến cuối, ba chưa bao giờ cố ý làm Lý thị khó coi, cũng chưa bao giờ hại qua bà ta một lần.
Đến bây giờ bà vẫn chưa nghĩ ra được, vì sao nữ nhân lại nhẫn tâm như vậy, coi thường tình tỷ muội, quyến rũ trượng phu bà, hại nữ nhi của bà, thế mà vẫn chưa đủ, còn thời thời khắc khắc tìm mọi cách làm nhục nhi tử của bà.
Lý thị tàn nhẫn độc ác, trượng phu kia của bà lại càng bạc tình nhẫn tâm.
Bọn họ làm phu thê bao năm, sau mười năm ân ái, sao lại không chịu được một kích như thế?
Đến giờ bà vẫn còn nhớ rõ một màn trong trướng rủ, ông ta đè lên người mình, trong con say chếnh choáng hôn lên môi bà rồi nỉ non lưu luyến gọi tên Lý thị khiến toàn thân đều trở nên lạnh toát.
Nhưng lúc đó bà còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, điều đẩy bà xuống vực sâu tăm tối chính là đứa con gái bà mới sinh đã bị Tuân Lễ trộm ôm vào cung thay bằng Thuận Ninh quận chúa, đứa con gái bà chưa kịp nhìn mặt một lần đã chết đi đầy đáng thương kia.
Là Tuân Lễ, vì chân ái đã ban ân cho ông ta, đổi chính con gái ruột của mình vào cung.
Là Lý thị, là nữ nhân nhẫn tâm Lý thị kia, hại đứa bé của bà.
Thế nhưng bà lại dại dột ôm ấp yêu thương, tỉ mỉ che chở con gái của hai kẻ kia suốt nửa năm ròng.
Nếu không phải ngày Thuận Ninh được sắc phong quận chúa kia, bà ôm Thuận Ninh tới Phượng Ngô cung tạ ơn, nghe lén được tiện nhân kia nói chuyện với Ngọc Trân, sợ là cả đời này bà chẳng hay biết gì.
……
Ngọc Trân nói: “Nương nương, hôm nay tiểu chủ tử đã được phong hào, gọi là Thuận Ninh, chỗ tiểu công chúa kia, tối nay vẫn nên tới Pháp Hoa Điện thắp hai nén hương đi ạ.”
Lý thị: “Gì mà tiểu công chúa, nữ nhi của Thiệu thi kia cũng xứng à? Sau này không được nhắc tới nó trước mặt bổn cung nữa, nghe tới là phiền lòng.”
Ngọc Trân: “Nhưng mà, nhưng mà……”
Lý thị: “Nhưng mà gì, mấy thứ đồ chơi kia đều là những nữ nhân khác trong hậu cung chuẩn bị cho bổn cung sanh con, lại không phải là bổn cung hại nó, cho dù nó hóa thành quỷ cũng không tính lên người chúng ta được.”
Ngọc Trân: “Nhưng rõ ràng chúng ta biết các nàng ra tay, lại, lại……”
Lý thị: “Ngươi câm miệng đi, nó chiếm danh phận con ta rồi, cũng phải ra sức vì tương lai của ta….
Bây giờ Thánh Thượng thương tiếc, mấy tiện nhân không an phận kia có tái khởi cũng không làm được gì, để ta vạn sự như ý, cũng coi như tạo hóa của nó.”
……
Từng câu nói kia giống như sét đánh giữa trời quang nện trên người bà.
Đôi gian phu dâm phụ đáng chết!
Lúc đó bà chỉ muốn xách một cây đao đâm chết bọn họ cho rồi, để cho hai đứa tiện nhân này chôn cùng nữ nhi đáng thương của bà.
Nhưng mà không được, bà cò một nhi tử, bà không thể làm như vậy được.
Bà đã không có con gái nữa rồi, không thể hại thêm con trai của bà nữa.
Vô lực mỏi mệt lại tuyệt vọng đến cực điểm.
Tuân Lễ ôm đứa con gái cực sủng của ông ta tới cảnh cáo bà, Vân phi trấn an bà giữ cảnh thái bình giả tạo, Lý thị đắc ý không sợ hãi gì.
Con trai bà chẳng hay biết gì, bà lại không dám tiết lộ chút nào.
Bà thừa nhận bà sợ, bà sợ thủ đoạn của Lý thị, cũng sợ tình yêu si đắm u mê của Tuân Lễ với nữ nhân kia, ngay cả Vân Thái phi cũng hạ lệnh sai người giám sát bà ngày đêm, nói bà phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói tới việc làm.
