Bên trong động Huyền Băng, Chu Ấu Vi nhờ Băng Hỏa Huyền Đan mà triệt thể thành hình một thân song hồn, Huyền Băng Chi Thể và Liệt Dương Chi Thể đan chéo vào với nhau đạt đến thần thể!
Thể phách của tu sĩ bình thường chia làm phàm thể, bá thể, hoàng thể, thần thể, thánh thể. Huyền Băng Chi Thể của Chu Ấu Vi vốn thuộc về hoàng thể. Chỉ có như vậy Chu Ấu Vi mới trở thành một trong những thiên kiêu cao quý của Liệt Thiên Thượng Quốc. Bây giờ lại kích phát Liệt Dương Chi Thể, làm cho song thể đều đi vào giai đoạn thần thể, Chu Ấu Vi càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Mà tất cả những điều này đều do một công Dạ Huyền xuất thủ tương trợ. Giờ khắc này đây Chu Ấu Vi đánh vỡ ràng buộc, bước vào Vương Hầu cảnh!
Phải biết Chu Ấu Vi mới vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi này đã trở thành Vương Hầu tuyệt đối là đệ tử có thiên tư nhất trong vạn năm nay của Hoàng Cực Tiên Tông!
Rầm rầm rầm…
Kèm theo sự đột phá của Chu Ấu Vi là một mặt trời và một mặt trăng mọc lên, chiếm hết cả bầu trời, trực tiếp phân trời cao thành hai mảnh!
Dị tượng thế này khiến cho tử khí vừa rồi bị xua tan! Chuyện này đều khiến trên dưới Hoàng Cực Tiên Tông sôi trào.
- Còn có cả dị tượng?
- Nghe nói dị tượng này là do Thánh Nữ tạo nên!
- Không hổ là Thánh Nữ, thiên tư siêu phàm, lại còn là đệ nhất mỹ nhân của Liệt Thiên Thượng Quốc, đúng là nữ thần trong lòng ta mà!
- Đáng tiếc Thánh Nữ lại thành hôn với kẻ đần độn kia, haiz…
- Mẹ kiếp, lúc này ngươi còn nhắc đến tên đần kia đúng là phá hết cả mỹ cảnh!
…
Dạ Huyền tới được tổ miếu của Hoàng Cực Tiên Tông cũng thấy dị tượng, tất cả đều giống như hắn dự đoán trước. Về phần đám đệ tử kia châm chọc thì hắn cũng không để trong lòng, mà âm thầm suy tư.
- Tuy ta đã thức tỉnh đạo thể nhưng chung quy lại vẫn chỉ là trăng dưới nước, căn cơ còn chưa được đúc kết, còn cần từ từ tu luyện mới có thể. Trước mắt ta cần phải tự bảo vệ mình.
Hắn trở lại bản thể, mặc dù bản thể của hắn là đạo thể nhưng chung quy cũng không có tu vi. Mà bởi vì hồn lực đã ngủ say 9 ngàn năm cực suy yếu, lúc trước ra oai với Triệu Ngọc Long, sau đó lại khống chế Lỗ Thừa Đức nên tiêu hao không ít hồn lực, bây giờ không thể tùy ý khai triển.
Hắn cần giữ một ít ngoại lực bên cạnh mới được. May mắn nơi đây chính là Hoàng Cực Tiên Tông, là một nơi hết sức quen thuộc với Dạ Huyền.
Quen thuộc không phải vì hắn ở rể ở Hoàng Cực Tiên Tông, mà là bởi vì tổ sư Liệt Thiên Đại Đế của Hoàng Cực Tiên Tông là do chính Dạ Huyền đích thân dạy dỗ…
Tổ miếu Liệt Thiên ở sau núi Hoàng Cực Phong, không có cấm kỵ gì, cho phép mỗi một đệ tử đều có thể tới bái lạy. Mỗi ngày đều có đệ tử phụ trách quét dọn, không để một hạt bụi nhiễm trên linh bài.
Dạ Huyền đi tới trước tổ miếu, mấy tên đệ tử quét dọn đều ngửa mặt lên trời, nhìn chằm chằm dị tượng, rỉ tai thì thầm bàn tán, dường như vẫn chưa chú ý tới sự xuất hiện của Dạ Huyền.
Thấy thế thì Dạ Huyền cũng mừng vội thanh nhàn, nhanh chóng đi vào trong miếu.
- Đứng lại!
Vẫn có người thoáng nhận ra Dạ Huyền, trầm giọng.
Đây là một đệ tử có bộ dạng hung ác, khi nhìn thấy Dạ Huyền hắn hơi ngẩn người rồi lộ ra vẻ mặt châm biếm, nói.
- Ta tưởng ai, hóa ra là Dạ Huyền cô gia đại danh đỉnh đỉnh, không biết tới tổ miếu làm gì? Muốn ăn tro sao?
Mấy tên đệ tử khác cũng không ngừng châm biếm.
- Kẻ đần độn này lại chạy tới tổ miếu. Cũng không biết có húc khí ở đâu mà được Thánh Nữ coi trọng. Thánh Nữ lợi hại như vậy, có thể dẫn động dị tượng, thế mà phải gả cho một đồ bỏ đi, đúng là ông trời mù mắt rồi!
Mấy tên đệ tử liên tục châm biếm, nhưng ai cũng có thể nhìn ra sự đố kị trong mắt bọn hắn.
Thánh Nữ Chu Ấu Vi chính là thần nữ trong lòng vô số người, một đóa hoa lại cắm trên bãi phân trâu Dạ Huyền này đúng là khiến người ta căm phẫn.
Dạ Huyền quét mắt nhìn mấy tên đệ tử này một cái, bình thản nói.
- Vợ ta coi trọng ta là vì nàng có mắt nhìn, đám phàm phu tục tử như các ngươi thì hiểu cái gì?
