Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 570: Âm Mưu Của Lam Mị




Vô cùng vô tận Ma binh cùng Ma tướng đi ra ngăn cản Hắc Bạch Thành chủ, nhưng Hắc Bạch Thành chủ có tu vi cường đại cỡ nào, toàn bộ di tích Thiên Lan đều không người có thể so sánh.
Những Ma binh Ma tướng kia căn bản không ngăn cản nổi Hắc Bạch Thành chủ, chỉ vẻn vẹn thời gian mấy hơi thở, Hắc Bạch Thành chủ đã giết đến tận chín tầng mây, xuất hiện ở trên Thiên Không Thành.
Thiên Không Thành là thành lũy chiến tranh của Hắc Bạch Thần Thành, và cũng là nơi có lực lượng quân sự mạnh nhất trong mấy khu vực nội thành.
Nhưng giờ phút này Thiên Không Thành cũng đã bị luân hãm triệt để, những tướng lĩnh cùng kia binh lính tỉnh nhuệ thì phân tán khắp nơi chật vật tránh né Ma tộc truy sắt.
Sắm mặt Hắc Bạch Thành chủ âm trầm tới cực điểm, hẳn tiếp tục bay về Hắc Bạch Thần Cung ở vị trí cao nhất.
Dù như thế nào thì Hắc Bạch thần Cung cũng không thể xảy ra việc gì. Chỉ cần Hắc Bạch Thần Cung còn, bọn hắn vẫn còn hy vọng.
Hắc Bạch Thành chủ một đường chém giết vô số binh sĩ Ma tộc, rốt cục đi tới Hắc Bạch Thần Cung.
Nhưng thời khắc này Hắc Bạch Thần Cung đã bị vô số cường giả Ma tộc bao vây, từng vòng từng vòng, lít nha lít nhít cao thủ Ma tộc đang điên cuồng công kích phòng ngự của Hắc Bạch Thần Cung.
“Chúc Hoành Tiêu, ngươi cút ra đây cho ta."
Khuôn mặt Hắc Bạch Thành chủ băng lãnh tới cực điểm, phảng phất như một con dã thú nhìn chằm chằm một người trung niên cao lớn đứng trên quảng trường Hắc Bạch Thần Cung.
Người kia không phải ai khác, đúng là Chúc Hoành Tiêu, một trong ba vị thống lĩnh của Hắc Bạch Thần Thành, chỉ là lúc này hắn không cùng một chỗ với các tướng sĩ của Hắc Bạch Thần Thành mà đang đứng bên cạnh các cường giả Thâm Uyên Ma tộc.
Người trung niên nghe vậy chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn về Hắc Bạch Thành chủ:
“Linh Xích Thiên, ngươi đang gọi ta?"
“Trên đời này bản tọa hận nhất là phản đồ, nhất là ngươi, người mà ta tín nhiệm nhất, tội đáng chết vạn lần.”
Hắc Bạch Thành chủ đỏ mắt nhìn Chúc Hoành Tiêu, lửa giận trong lòng không khống chế nổi, hẳn thét dài một tiếng, cả người như một con mãnh hổ hung ác nhào về phía con mồi. Trong lòng hẳn chỉ có hận ý ngập trời, giờ này khắc này hẳn đã hiểu rõ, Chúc Hoành Tiêu đã phản bội hắn, đã phản bội Hắc Bạch Thăn Thành.
Nếu không, Hác Bạch Thần Thành đã tranh đấu với Thâm Uyên Ma tộc mấy chục vạn năm, sao có thể bị công phá dễ dàng như thế.
Nếu Chúc Hoành Tiêu mở ra phòng ngự của Hắc Bạch Thần Thành, phối hợp điều động lực lượng quân sự để đối kháng Thâm Uyên Ma tộc, như vậy tuyệt đối không xảy ra tình cảnh bi thảm trước mắt.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ cực điểm trút xuống, khí thế trên người Hắc Bạch thành chủ đâu chỉ mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước hắn chiến đấu cùng lão thôn trưởng.
Hiển nhiên, lúc đó Hắc Bạch Thành chủ chưa hề dốc toàn lực ứng phó.
Chúc Hoành Tiêu nhàn nhạt nhìn Hắc Bạch Thành chủ lao đến, chỉ thấy hẳn giơ cánh tay lên đấm ra một quyền.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Hắc Bạch Thành bay rớt ra ngoài, hung hăng đụng vào một tòa thành lũy chiến tranh trên Thiên Không thành, lực trùng kích to lớn khiến cho tòa chiến tranh thành lũy chia năm xẻ bảy.
Phốc!
Sắc mặt Hắc Bạch Thành chủ tái đi, một ngụm tinh huyết phun ra từ miệng,
Hắn trợn mắt nhìn về Chúc Hoành Tiêu với vẻ không thể tin, tại sao tên này có thể mạnh đến như thế?
Mặc dù cùng là cực hạn tồn tại, nhưng từ trước đến nay Hắc Bạch Thành chủ vẫn luôn mạnh hơn Chúc Hoành Tiêu rất nhiều.
Hơn nữa Hắc Bạch Thành chủ được Hắc Bạch Thần Cung tăng phúc, bất luận cực hạn cường giả nào cũng khó có khả năng đánh bại hắn, trong Hắc Bạch Thần Thành này, hắn chính là vô địch.
