Dễ dàng hỏi ra tin tức của Ái Luân ở quán bar đồng tính lớn nhất thành phố Nam Giang, Thương Dĩ Nhu vô cùng hào hứng.
"Cậu từng gặp cô gái này chưa?" Thương Dĩ Nhu lại lấy ảnh của Bạch Khiết ra cho nhân viên xem.
Nhân viên xem rất lâu mới lắc đầu: "Chưa. Nếu tôi không nhận ra thì chắc không phải khách quen, hơn nữa trong cô gái này không giống người trong giới, cái này tôi nhìn chuẩn lắm."
Thương Dĩ Nhu nhờ cậu ta cầm ảnh đi hỏi thăm đồng nghiệp, cậu ta làm ngay. Một lát sau cậu ta cầm ảnh quay trở lại, lắc đầu.
"Trước đây Ái Luân thường xuyên tới đây không? Cô ấy có bạn bè nào không?" Thương Dĩ Nhu hỏi thăm lại về Ái Luân.
Nhân viên nghe vậy thì cười nói: "Liên quan đến việc cá nhân tôi không tiện nói nhiều."
Thương Dĩ Nhu gửi thêm tiền boa, cậu ta mới nói: "Nể mặt mỹ nhân, tôi phá lệ một lần. Ngày xưa Ái Luân có bạn gái, sau đó người ta ra nước ngoài, cô ấy luôn trong trạng thái thất tình. Có hôm cô ấy uống say ở quán bar, còn đánh nhau. Rồi nửa năm cô ấy không tới đây nữa. Khoảng một năm trước, cô ấy lại thường xuyên tới, có điều không có bạn gái cố định, chỉ uống vài ly rồi đi."
"Cô ấy thất tình khi nào? Bạn gái cô ấy tên gì?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Cô ấy thất tình hai năm trước, bạn gái cô ấy hình như tên Anne, là con lai Nga, dáng người thì rất nóng bỏng, nghe đâu là người mẫu."
Từng này manh mối đã đủ, người mẫu Trung lai Nga không nhiều. Thương Dĩ Nhu mới ngồi ở quán bar một lúc đã thấy khó chịu, cô kéo Khúc Mịch định ra về.
Ai ngờ Khúc Mịch dừng lại, lấy ảnh của Tưởng Lệ lưu trong di động của Thương Dĩ Nhu ra: "Cậu gặp cô gái này chưa?"
"Tôi gặp rồi, là Lệ Lệ!" Nhân viên nhận ra ngay, "Cô ấy làm tiếp rượu ở đây một thời gian ngắn rồi nghỉ. Nghề tiếp rượu kiếm tiền nhanh lắm, nhưng thường hay bị người ta trêu chọc. Rất nhiều cô ái chỉ làm nghề này vài năm rồi nghỉ. Chỉ là có vẻ Lệ Lệ không giống như muốn kiếm tiền, cô ấy vào nghề thời gian ngắn, tửu lượng lại không tốt, gặp mấy khách hàng thích làm khó, cô ấy uống vài ly rồi say, cứ thế để người ta giở trò không công. May mà thời nay pháp luật chặt chẽ, không ai dám quá đáng."
Không ai ngờ Tưởng Lệ từng làm việc ở đây, theo thời gian mà nhân viên nói thì đó là ngay sau khi cô ta nghỉ việc ở khách sạn.
Vì Ái Luân và Bạch Khiết đều mắc AIDS nên Thương Dĩ Nhu to gan đoán liệu cả hai có mối liên quan nào không. Không ngờ vừa điều tra cô đã tra ra được tung tích của Tưởng Lệ, đúng là quá bất ngờ.
Việc sau đó giao cho cảnh sát, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Lục Li.
Hai vợ chồng rời khỏi quán bar, thấy quán bar đối diện có một tấm bảng "Vào tiệm sẽ được tặng một đĩa khoai lang nướng lửa lò chính tông".
Thương Dĩ Nhu thử ngửi, đúng là khoai lang nướng. Khúc Mịch biết cô thích ăn khoai nướng nên kéo Thương Dĩ Nhu sang đường, vào quán quả nhiên thấy được tặng khoai nướng. Trong quán bar có một ca sĩ hơn bốn mươi tuổi, một tay guitar chơi tình ca.