- Hả?
Đám người kia trợn to mắt, không tin nổi mà nhìn Dạ Huyền.
- Mẹ nó, tên đần độn này lại nói được câu hoàn chỉnh?
Tên đệ tử hung hãn kia cũng kinh ngạc nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền không để ý tới mấy người này mà cất bước đi vào tổ miếu Liệt Thiên.
- Ai cho ngươi đi?
Mấy tên đệ tử cảm thấy thú vị, thấy Dạ Huyền muốn đi thì nghiêng người ngăn hắn lại.
Dạ Huyền đút tay vào túi, giậm chân nhìn đám người trước mặt.
- Còn có chuyện gì sao?
Đối với đám người này Dạ Huyền không quan tâm, nhưng nếu tự tìm cái chết hắn cũng sẽ thuận tay đáp ứng.
- Ngươi muốn vào tổ miếu? Nhưng tổ miếu lại là nơi loại người như ngươi có thể vào sao, trừ khi… ngươi quỳ xuống đất sủa như chó!
Mấy tên đệ tử ngă Dạ Huyền lại, lộ ra nụ cười thâm độc. Kẻ đần độn này đã khôi phục thần trí, không ra oai một chút trong lòng bọn hắn vẫn còn khó chịu.
Dạ Huyền hơi híp mắt, sắc mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói.
- Nếu ta không làm?
- Không?
Mấy người kia ngẩn ra, quả nhiên không ngờ Dạ Huyền lại chống lời. Nhưng chốc lát tên đệ tử hung hãn kia lại cười dữ tợn một tiếng.
- Vậy chết đi cho ta!
Hắn đột nhiên đánh về phía Dạ Huyền, tốc độ rất nhanh như mãnh hộ hạ sơn!
- Mãnh Hổ Tham Trảo.
Mấy tên đệ tử hơi kinh hãi vội vàng nhắc nhở.
- Tần Lực, đừng giết hắn, hắn không có tu vi!
Tần Lực đang xuất thủ hung hãn nghe thấy thì nhất thời giảm tốc độ, nhưng hắn vẫn không dừng lại mà phóng về phía Dạ Huyền, hung ác nói.
- Nói năng lỗ mãng, cần phải dạy cho hắn một bài học!
Ầm!
Nhưng mà sau một khắc, Tàn Lực bay ra ngoài, nôn ra máu. Hắn nện vào tấm bia đá, tấm bia sụp đổ!
- Ngươi…
Tần Lực trừng mắt, không dám tin nhìn về phía Dạ Huyền, chưa nói được chữ thứ hai đã hôn mê.
Dạ Huyền thu hồi nắm đấm, bĩu môi nói.
- Phí lời.
- Mẹ nó!
Đám đệ tử còn lại sững sờ.
Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt lạnh lùng. Sắc mặt đám đệ tử kia nhất thời trắng bệch, lùi lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Tần Lực không đánh được kẻ đần độn Dạ Huyền? Chuyện này là thế nào?
- Quỳ xuống, sủa.
Dạ Huyền nhàn nhạt nói.
Sắc mặt mấy tên đệ tử kia thay đổi, khó coi vô cùng.
- Dạ Huyền, ngươi đừng quá đáng. Chúng là là người của sư huynh Trương Thiên Lâm đầu bảng ngoại tông.
Một trong số đó nói.
Ầm!
Vừa nói xong thì mọi người chỉ thấy hoa mắt, ngay sau đó hắn ta bay ra ngoài, kết cục giống Tần Lực.
- Ngươi!
Hai gã đệ tử còn lại câm như hến, trong con ngươi tràn đầy vẻ hoảng sợ. Đây thật sự là Dạ Huyền?
- Ta không muốn nói lần thứ hai.
||||| Truyện đề cử: Vĩnh Sinh |||||
Thần sắc Dạ Huyền đạm mạc, uy lực kinh khủng trong mắt tản ra!
Hai gã kia hoảng sợ không gì diễn tả được, không khống chế nổi mà quỳ xuống đất.
- Ta sủa, ta sủa!
Giờ khắc này, hai gã kia đã hoảng sợ triệt để cũng không lo tới thể diện mà liên tục kêu gâu gâu.
Cảnh tượng vô cùng nực cười xảy ra.
- Ngoan lắm.
Trên mặt Dạ Huyền nở ra nụ cười vô hại, sau đó đi vào bên trong tổ miếu.
Mãi đến kia Dạ Huyền đi vào được một lúc lâu thì hai gã kia mới dám dừng lại, sắc mặt tái nhợt.
- Người vừa rồi thực sự là Dạ Huyền? Tần Lực và Vương Tiêu đều là Thông Huyền tầng thứ năm, thế mà không địch lại một quyền của hắn?
- Chắc chắn không phải, đây nhất định là kẻ giả mạo!
- Ai lại còn giả mạo kẻ đần này?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc.
- Chuyện này vẫn cứ thông báo cho Trương sư huynh đi.
Cuối cùng hai gã hạ quyết tâm, dẫn Tần Lực và Vương Tiêu quay về bẩm báo với Trương sư huynh của bọn hắn.
Bọn hắn đều là đệ tử ngoại tông bình thường, nhưng có chỗ dựa là Trương Thiên Lâm, Thông Huyền tầng thứ chín. Khoảng cách tới Thần Môn cảnh chỉ còn một chút là tiến nhập nội tông.
Đệ tử nội tông nắm đại quyền sinh sát với đám đệ tử ngoại tông bọn hắn!
Tên Dạ Huyền này thật sự quá bất thường, bọn hắn hoàn toàn không phải đối thủ. Nghĩ tới vừa rồi chịu sỉ nhục mà cơn giận lại nổi lên.
Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!