Trên bậc thang được xây từ những tảng đá xanh, Lục Nhân thở hồng hộc leo từng bước một.
Trán mướt mải mồ hôi, hắn ngẩng đầu lên nhìn sơn môn ở tít trên cao, xem chừng còn hơn trăm bậc nữa mới tới nơi, khóe môi hẳn không khỏi lộ vẻ đăng chát.
“Không hổ là một trong bốn đại tông môn của nước Khương Vân, không ngờ sơn môn lại xây cao tới như vậy!”
Lục Nhân không nhịn được phàn nàn.
Kiếp trước, hẳn vốn là một thiếu niên nhiệt huyết ở Trái Đất, chỉ vì không may ăn đậu hũ Ma Bà mà bị chồng của Ma Bà lỡ tay đánh chết nên mới tới đại lục Huyền Hoàng này.
Hơn nữa, trường hợp của hẳn không phải là hồn xuyên mà là xuyên cả hồn lẫn xác tới.
Mất tận ba ngày, Lục Nhân mới dần chấp nhận được sự thật này, đồng thời mơ hồ cảm thấy hưng phấn khó tả đối với thế giới mới này.
Với tư cách là một chàng thiếu niên nhiệt huyết, vốn hết sức hứng thú với những chuyện kỳ lạ, sau khi tới thế giới tu võ này, hắn không khỏi chờ mong một ngày nào đó mình sẽ trở thành cường giả hàng đầu trên thế gian.
Hơn nữa, hắn vốn là trẻ mồ côi, lại độc thân, không vướng bận điều gì nên có thể coi như là bắt đầu lại một cuộc đời mới.
Lúc hẳn xuyên không tới đây, trên người có mang theo một bảo tháp vô danh mà hẳn lựa được ở sạp bán đồ cũ.
Bảo tháp này có màu đồng cổ, chỉ bé bằng ngón tay.
Lúc hẳn đang ngảm bảo tháp thì bỗng nhiên nó lại chui vào trong cơ thể hắn, sau đó tỏa ra một vầng hào quang màu xám trằng, xuất hiện một lực hút rất mạnh phủ lên toàn bộ cơ thể của hắn.
Trời đất quay cuồng, Lục Nhân nhận ra mình đã lọt vào trong một không gian có bầu trời hình tròn, mặt đất hình vuông.
Mọi thứ trong không gian này đều rất hỗn độn.
Lục Nhân ngẫm nghĩ mất mấy tháng, cuối cùng cũng đoán ra một sức mạnh của tòa bảo tháp vô danh này.
Hắn cảm thấy bảo tháp này giống một món bảo bối lưu trữ thời gian, chỉ cần hản vào đó là lập tức có vô số thời gian để sử dụng, bất kể hắn tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian thì dường như bên ngoài cũng chỉ mới một giây trôi qua.
Còn tác dụng phụ hay hạn chế của tòa bảo tháp này là gì thì Lục Nhân không để tâm, có nó chẳng khác gì hẳn sẽ có vô số thời gian để tu luyện, muốn tu luyện bao lâu thì tu luyện bấy lâu.
'Thế nhưng ở thế giới này, muốn tu luyện thì nhất định phải khai khiếu, người nào có thiên phú mạnh thì có thể trực tiếp khai khiếu, còn người có thiên phú yếu thì phải uống khai khiếu đan.
Lục Nhân là người Trái Đất, ngộ tính và thiên phú trên phương diện tu hành thực sự rất tệ nên bắt buộc phải dựa vào khai khiếu đan để khai khiếu.
Cách đơn giản, nhanh gọn nhất để có khai khiếu đan là gia nhập tông môn.
Lục Nhân đã thử xin gia nhập mấy môn phái nhỏ nhưng lần nào cũng vì thiên phú kém cỏi mà bị từ chối.
Sau đó, Lục Nhân nghe tin Thanh Vân Môn, một trong bốn tông môn lớn tổ chức chiêu đồ nên mới trèo non lội suối tới đây để thử vận may.
Hắn còn chưa tới được sơn môn mà đã mệt lử, suýt thì đột tử!
Sau khi ngồi nghỉ một lát, Lục Nhân tiếp tục leo tiếp, sau một nén hương, cuối cùng hắn cũng tới được sơn môn.
Lục Nhân nằm rạp dưới đất thở dốc mấy hơi rồi lê đôi chân nặng nề bước qua cửa sơn môn, tới một quảng trường rộng lớn.
