*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong rừng trúc thanh u không thấy ánh mặt trời, Minh Từ ngồi trên ghế đá, sau một lúc lâu vẫn không hề nói chuyện.
Tuân Miễn trước mắt đã kế thừa vị trí của Cảnh Vương, càng ngày càng trưởng thành chín chắn hơn so với trước, mặc cũng là quần áo thuần tịnh, y nắm ấm trà rót cho nàng một ly.
Mới vừa rồi Trình thị và Vân Thái phi đã thương lượng xong chuyện giải trì hôn sự, giữa hai người đã không còn quan hệ gì, ngồi như vậy cũng có chút xấu hổ.
Nàng nắm ly sứ, tay đang lạnh ngắt cũng ấm áp hơn.
Thực ra giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện có thể nói nhưng nghĩ tới y dùng nghi thức trắc phi để mai tác Lý Nam Nguyệt trong nghĩa trang của vương phủ, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy nhạt nhẽo hẳn, lười phải nghĩ gì nên cũng lười nói ra.
Có lẽ vì không khí quá mức an tịch lại đình trệ, Tuân Miễn lên tiếng trước: “Vì sao đột nhiên lại muốn từ hôn?”
Nàng ta nghe thấy lời này thì cổ họng không khỏi khô khốc, nhấp một hớp trà trong tay: “Ngươi hỏi ta vì sao? Chẳng lẽ không nên hỏi chính ngươi vì sao à?”
Trước khi nữ nhân Lý Nam Nguyệt kia xuất hiện, nàng ta vẫn cảm thấy hai người là một đôi trời đất tạo nên.
Sau khi Lý Nam Nguyệt xuất hiện, nàng ta mới phát hiện ra, gì là một đôi trời đất tạo nên chứ, tất cả đều là nàng ta tự mình tưởng tượng mà thôi.
Nghĩ đến những chuyện rách nát sau này nàng ta càng không cam lòng, nàng ta nghĩ, tình yêu không có thì thôi nhưng quyền thế thì phải nắm chắc trong tay.
Vị trí thế tử phi, vương phi….
Tuyệt không chắp tay nhường lại.
Vốn dĩ nàng ta nghĩ như vậy nhưng bây giờ nàng ta lại cảm thấy không đáng giá.
Cả đời này dài lắm, cùng Tuân Miễn trải qua cả đời là điều nàng ta luôn hướng tới nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy sốt ruột.
Khóe miệng nàng ta nhếch lên nụ cười trào phúng: “Ngươi có thể xem nữ nhân như Lý thị kia thành bảo bối, mắt mù đến cỡ đó, ta nào dám bước chân vào cửa Cảnh Vương phủ.”
Sắc mặt Tuân Miễn nhìn không được đẹp cho lắm: “Nàng ấy chết rồi, sao ngươi phải dùng giọng điệu như thế để móc mỉa nàng ấy.”
Minh Từ nhìn dáng vẻ này của hắn thì cười ha ha hai tiếng, Minh nhị tiểu thư vốn nổi tiếng bởi tính cách ưu nhã đột nhiên xả vai, cười cả người run lên, Tuân Miễn nhìn mà sửng sốt hết cả người.
Nàng ta cười không ngừng nghỉ, chống người đứng dậy, bước đi, nhìn lá trung xanh bay xào xạc trong rừng, tiếng cười đột nhiên im bặt, giọng nói có chút mơ hồ, ẩn ẩn còn có ý nghẹn ngào: “Ngươi đúng là….
Ngu chết đi được.”
Nàng ta bước ra ngoài, càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt y.
Tuân Miễn nhìn nhìn, không hiểu sao trên tay chẳng còn chút sức lực nào, ly sứ rơi xuống, bang một tiếng, vỡ thành từng miếng.
Từ Cảnh Vương phủ đi ra, bầu trời giăng đầy mây mù mịt, còn có mưa phùn rơi lất phấp.
Vụ Thanh bung dù ra, nàng ta nhấc làn váy chậm rãi leo lên cửa xe ngựa.