Người tới đây chắc đều là khách quen, hơn nữa đều khá có tuổi. Nơi này không ồn ào náo nhiệt như các quán bar đương thời mà phù hợp cho những nhóm bạn tới tụ tập sau giờ làm.dê
"Không ngờ thời này còn có quán bar như vậy." Thương Dĩ Nhu khá thích bầu không khí ở đây.
Nhất là khoai lang nướng được tặng, bên ngoài còn một lớp cháy xém mỏng, khi lột vỏ để lộ khoai lang đỏ nóng hổi bên trong. Cắn một miếng, từ lưỡi đến dạ dày đều ấm áp.
Nhìn Thương Dĩ Nhu ăn như con nít, Khúc Mịch bật cười. Dù mất trí nhớ, cô vẫn là cô gái nhân ái giỏi ngụy trang.
"Buổi tối chỉ ăn cái này thôi à?" Thấy cô ăn không ngừng, Khúc Mịch vội hỏi.
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Em ăn no rồi, không ăn cơm tối nổi nữa. Anh chưa ăn gì, làm sao đây?"
"Ở nhà còn thừa chén cơm, về chiên cái trứng là được." Từ khi quen Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch cảm thấy yêu cầu ăn uống của mình càng ngày càng hạ thấp, bây giờ đã thấp tới mức chỉ cần lấp đầy bụng là được.é
Vào quán bar không uống rượu mà ăn hết khoai lang nướng được tặng chắc chỉ có mỗi vợ chồng họ.
Thương Dĩ Nhu ăn xong khoai lang đỏ, cả hai mới rời khỏi quán bar. Đường phố bên ngoài đã lên đèn, hai bên đường đều là quán bar, karaoke và tiệm đồ nướng, đi đâu cũng thấy các cặp đôi trẻ.
Đột nhiên có tiếng cãi vã khiến cả hai chú ý. Một đám thanh niên như lưu manh đang bám lấy một cô gái, trong đó có một kẻ nhuộm tóc đủ màu đang kéo tay cô ấy đặt lên ngực mình.
Cô gái kia nổi giận, tát thanh niên kia một cái.
"Ha ha ha. Đại ca, con bé này dám ra tay kìa, anh còn không mau cho nó biết sự lợi hại mình đi! Chờ nó nếm được mùi đời, thế nào nó cũng năn nỉ đi theo sau mông đại ca thôi."
"Đúng vậy, đồ đê tiện, dám đánh đại ca của bọn tao!"
Người qua đường đều né tránh, không ai dám đến gần, sợ bị kéo vào.
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, cô thấy Khúc Mịch đứng yên thì muốn đi qua. Khúc Mịch kéo cô lại, lấy di động ra gọi cho Lục Li: "Mấy cậu sắp đến quán bar chưa? Rẽ trái 100m có đám côn đồ gây chuyện."
Chưa đến một phút sau, Mạnh Triết dẫn người chạy tới. Chẳng qua là đám lưu manh say rượu, tất cả đều bị đưa vào cục cảnh sát, đương nhiên đi cùng còn có cô gái bị đùa giỡn kia.
"Sao phải báo án chứ?" Thương Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch, "Không cần làm lớn chuyện như vậy, có phải cô ấy là Châu Châu không? Anh sợ em ghen à?"
Thì ra cô gái bị đùa giỡn kia chính là Châu Châu, nếu không Thương Dĩ Nhu cũng đã không định qua giúp. Thiếu nữ thích ai đó là chuyện bình thường, huống hồ Khúc Mịch cũng xứng đáng được yêu thầm. Thương Dĩ Nhu đương nhiên sẽ không vì việc này mà hận Châu Châu, hờ hững nhìn cô ấy gặp nguy hiểm.
"Thế tại sao anh phải đi giúp? Chỉ vì nó là Châu Châu hả?" Khúc Mịch hỏi, "Nó gặp nguy hiểm, anh đã báo cảnh sát, hơn nữa còn giải quyết chu toàn.
