Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 26: Cái gì?




"Lục Nhân, nhìn cho rõ!"
Vân Thanh Dao cầm Hỏa Linh Kiếm, không ngừng vung kiếm, đồng thời hét lên một tiếng chấn động lòng người.
Vân Thanh Dao có dáng người gầy gò và yếu đuối, nhưng mỗi một kiếm lại vô cùng uy lực sắc bén, như thể có thể xuyên thủng vạn vật.
"Tượng Kiếm Pháp thức thứ nhất, Tích Động!"
Vân Thanh Dao hét lớn một tiếng, tốc độ múa kiếm càng lúc càng nhanh, động tác nhẹ nhàng, không bó buộc, lắc lư tự do. Trong phút chốc, kiếm quang quét qua giống như một con rắn, xuyên qua những mảng lá rụng của đại thụ trong sân.
Kiếm chiêu quỷ dị khiến người ta không lần ra dấu vết.
"Đẹp quá!"
Lục Nhân hoàn toàn ngây người!
Vân Thanh Dao liên tục thi triển thức thứ nhất hơn mười lần, sau đó lần lượt thi triển thức thứ hai "Bất Tán", thức thứ ba "Lôi Động" hơn mười lần, chỉ sợ Lục Nhân không nhìn rõ.
Sau khi thi triển xong, Vân Thanh Dao thu kiếm chiêu, ném Hỏa Linh Kiếm cho Lục Nhân, nói: “Từ nay về sau ta sẽ dạy cho. ngươi như hình với bóng, ở cùng ngươi, ăn cùng ngươi, ngươi đừng mơ mà lười biếng!"
Nàng tin rằng với sự dạy dỗ kề cận của mình, Lục Nhân dù có kém đến đâu cũng sẽ có thể luyện được thức thứ nhất.
Nếu có thể tu luyện ra thức thứ nhất thì ít nhiều có thể mở được hai linh khiếu.
Ba linh khiếu mới có thể luận bàn một, hai chiêu với đệ tử của Hoàng Đạo Môn.
"Ở cùng nhau?” Lục Nhân suy nghĩ miên man.
Vân Khinh Dao đỏ mặt nói: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó? Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất!"
“Ta ngủ dưới đất?”
Lục Nhân sửng sốt, rõ ràng là phòng của hẳn, làm gì có chuyện để chủ nhân ngủ dưới đất? Tu vi của hắn yếu như vậy, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?
"Được rồi, bây giờ ngươi bắt đầu tu luyện đi!"
Vân Thanh Dao bước sang một bên, bắt đầu giám sát quá trình Lục Nhân tu luyện.
Tuy nhiên, Lục Nhân cầm Hỏa Linh Kiếm lại không có cách nào ra tay. Hắn gần như đã quên hết kiếm chiêu vừa rồi của Vân Thanh Dao, huống chỉ là tu luyện.
Vân Thanh Dao khoanh tay, nhìn thấy Lục Nhân đứng ngẩn ra đó thì nói: "Lục Nhân, ngươi đứng đó làm gì? Bät đầu tu luyện đi!"
Lục Nhân cười khổ nói: "Sư phụ, ta quên gần hết kiếm chiêu người vừa thi triển rồi!"
"Cái gì?" Vân Thanh Dao sốc không nói nên lời.
"Sư phụ, ta quên gần hết rồi. Xin người làm lại một lần nữa cho ta xeml"
Lục Nhân nói.
Vân Thanh Dao nhận lấy Hỏa Linh Kiếm, một lần nữa thi triển thức thứ nhất Tích Động của Tượng Kiếm Pháp trước mặt Lục Nhân. Lần này nàng di chuyển rất chậm, liên tục thi triển hơn hai mươi lần.
Lục Nhân nhìn chòng chọc, nhưng thiên phú của hắn quá kém, mắt có thể nhìn rõ nhưng tay vẫn không thể sử dụng.
Nhìn thấy Lục Nhân ngơ ngác đứng đó, Vân Thanh Dao hỏi: "Vẫn chưa biết?"
Lục Nhân lắc đầu, cay đẳng nói: "Sư phụ, thiên phú của ta quá kéml"
"Xem ra ta vẫn đánh giá cao huyết mạch phế phẩm rồi. Nhưng mà Lục Nhân, ngươi đừng nản lòng. Chỉ cần chăm chỉ †u luyện, nhất định sẽ thành công!"
Vân Thanh Dao đi tới phía sau Lục Nhân, hai tay nắm lấy. cổ tay Lục Nhân, nói: "Lục Nhân, nhớ cho kỹ chiêu thức!"
Sau đó, Vân Thanh Dao nắm lấy cánh tay của Lục Nhân và bắt đầu vung Hỏa Linh Kiếm.
Lục Nhân cảm nhận được sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay của sư phụ, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, tập trung tinh thần, ghi nhớ từng chiêu thức của Tượng Kiếm Pháp.
Cứ như vậy, Lục Nhân ở phía trước, Vân Thanh Dao ở phía sau, hai người giống như một thể, thân mật như một đôi đạo lữ, vung Hỏa Linh Kiếm.
Tiêu Hỏa Hỏa vừa mới trở về nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng, thậm chí còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Chẳng phải Thánh nữ rất thất vọng về Lục Nhân sao? Thế mà giờ lại đang đích thân truyền thụ kiếm pháp cho Lục Nhân, vả lại còn thân mật như vậy.
"Sao ta lại về làm gì chứ? Để hai thầy trò các ngươi tổn thương ta lần thứ ba à?"
Tiêu Hỏa Hỏa xoay người rời đi, dự định đi tìm trưởng lão xin chuyển sang biệt viện khác, tránh xa Lục Nhân càng sớm càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.