Trình thị còn ra sớm hơn cả nàng ta, ngồi bên trong vặn vặn khăn lụa, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng thi nhau rơi với mưa bên ngoài, càng nghĩ càng giận: “Chỉ biết làm loạn! Chỉ biết làm loạn thôi! Không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì nữa, ngươi không thể hiểu chuyện một chút được sao? Cảnh Vương phủ người ta còn chưa nói gì, ngươi thì nhanh chóng chạy tới từ hôn rồi, điên rồi phải không.”
Nàng ta quay đầu đi, không muốn để ý tới bà ta lắm.
Dù sao hôm sự này cũng đã hủy bỏ rồi, có như thế nào thì cũng đã thành kết cục đã định.
Trở lại Minh phủ, Trình thị đi tới Thanh Phong Viện tìm lão phu nhân, hôn sự với Cảnh Vương phủ không còn nữa, đương nhiên là phải có tính toán khác rồi.
Bọn họ phải tìm nhà tiếp theo cho nàng ta, nhưng Minh Từ lại không hề muốn cho bọn họ có cơ hội đó.
Nàng ta đi tới phủ tướng quân tìm bà ngoại nàng ta, nhà mẹ đẻ bà ngoại nàng ta ở Tần Châu, nàng ta muốn đi tới bên đó một chút.
Buổi sáng rời khỏi kinh thành ngày hôm đó, sương mù còn chưa có tan đi, tiếng xe ngựa lóc cóc đi qua cổng thành, có người cưỡi khoái mã đuổi theo.
Vụ Thanh xốc màn xe lên: “Tiểu thư, là Chúc đại nhân.”
Người tới là Chúc Hủ.
Chúc Hủ nhận được tin Minh Từ muốn tới Tần Châu, cố ý tới đây đưa tiễn.
Nhìn Minh Từ khoác áo choàng chắc, mặc váy tầng thêu hoa anh đào đi giày trắng bước xuống từ trong xe ngựa, y nói: “Hà tất phải tới Tấn Châu, cho dù Minh gia không còn được như trước, ta cũng có thể bảo vệ muội phong quang như trước.”
Minh Từ không trả lời lại, chỉ uốn gối nói: “Chúc nhị ca bảo trọng.”
Chúc Hủ nhìn theo xe ngựa đi xa, cổ họng khô khốc.
Đời người nhiều nỗi khổ bi ai, khổ nhất là cầu mà không được.
Cho dù rơi vào bước đường như vậy, nàng vẫn…..
aiz.
Minh Từ rời đi kinh thành cũng không nhấc lên sóng gió gì.
Chúc Hủ lưu luyến ở tửu quán nhiều ngày, cả nửa tháng trời mới ổn định được tâm trạng.
Ngày này y tới thư viện Triều Lăng làm việc, gặp phải Tuân Miễn còn đang nhập học bên trong.
Hai nam nhân vừa gặp đã ghét nhau, đều tự tránh né nhau từ lúc còn xa xa.
Tuân Miễn là một vương gia mà vẫn phải học ở thư viện Triều Lăng, đương nhiên có không ít người ngầm chê cười y, không có chuyện gì y sẽ lên xe ngựa về vương phủ ngay.
Trong vương phủ rất an tĩnh, an tĩnh tới mức cách một cánh cửa sổ vẫn nghe được tiếng gió bên ngoài.
Y chống đầu ngủ, mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mộng y làm hoàng đế, cưới A Từ, cuối cùng chết trên long sàng ở Tây điện, cả đời cũng xem như viên mãn.
Tinh thần vừa chuyển, y nhìn thấy Nguyệt nhi, là Nguyệt nhi nhưng lại không giống Nguyệt nhi.
Nàng ta có một cái vòng tay thần kỳ có thể đi vào giấc mộng, nằm trên giường Bát bộ câu mi liế.m môi, hứng thú bừng bừng lựa chọn con mồi.
Y, Chúc Hủ, Minh Nghiệp, thậm chí còn cả Cửu hoàng thúc, đều là người mà nàng ta lựa chọn.
Nàng ta quyến rũ Chúc Hủ, dụ hoặc Minh Nghiệp, ở trong mộng Minh Nghiệp đỏ môi mị mắt, dâm loạn lại hoang dã, khác hoàn toàn với dáng vẻ tươi cười săn sóc trước mặt y.
