Vài Lần Hồn Mộng

Chương 70:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chỉ có thể là nếu mà thôi.
            Một mạt kim quang nhẹ bay đến từ phía chân trời. Trong nháy mắt, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có một cảm giác ấm áp vây lấy cả người, ý thức dần dần mơ hồ. Toàn bộ thế giới tựa hồ đều đang quay ngược về. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
            Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Mạc Mặc ở bên tai nàng: “Nhược Nhất, ráng chống đỡ, chúng ta về nhà.”
            Hô hấp ngưng lại. Gió nhẹ đảo qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất hoàn toàn đình chỉ ở giữa thiên địa.
            Thế gian tựa hồ lặng yên như tờ.
            Cảm giác nóng cháy trong cơ thể từ từ biến mất, Thương Tiêu ngơ ngác nhìn Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở mi tâm lúc chìm lúc nổi, lúc chớp lúc ẩn, cuối cùng chỉ để lại một cái ấn ký nửa đen nửa trắng. Không biết đó là cái gì.
            “Biểu ca?” Vũ La kỳ quái cảm giác được thân thể cứng đơ của Thương Tiêu dần dần thả lỏng.
            Đột nhiên không trung nổi lên ngân quang, Vũ La chỉ cảm thấy thân thể đau nhức, đã bị văng ra một cách hung hăng. Cửu Diễm kinh hãi, cái gì cũng không quản, vung tay lên, thoát khỏi sự cản trở của ma khí, lập tức phi thân tiến lên đỡ lấy Vũ La.
            Anh Lương chủ liếc mắt thấy thân thể Nguyệt Hoàng nằm trên mặt đất dần dần bị ngân quang nuốt chửng, thần chí bỗng thanh tỉnh, thét lên đau đớn, ném Nhược Nhất ra, thả người nhảy tới bên người Nguyệt Hoàng. Ôm chặt lấy Nguyệt Hoàng, mặc cho ngân quang đốt cháy mỗi một tấc da thịt khắp người.
            Hắn nhìn Nguyệt Hoàng, lại ung dung cười đến xinh đẹp: “Hoàng Nhi, ta đến với nàng được không?” Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng, “Đừng đi theo người ta nữa. Sư phụ sẽ đau lòng.”
            Mà hết thảy những chuyện này đều không liên quan đến Nhược Nhất, nàng giống như một tượng gỗ, bị vứt trên mặt đất một cách trơ trọi, cả người rách nát, thảm hại không thôi.
Mùa đông năm 2011. Thành phố C tại một tiểu khu nào đó thuộc Trung Quốc.
            “Con mẹ nó Nhan Nhược Nhất! Ngươi muốn bỏng chết lão nương có phải hay không!” Một tiếng gào thét từ trong một gian phòng phun ra.
            Hung hăng đặt cháo lên bàn, Nhược Nhất nói một cách hung tợn: “Con mẹ nó có ăn hay không, trong tiệm ta còn có việc, bị một cú điện thoại của ngươi gọi, vừa về là hầu hạ ngươi, ta lại không nợ tiền ngươi!”
            “Ngươi thiếu ta cái mạng! Không phải lão tử ngay lúc cuối liều sống liều chết kêu Quý Tử Hiên đưa ta đến Thanh Khâu, ngươi đã chết ở Cửu Châu rồi!”
            “Như vậy a.” Nhược Nhất thản nhiên nói, “Vậy ta trả mạng lại cho ngươi, ngươi lấy a, lấy đi a!”
            Cả người Mạc Mặc đắp đầy thuốc mỡ với mùi vị kỳ quái, bao đến như xác ướp vậy cứng ngắc nằm ở trên giường, hung hăng trừng mắt Nhược Nhất: “Nhan Nhược Nhất, ngươi đó càng ngày càng không biết xấu hổ.”
            “Không phải ngươi nói sao, thể diện cái thứ này bản thân lại nhìn không thấy lại không thể bán ra tiền, cần nó để làm chi. Ngươi rốt cuộc có muốn ăn hay không, đút ngươi no rồi ta còn phải đi trông tiệm nữa! Ngươi tưởng buôn bán nhỏ làm ăn tốt lắm a!”
            Mạc Mặc huyết hận một trận: “Cút! Đừng để cho tỷ nhìn thấy ngươi lần nữa.”
            Nhược Nhất quả nhiên ôm hành lý chạy lấy người. Sau khi ra đến ngoài cửa thì gọi điện thoại cho công ty nội dịch, thuê một người tới chăm sóc Mạc Mặc. Vừa lo lắng không yên vội vã quay về tiệm.
            Hôm nay có mấy khách hàng tính cách xảo quyệt tới lấy quần áo. Nàng còn có một điểm cuối cùng chưa xong, cần phải làm cho nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.