Lúc này, quảng trường rộng lớn với sức chứa hơn nghìn người đã đông nghịt.
Lục Nhân liếc nhìn thanh niên cao to đứng trước mặt mình, hắn từ bỏ ý định chen vào trong, chỉ đứng lẻ loi ở ngoài rìa, dõi mắt nhìn lên đài cao ở đằng xa.
Trên đài cao của quảng trường có một nam tử trung niên mặc áo bào đen có nét mặt uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Ta là Chu Thiết, trưởng lão giám sát kỳ khảo hạch nhập. môn lần này, chịu trách nhiệm khảo hạch nhập môn cho các ngươi, ta sẽ nói ngắn gọn thôi, kỳ khảo hạch nhập môn của Thanh Vân Môn lần này vẫn theo quy định của những lần trước, kiểm tra huyết mạch của các ngươi.”
“Huyết mạch được chia làm chín phẩm, nhất phẩm là thấp nhất, cửu phẩm là cao nhất, trên cửu phẩm gọi là huyết mạch thần phẩm, phẩm cấp của huyết mạch càng cao thì thiên phú và tiềm lực càng cao, chỉ cần kiểm tra được huyết mạch từ tứ phẩm trở lên thì đều sẽ được gia nhập Thanh Vân Môn!”
Giọng nói oai nghiêm vừa dứt lời, lập tức có bốn đệ tử nhập môn khiêng một khối bia đá to màu xanh đặt lên đài cao.
Bia đá màu xanh này cao một trượng, trên bia có khắc. mười một khấc, khấc dưới cùng màu xám, mười khấc còn lại màu đỏ.
“Đây là Trắc Thạch Bia cao cấp, với mười khấc màu đỏ này, sáng lên một khấc là huyết mạch nhất phẩm, sáng lên chín khấc là huyết mạch cửu phẩm, nếu sáng được mười khấc thì là huyết mạch thần phẩm trong truyền thuyết!”
“Có khi mình lại có tư chất huyết mạch thần phẩm cũng. nên!"
Rất nhiều nam nữ thanh niên đều vô cùng hưng phấn.
Hầu như những người dám đến Thanh Vân Môn tham gia khảo hạch đều đã được kiểm tra phẩm cấp của huyết mạch ở gia tộc rồi. Chỉ có điều, Trắc Thạch Bia của gia tộc bọn họ chỉ là Trắc Thạch Bia cấp thấp, cùng lắm chỉ có thể kiểm tra được tới huyết mạch tứ phẩm mà thôi.
Lục Nhân đứng lẻ loi một góc, không nhịn được hỏi thiếu niên đứng đẳng trước: “Vị thiên tài này, vậy khấc màu xám trên Trắc Thạch Bia là gì?”
Thấy Lục Nhân gọi mình là thiên tài, thiếu niên kia lập tức có thiện cảm với một người tướng mạo tầm thường như Lục Nhân hơn, hẳn ta kiên nhẫn giải thích: “Nghe nói khấc màu xám đấy có nghĩa là phế vật không thể tu luyện, càng tu luyện lại càng vô dụng, thậm chí khiến bản thân trở thành kẻ tàn phế, người ta thường gọi đó là huyết mạch phế phẩm!”
Nghe vậy, Lục Nhân không chút do dự, chuẩn bị quay người bỏ đi.
Hắn đã tham gia khảo hạch nhập môn mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng không qua được ải kiểm tra huyết mạch nên bị loại, Trắc Thạch Bia của Thanh Vân Môn chuẩn xác như thế, hắn lại càng không thể qua được vòng khảo hạch.
Vù!
Thế nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng yểu điệu xinh đẹp chợt từ trên trời giáng xuống, đứng bên cạnh Chu Thiết trưởng lão.
Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu trằng, dung nhan tuyệt đẹp, hai mắt hững hờ, phong thái mạnh mẽ tuyệt đối, tựa như một loài hoa lan trong khe núi vắng vẻ.
Lập tức, mọi người đều đổ dồn lại nhìn nữ tử này, giật mình trước nhan sắc xinh đẹp ấy.
“Đây chẳng phải là Thánh nữ nước Khương Vân, Vân Thanh Dao hay sao? Nghe nói nàng chính là huyết mạch thất phẩm, thiên phú kinh người, tuy còn trẻ nhưng đã tu luyện tới Thần Hải cảnh, trở thành trưởng lão của Thanh Vân Môn!”
“Vân Thanh Dao là trưởng lão thì tới đây làm gì? Chẳng lế nàng muốn thu đồ đệ hay sao?”