Sau đó tiên đế bị Lý thị làm cho tức chết, Thái Tử kế vị, Vân phi thành Vân Thái phi, dọn vào trong Cảnh Vương phủ.
Có Vân Thái phi chủ trì đại cục trong phủ, che chở Tuân Miễn, bà tránh vào Lan Trạch viện, cuối cùng…..
không bao giờ phải nhìn thấy gương mặt khiến người ta cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn kia nữa.
Bà tụng kinh cầu phúc cho nữ nhi của mình, thuận tiện còn oán chú cho bọn họ không được chết tử tế.
……
Minh Nhiễm nghĩ tới những điều này chỉ cảm thấy ngột ngạt, Cảnh Vương phi đúng là xui tận tám đời mới đụng phải một đôi như vậy.
Thật chứ, so sánh với cái này, bây giờ nàng nhìn Chúc Hủ còn thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mặc dù Chúc Hủ thủ thân như ngọc vì vị Nhị tỷ tỷ của nàng, làm một đại ca tri tâm nhưng người không phải như dạng Cảnh Vương này, tốt xấu gì sau khi thành thân cũng biết áy náy.
Tuy là có vẻ dối trá, nguyên chủ cũng không thích cái gọi là áy náy này, nhưng có nói như thế nào thì người ta cũng không tới mức quá quắt thế này.
Cảnh Vương này quả thực…….
Minh Nhiễm chậm rãi thở dài ra một hơi, nhìn trong tay cây trâm, thầm nghĩ thật đúng là thứ không ra gì.
Vốn dĩ Tử Thất chọn cho nàng một bộ xiêm y màu gỗ, Minh Nhiễm bảo nàng ta chọn bộ có màu đỏ thẫm tới, nhìn là thấy sáng sủa.
Nàng nắm cây trâm trong tay, nhận lấy một cây gậy từ trong tay Thôi ma ma, nghiêng người lớn tiếng nói: “Đi, đi nói với quản gia, bảo ông ta gọi nha hoàn, bà tử, sai vặt của bổn vương phi sắp xếp ngay ngắn lại, hôm nay bổn vương phi nên đi chúc thọ cho mẫu phi…..” Mới là lạ đấy!
Nàng ngứa tay, bây giờ muốn đi đánh người.
Tuy là việc tổn thể lực mà nàng ghét nhất, chẳng qua không sao cả, bây giờ nàng vẫn dồi dào sức lực lắm.
Tang Cửu vô cùng vui vẻ đáp vâng, hân hoan chạy ra ngoài, mở cửa lớn Lan Trạch viện ra, không khép vào nữa.
……
Sinh nhật Vân Thái phi làm rất long trọng, Vương phi các nhà tới một lần, ngay cả Nhạc An đại trưởng công chúa trước nay đều không ra khỏi cửa cũng dẫn theo cháu gái qua đây từ sáng sớm.
Trình thị với Minh Từ cũng tới rất sớm, vừa vào thì nghe được Nhạc An đại trưởng công chúa đang nói chuyện với Vân Thái phi.
Nhạc An đại trưởng công chúa rất là có sức sống, cười hỏi: “Sao lại không thấy nhi tử tỷ đâu, ngày thế này sao nó không ra chiêu đãi?”
Vân Thái phi sao dám gọi ông ta ra, chẳng may uống nhiều rượu quá, lại nổi điên một trận, cả phủ này của bọn họ đều bị ông ta qậy cho xong luôn.
Bà ta cười trả lời: “Mấy ngày trước chân nó bị thương, không dám gọi nó đi đường, với cả, ta có tôn nhi, nào phải cần nó tới cho vướng chân vướng tay.”
Vân Thái phi cứ luôn thích bôi đen con trai bà ta, Nhạc An đại trưởng công chúa cũng cười đùa một lát, nhìn Ninh Vương phi và Tấn Vương phi đang giúp đỡ chiêu đãi khác nữ, Cảnh Vương phi Thiệu thị đóng cửa không ra, đại yến thế này, còn cần nhà khác tới giúp đỡ.
Đại trưởng công chúa xoa xoa đầu Thuận Ninh, thở dài: “Tỷ nói chứ, Cẩm nương quậy gì chứ, Lễ nhi giữ mình trong sạch, trong phủ đến cả thị thiếp cũng đều không có, nào có chỗ làm nó không thuận lòng, tránh trong sân bảy năm thì cũng thôi đi, con gái cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn ngoan cố thế chứ.”