Chúc Hoành Tiêu chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng vô tình, hỏa diễm trên người hắn căn bản không phải là Kim Diễm Thần hỏa của kim Diễm linh tộc, mà là Cửu U chỉ hỏa đến từ Ma vực, con ngươi của hắn cũng không còn là màu vàng mà triệt để biến thành màu xanh u ám.
"Ngươi không phải là Chúc Hoành Tiêu?”
Con ngươi Hắc Bạch Thành chủ co rút lại, hắn rốt cục ý thức được người trước mắt không phải là Chúc Hoành Tiêu.
Nhưng mà, nếu không phải Chúc Hoành Tiêu thì hắn là ai? Làm sao lại mạnh mẽ đến như vậy.
Dù cho tam đại thống lĩnh của Thâm Uyên Ma tộc dám xuất hiện trong Hắc Bạch Thần Thành cũng sẽ kém hơn hắn một bậc.
Từ lúc nào Thâm Uyên Ma tộc lại xuất hiện cường giả đáng sợ như vậy.
"Hắn dĩ nhiên không phải Chúc Hoành Tiêu, từ mấy tháng trước hắn đã bị ta luyện hóa thành khôi lỗi."
Trong lúc Hắc Bạch Thành chủ còn đang âm thầm khiếp sợ thì một thanh âm yêu mị từ trên chín tầng trời truyền đến.
Thanh âm kia như có như không, rồi lại không nhàn nhạt vô cảm, khi lời nói rơi vào trong tai Hắc Bạch Thành chủ thì ngay lập tức hẳn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên chín tầng trời, chỉ thấy một cung trang nữ tử đẹp như thiên tiên đang lơ lửng giữa hư không, mà ở sau lưng của nàng là một con Phệ linh Ma viên khổng lồ không biết mấy vạn dặm đang cung kính quỳ xuống, trên đầu nó lại là một dãy cung điện tinh mỹ rộng lớn như một đại lục nhỏ.
"Là ngươi!”
Hắc Bạch Thành chủ đờ người ra, ánh mắt hắn nhìn về nữ nhân kia như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên thế gian, cả người run lên nhè nhẹ.
Thật không ngờ một trong tam đại thống lĩnh của Hắc Bạch Thần Thành lại bị nữ nhân kia luyện chế thành khôi lỗi, mà lại hẳn không phát giác được điểm đánh ngờ nào.
Thậm chí, sau khi bị luyện hóa thành khôi lỗi mà Chúc Hoành Tiêu còn mạnh hơn so với hắn.
Thế gian sao lại có nữ nhân đáng sợ như vậy...!
Hắc Bạch Thành chủ cảm thấy khó mà tin được chuyện này. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm nhận được nguy cơ kéo tới, không dám chần chờ, hắn nhanh chóng bay về Hắc Bạch Thần Cung.
Có lẽ chỉ có trấn vào trong Hắc Bạch Thần Cung mới có một chút hi vọng sống.
Lam Mị hững hờ nhìn Hắc Bạch thành chủ hoảng hốt mà chạy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Bây giờ mới nghĩ trở về Hắc Bạch Thần cung, đã chậm!
Một đoàn băng lãnh hỏa diễm sáng lên, chỉ thấy "Chúc Hoành Tiêu" lóe lên liền ngăn ở trước mặt Hắc Bạch thành chú, lại một lăn nữa nâng quyền đánh bay Hắc Bạch thành chủ.
Không!
Hắc Bạch thành chủ giận dữ, vẫn điên cuồng cố chấp lao về Hắc Bạch Thần Cung.
Nhưng mà "Chúc Hoành Tiêu" giống như đường lạch trời, mặc kệ Hắc Bạch thành chủ cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua.
Hắc Bạch Thần cung gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn, mãi mãi không thể bước vào.
"Đồ ngu xuẩn, tên kia rõ ràng đã nhắc nhở ngươi, đáng tiếc ngươi không để trong lòng, trong mắt chỉ có cơ duyên tạo hóa trong Thần Cung."
Lam Mị chắp tay sau lưng, nhàn nhạt lắc đầu.
Nói đến, nếu như Hắc Bạch thành chủ tin tưởng Tịch Thiên Dạ, lựa chọn không đi vào Thiên Lan Thần Cung mà tiếp tục lưu thủ bên trong Hắc Bạch Thần Cung, vậy cho dù nàng muốn công phá Hắc Bạch Thần Thành cũng không dễ dàng.
Bởi vì sâu trong Hắc Bạch Thần Cung có cấm chế do Tổ Thần lưu lại, một khi bị kích phát ra sẽ khiến toàn bộ Hắc Bạch Thần Thành sẽ vững như thành đồng, muốn công phá là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng chỉ cần bất kỳ chuyện gì có thể giải quyết nhẹ nhàng, Lam Mị nàng nhất quyết không tự làm khó chính mình.
Cho nên nàng chẳng những luyện chế Chúc Hoành Tiêu thành khôi lỗi, lại đưa hết thảy Thiên Lan Thần Đồ cho Tịch Thiên Dạ, cũng như dẫn dắt hắn đi đến Hắc Bạch Thần Thành.
Chẳng qua nàng cũng không ngờ khôi lỗi thuật của mình tỉnh diệu như vậy vẫn bị Tịch Thiên Dạ nhìn ra, cũng may Hắc Bạch thành chủ căn bản không tin tưởng Tịch Thiên Dạ
Hắc Bạch thành chủ siết chặt nắm đấm, hai con ngươi đỏ chót, trong lòng tràn ngập hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.