Đám đông nam nữ xì xào bàn tán. “Vân trưởng lão, cuối cùng ngươi cũng muốn thu đồ đệ rồi.
Năm nay có rất nhiều hạt giống tốt, có lẽ có thể tìm ra được. thiên tài huyết mạch lục phẩm cũng nên!”
Chu Thiết trưởng lão mỉm cười nói.
Vân Thanh Dao không để ý tới Chu Thiết, tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Hôm nay ta muốn thu một đồ đệ!”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều trở nên kích động.
Người này chính là Vân Thanh Dao, Thánh nữ nước Khương Vân, thiên phú trái với lẽ thường, nếu như được làm đồ đệ của nàng, được nàng cận kề chỉ bảo, chắc chắn sẽ một bước lên mây.
“Tuy nhiên, ta chỉ tuyển đồ đệ huyết mạch nhị phẩm trở xuống. Trong số các ngươi, nếu có ai là huyết mạch nhị phẩm trở xuống thì có thể bái ta làm sư phụ!”
Vân Thanh Dao không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nói.
“Gì cơ? Chỉ nhận đồ đệ huyết mạch nhị phẩm trở xuống? Ta có nghe lầm hay không vậy? Chẳng phải là nên nhận thiên tài làm đồ đệ hay sao?”
“Chúng ta đã dám tới tham gia khảo hạch nhập môn của Thanh Vân Môn thì làm gì có ai không có huyết mạch từ tứ phẩm trở lên?”
“Nếu huyết mạch của ta là nhị phẩm trở xuống thì đã chẳng có mặt mũi nào bước vào Thanh Vân Môn rồi!”
Nghe Vân Thanh Dao nói vậy, đám đông nam nữ trên quảng trường như thể nghe thấy một điều gì đó ngoài sức. tưởng tượng.
Đa số người bình thường đều là huyết mạch nhất phẩm, nhị phẩm, cho dù có cố gảng cả đời cũng khó có thể khai khiếu, trong khi đó, những người có huyết mạch tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm, nếu uống khai khiếu đan thì cũng có thể khai khiếu thành công. Người có huyết mạch lục phẩm tự cố gắng là có thể khai khiếu, được người đời xưng tụng là yêu nghiệt.
Huyết mạch nhị phẩm trở xuống hoàn toàn không thể khai khiếu, nhận người như vậy làm đồ đệ để làm gì?
Chu Thiết trưởng lão sầm mặt lại, liếc nhìn Vân Thanh Dao đứng bên cạnh, nói: “Vân trưởng lão, tông môn yêu cầu ngươi nhận một vị đồ đệ, ngươi định dùng cách này để đối phó hay sao?”
“Tông môn không hề quy định ta phải nhận đồ đệ như thế nào, Vân Thanh Dao ta rất thích làm chuyện gì có tính thử. thách, bồi dưỡng thiên tài huyết mạch ngũ phẩm, lục phẩm thì có gì thú vị đâu?”
“Ta chỉ thu nhận đồ đệ huyết mạch nhị phẩm trở xuống, nếu như không thu nhận được thì tông môn cũng không thể trách tai”
Khuôn mặt lạnh nhạt của Vân Thanh Dao nở nụ cười đắc
Sắc mặt Chu Thiết trưởng lão hết xanh lại trắng, tức tới mức suýt thì thổ huyết.
Rõ ràng Vân Thanh Dao không hề muốn thu nhận đồ đệ, chỉ muốn tập trung tinh thần vào việc tu luyện, nếu như không bị tông môn gây áp lực thì nàng đã chẳng tới đây thu nhận đồ đệ rồi.
“Nếu như không có ai có huyết mạch nhị phẩm trở xuống thì ta đi đây!”
Vân Thanh Dao thấy không có ai bước ra bèn mỉm cười, chuẩn bị rời đi.
“Vân trưởng lão, chắc có lẽ ta là huyết mạch nhất phẩm đấy, đa tạ Vân trưởng lão thu nhận ta làm đồ đệ!”
Vân Thanh Dao đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy ai đó trong đám đông lên tiếng. Thân thể yêu kiều của nàng cứng lại, mặt phủ đầy sương giá.
Những người khác cũng tròn mắt ra nhìn, thực sự không tin nổi lại có người có huyết mạch dưới nhị phẩm tới tham gia khảo hạch nhập môn của Thanh Vân Môn, hơn nữa còn là hạng huyết mạch nhất phẩm phế vật nhất.