Cẩm nương là khuê danh của Cảnh Vương phi, Lễ nhi trong miệng Nhạc An đại trưởng công chúa đương nhiên là Cảnh Vương.
Vân Thái phi nghe lời này của bà thì khóe mắt giật giật, vội nói: “Là sai lầm của Tuân Lễ cả, không trách Cẩm nương được.”
Bà ta vô cùng áy náy với đứa con dâu này, nhưng nắm đó Lý thị thế lớn, Lý thị là Hoàng Hậu trung cung, là mẹ cả, mẹ cả với con vợ lẽ yêu đương vụng trộm, nếu nó mà quậy lớn lên, sao có thể thu dọn cho được.
Trong lòng Vân Thái phi khổ sở, trên mặt cũng vương nét buồn rầu, “Cẩm nương là đứa tốt, sao trách con bé được, đều là cái đứa ngu xuẩn kia, aiz, thôi bỏ đi, không nhắc tới những chuyện này nữa.
Bên ngoài ánh mặt trời nóng, muội mau vào phòng ngồi đi.”
Nhạc An đại trưởng công chúa nghe lời đi vào, Vân Thái phi tự mình đứng chờ lão tỷ muội của mình là Đức Quý thái phi ở cửa, thừa dịp không có ai, Minh Từ theo Trình thị đi lên.
Nhìn thấy Minh Từ mày Vân Thái phi nhíu lại, rất rõ ràng, trong lòng còn đẻ bụng chuyện Tống Hoài lần trước.
Bà cảm thấy đứa con trai ngu xuẩn kia của mình không có chỗ nào tốt, nhưng tôn nhin Tuân Miễn của mình thì chỗ nào cũng vừa lòng.
Quá khứ cảm thấy Minh gia nhị cô nương giống như thiên tiên, xứng đôi với tôn nhi của mình không chỗ nào chê.
Chuyện của Tống Hoài quậy tới ồn ào khắp cả thành, đúng là mất mặt hết sức, rất là khiến bà không vui.
Cho dù là ánh mắt của Vân Thái phi hay là vẻ trêu tức xem chuyện vui của mấy người xung quanh, Minh Từ không thèm để ý chút nào, dịu dàng cười khẽ vấn an.
Thái độ của nàng ta như thế có vẻ vô cùng tỉnh táo, Vân Thái phi đúng là đánh giá cao nàng ta, ánh mắt khác thường của thế nhân, không phải ai cũng chịu nổi.
Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, Vân Thái phi vẫn gật gật đầu, mời Minh Từ và Trình thị vào trong ngồi, Đức Quý thái phi mà bà chờ cũng đã tới, hai người cầm tay nhau ngồi vào ghế chủ tọa.
Trong phòng, giữa khách nam, nữ cách nhau một bức bình phong lụa thêu hỉ thước, gần như xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi hai bên.
Người bên kia đứng lên hết, nâng ly đồng thanh chúc thọ Vân Thái phi, Vân Thái phi cũng có thể nhìn thấy, giơ ly rượu trái cây trong tay lên, mặt đầy ý cuwoif.
Kế tiếp là nữ quyến từng nhà cũng tiến lên chúc thọ vấn an.
Minh Từ cố ý làm một đôi câu chúc thọ, cái khác không nói, ít nhất ngoài mặt nàng ta đặt bà đây ở trong lòng, Vân Thái phi vừa lòng gật đầu tăm tắp.
Bên này Minh Từ không nhanh không chậm cáo lui,trong phòng lại nổi lên từng đợt tiếng nói chuyện, lại náo nhiệt lần nữa.
Đúng lúc này, gã sai vặt ở chỗ sâu trong nội viện và ngoài cổng lớn đều nhận được tin tức, nhanh chóng chạy vào chỗ mở tiệc.
Thật không khéo, hai gã sai vặt lại gặp nhau ngay chính sảnh, chân chưa kịp hãm lại tý nữa thì đâm vào nhau ngã bật ngửa, hai người vội vàng đứng vững, cũng không kịp nói gì, song song tiến vào trong ánh mắt chăm chú của mọi người và lông mày nhíu chặt của Vân Thái phi, đồng thời lên tiếng.
“Thái phi, Vương phi ra khỏi Lan Trạch viện!”
“Thái phi, Bệ hạ đã tới cửa phủ rồi ạ!”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.