Một lúc sau, Khúc Mịch nhận điện thoại Lục Li báo cô gái kia nói mình là em gái anh.
"Là ai không quan trọng, cứ làm theo quy định. Đừng gọi cho người lớn, nó gọi điện cho sếp ở công ty giải quyết đi." Khúc Mịch mặt không cảm xúc nói.
Cúp máy, Lục Li nhìn cô gái kia, không khỏi nghi ngờ thân phận của cô ấy.
"Sao rồi? Tôi đi được chưa?" Châu Châu kiêu ngạo hỏi. Cô biết Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu quen mọi người ở cục công an, nhắc tới họ không ai không biết. Huống hồ bị đám lưu manh giở trò cô vốn là người bị hại, chắc sẽ không bị làm khó.
"Theo quy định, chúng tôi phải thông báo cho lãnh đạo hoặc người nhà của cô." Lục Li nói.
"Không phải anh mới gọi điện cho anh Khúc Mịch sao? Tôi là em gái của anh Khúc Mịch!"
"Giáo sư Khúc nói mọi việc làm theo quy định, bảo cô liên lạc với lãnh đạo của mình nhờ người ta tới ký tên đón cô."
Châu Châu tức giận đến mức muốn dậm chân, chỗ cô làm không phải công ty lớn, làm gì có lãnh đạo để tới cục công an đón chứ? Huống hồ cấp trên trực tiếp của cô đã bay sang Singapore tham dự hội nghị, mà vì việc này đi làm phiền bố Khúc mẹ Khúc thì lại càng không ổn.
"Bắt buộc phải có người tới bảo lãnh à?" Châu Châu hỏi.
Lục Li gật đầu: "Mà hình như cô chỉ có một lựa chọn, giáo sư Khúc dặn không được làm phiền người lớn.
Đúng là máu lạnh, anh ấy muốn làm gì chứ? Chỉ cần một cú điện thoại thôi là có thể giải quyết vấn đề, anh ấy cứ để cô gặp khó khăn vậy sao?
Suy nghĩ một lúc, Châu Châu gọi điện cho Thương Dĩ Nhu: "Chị Dĩ Nhu, chị giúp em được không?"
Nhận được điện thoại của Châu Châu Thương Dĩ Nhu khá bất ngờ, đồng thời cảm thấy cô bé này đúng là thông minh, biết Khúc Mịch không chịu giúp nên liên lạc với mình.
Thương Dĩ Nhu bảo Châu Châu đưa điện thoại cho Lục Li, nói vài câu là giải quyết, Châu Châu cảm ơn Thương Dĩ Nhu mãi.
Cúp máy, Thương Dĩ Nhu cười nhìn Khúc Mịch: "Anh muốn kết quả thế này đúng không?"
"Con bé đó không biết trời cao đất rộng, thông minh nhưng lại không dùng đúng chỗ. Ở chỗ anh chỉ có em có tiếng nói, nó bắt buộc phải hiểu được việc này." Đã biết cô gái kia thích mình, sao Khúc Mịch còn cho cô ấy cơ hội thừa nước đục thả câu nữa? Anh càng không muốn Thương Dĩ Nhu buồn vì những người không liên quan.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Dù gì cũng phải nghĩ cho cảm nhận của bố mẹ nữa. Ngày nào con bé cũng ở nhà làm bố mẹ vui, không có công lao cũng có khổ lai. Chúng ta có thể yên tâm đi làm còn không phải vì không cần quá lo cho bố mẹ sao?"
"Em vui là được." Mọi việc Khúc Mịch đều nghe lời Thương Dĩ Nhu.
Nhưng hôm sau Khúc Mịch vẫn nhận được điện thoại của mẹ Khúc. Mẹ Khúc than vãn trật tự xã hội ở thành phố Nam Giang không tốt, không ngờ lại có lưu manh trêu chọc con gái bên đường, làm Châu Châu sợ. Còn Lục Li kia thì làm việc quá cứng nhắc, biết Châu Châu là em gái Khúc Mịch nhưng chẳng chịu châm chước.