Nàng ta ôm lấy cổ Minh Nghiệp, trong miệng là lời nói động lòng âu yếm, giường động màn bay, chăn ấm nệm êm.
Đột nhiên Tuân Miễn tỉnh lại từ trong mộng, trong lòng nảy lên, tay run run rót một ly nước, dốc hết vào trong bụng mới thoáng yên ổn hơn được.
Nhưng chuyện lại không có kết thúc như vậy, giấc mộng đột nhiên tới vào ban đêm như là mở ra cho y một cánh cửa mới.
Từ sau ngày hôm đó mỗi đêm y đều bắt đầu nằm mơ, trong mộng vai chính đều là Lý Nam Nguyệt, mỗi lần đều đi theo người khác tiêu dao sung sướng.
Từng này từng ngày, hằng đêm y đều tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi thoát ra khỏi mộng, thở từng ngụm hổn hển, tra tấn tới mức nhân tinh lực tẫn.
Ngày đầu đông tuyết rơi đọng trên ngọn cây, trong vương phủ người người đều lo lắng đề phòng sống qua ngày.
Vương gia bị chứng bóng đè, buổi tối ngủ không ngon, ban ngày tính tình càng thêm kỳ quái.
Vân Thái phi đi thăm cháu trai mình lại đụng phải lúc y muốn ra ngoài, bọc áo choàng chồn đen, cả người tiều tụy, bà ta thở dài: “Ngươi là muốn đi đâu?”
Tuân Miễn rít giọng nói: “Đi ra ngoài một chuyến, tôn nhi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Mấy ngày nay y bị bóng đè nên gần như không hề ra cửa, bây giờ y muốn đi ra ngoài, Vân Thái phi cũng không ngăn cản.
Tuân Miễn vừa ra khỏi thì đến Chúc phủ ngay, vừa vặn hôm nay cũng là ngày nghỉ của Chúc Hủ.
lúc y tới hai người cùng ngồi đối diện trong phòng hồi lâu, cuối cùng y cũng hỏi đến những chuyện liên quan trong mộng.
Nếu không có Tuân Miễn nhắc tới, Chúc Hủ cũng sắp quên chuyện lạ trong mộng không còn mảnh nào.
Ngày đó Minh Từ cũng hỏi qua y, y cũng dựa theo những gì đã kể trước đó kể lại hết cho Tuân Miễn một lần.
Tuân Miễn siết chặt nắm tay, run bần bật, khuôn mặt âm trầm, xoay người đi ra khỏi Chúc gia rồi quên đi tới Minh gia.
Minh Nghiệp nhàn rỗi ở nhà, nhìn thấy Tuân Miễn thì kinh ngạc chớp chớp mắt: “Sao vương gia lại rảnh rỗi đến phủ nhỏ của chúng ta thế này?”
Tuân Miễn dường như không nghe được lời y nói, lập tức hỏi việc trong mộng, sắc mặt y khó coi đến cực điểm, Minh Nghiệp nhĩ nghĩ rồi đơn giản kể lại tình hình thực tế.
Y vừa dứt lời, Tuân Miễn nắm tay đấm lên mặt y một cái, hung hăng đánh người một trận.
Minh Nghiệp không dám ra tay với y, bị đánh bầm dập mặt mũi suýt đi đời, mờ mịt không biết ra làm sao.
Sau khi ra khỏi Minh gia, một mình Tuân Miễn đi tới nghĩa trang của vương phủ, y nhìn nấm mồ của Lý Nam Nguyệt, trong mắt u ám lân ra, y vẫy lui hạ nhân, dưới cành lá khô khốc dường như đang nổi điên mà đạp đổ mộ bia kia.
Gió lạnh lạnh thấu xương, mặt đất hỗn độn.
Y ngồi xổm trên mặt đất, áo choàng lông cáo dính đầy bùn đất, bụm mặt phát ra tiếng cười trào phúng.
Hoang đường hoang đường, đây đúng là chuyện hoang đường, nực cười cực điểm.
- -----oOo------