Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 44: Đương nhiên sẽ giữ lời!




“Đương nhiên sẽ giữ lời!”
Vân Thanh Dao đắc ý nói.
"Sư phụ chắc chắn ta sẽ thua sao?" Lục Nhân hỏi.
“Ngươi nhất định sẽ thua!”
Vân Thanh Dao nói rất chắc chẳn.
"Như thế này nhé, chúng ta cá cược, nếu như sư phụ thua thì sau này ta làm gì, người đều không được can thiệp, thế nào?"
Lục Nhân cười ha hả nói.
“Không được.”
Vân Thanh Dao quyết đoán từ chối, đồ đệ này hay liều lĩnh, cần phải kỷ luật để tránh gây phiền toái lớn cho nàng, nàng cũng không muốn đi đổ vỏ cho Lục Nhân.
“Ha ha!”
Lục Nhân cười nói: "Thế này là sư phụ sợ thua sao?”
“Ai sợ thua? Đánh cược thì đánh cược? Một huyết mạch phế phẩm như ngươi còn có thể trở mình hay sao?”
Vân Thanh Dao lộ ra vẻ mặt đắc ý, sau đó xoay người rời đi.
Lục Nhân đứng tại chỗ nói: "Ta có bảo tháp vô danh, chỉ cần có đầy đủ linh mẽ là có thể tu luyện được Lôi Động và Bạo Phong Sậu Vụ, trước hết phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền đất"
Nghĩ tới đây, Lục Nhân vừa định rời đi thì nhìn thấy rất nhiều đệ tử nhập môn đi về phía mình.
Những đệ tử nhập môn này đương nhiên là đến chúc mừng hắn, thậm chí có không ít nữ đệ tử còn bày tỏ tình cảm
với hắn, muốn trở thành đạo lữ với hẳn.
Lục Nhân ứng phó mất mấy canh giờ mới đuổi hết bọn họ đi.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm cảm thán. Đây chính là sức mạnh!
Có sức mạnh thì toàn bộ thế giới đều sẽ dịu dàng với ngươi.
Không có sức mạnh, khắp nơi đều là ác ý! “Ha ha ha, Lục Nhân sư đệ, chúc mừng chúc mừng!”
Vương Đằng cười lớn đi vào sân, nhét đầy đủ năm tờ tiền vào tay Lục Nhân.
“Vương Đăng sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?”
Lục Nhân tỏ vẻ bối rối, chẳng lẽ hắn được thăng chức làm đệ tử ngoại môn thì Vương Đăng sẽ cho tiền ư?
"Ha ha ha, Lục Nhân sư đệ, lần này ngươi luận bàn trao đổi giúp cho ta kiếm lời mười vạn đồng, ta chia ngươi năm vạn!" Vương Đẳng cười nói.
Lục Nhân lưu loát cất tiền đi, sau đó hỏi: "Vương Đắng sư huynh, ngươi có thể cho ta mượn thêm chút tiền không?”
Năm vạn đồng thật sự không đủ dùng, mua linh mẽ, chỉ có thể tu luyện khoảng mười ba năm rưỡi, nhưng cũng chưa chắc. có thể tu luyện được hai chiêu còn lại của Thiên Tượng Kiếm Pháp.
"Nếu ngươi thật sự thiếu tiền, trên người ta còn có rất nhiều tiền dư, ngươi cầm đi dùng trước!"
Vương Đằng không chút do dự đưa cho Lục Nhân toàn bộ mười lăm vạn đồng tiền giấy mà hẳn ta có.
Lục Nhân nhận được số tiền này, trong lòng có chút cảm động, mỉm cười nói: "Vương Đằng sư huynh, ngươi yên tâm đi, số tiền này coi như ta mượn, chờ ta kiếm được tiền sẽ lập tức trả lại cho ngươi!"
“Không vội không vội, dù sao ta cũng không thiếu tiền!”
Vương Đăng xua tay, tạm biệt Lục Nhân rồi rời đi.
Lục Nhân cầm 20 vạn đồng đi tới thiện đường, muốn mua bốn ngàn cân linh mễ.
Bốn ngàn cân linh mễ, có thể tu luyện 54 năm!
"Tu luyện 54 năm, mặc sức mà tu luyện hai môn kiếm pháp đó!"
Lục Nhân âm thầm suy nghĩ.
Theo tính toán của hắn, hai môn kiếm pháp này sẽ không mất đến 20 năm.
“Ha ha, sư phụ, không biết ngày mai ta thi triển hai chiêu này ở trước mặt người thì người sẽ có biểu cảm thế nào đây?”
Nghĩ tới đây, Lục Nhân tiến vào không gian bảo tháp vô danh, bắt đầu bạo gan tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.