Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 50: Nhưng cũng thật vô lý!




Lục Nhân cười, lắc đầu.
“200 ngàn nhé!”
Trưởng lão thủ các cắn răng, vô cùng xót ruột nói.
Ông ta thấy bí tịch võ kỹ này chắc chắn đáng giá hơn 200 ngàn.
“Trưởng lão cứ giữ lại nó cho người hữu duyên đi!”
Lục Nhân mỉm cười, đang định bỏ đi thì bị trưởng lão thủ các túm vai lại, sức lực toàn thân bỗng chốc như bị khóa chặt, không tài nào động đậy nổi.
“Trưởng lão có ý gì vậy?”
Lục Nhân cau mày hỏi.
“Ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi không muốn mua võ kỹ luyện thể này?”
Trưởng lão thủ các nói: “Ngươi là huyết mạch phế phẩm, võ kỹ luyện thể hợp cho ngươi từ từ tu luyện nhất!”
Lục Nhân cười nói: “Trưởng lão, thật không dám giấu giếm, mấy năm trước ta đã được một cao nhân chỉ bảo, truyền cho ta một võ kỹ luyện thể, chính là Tôi Khí Cường Thể Quyết này!”
“Không thể nào!”
Trưởng lão thủ các lắc đầu, nói: “Lão phu giành được Tôi Khí Cường Thể Quyết này ở trong bí cảnh, là võ kỹ đích thực được lưu truyền từ ngàn năm trước, ngoài lão phu ra, không có
người thứ hai có thể tu luyện được nó!”
Lục Nhân vươn cánh tay, làn da săn chắc như vải lụa, sáng óng ánh bóng loáng.
“Dưỡng Khí Luyện Thểi”
Trưởng lão thủ các sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, im lặng một lúc lâu không nói nên lời.
Tầng đầu tiên của võ kỹ này tốn rất nhiều thời gian, nếu như đã tu luyện xong tầng thứ nhất thì chỉ cần tu vi tăng lên là sẽ dễ dàng tu luyện được ba tầng còn lại.
Hiện tại Lục Nhân mới chỉ 16,17 tuổi mà đã đạt tới Dưỡng Khí Luyện Thể, thành tựu sau này thật khôn lường!
Rốt cuộc hắn là phế vật hay thiên tài vậy? “Trưởng lão...."
Lục Nhân ngắt ngàng dòng suy nghĩ của trưởng lão thủ các.
Trưởng lão thủ các ho khan một tiếng, cười khan nói: “Lục Nhân, ta có thể hỏi là ngươi mất bao lâu để đạt tới trình độ
Dưỡng Khí Luyện Thể không?”
“Tốn chừng vài tháng!”
Lục Nhân trả lời.
Hắn không thể nói là mình tốn tận mười năm được, hơn nữa, muốn tu luyện Dưỡng Khí Luyện Thể thì bắt buộc phải mở linh khiếu, hắn chỉ mới mở linh khiếu đầu tiên được ba, bốn tháng mà thôi.
“Chỉ mấy tháng ư? Sao có thể chứ?”
Trưởng lão thủ các giật mình như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Thế nhưng nhẩm tính thời gian thì Lục Nhân cũng chỉ mới mở linh khiếu chưa được bao lâu, lẽ nào vì ngộ tính của Lục Nhân rất cao nên tốc độ tu luyện mới nhanh như vậy chăng?
Nhưng cũng thật vô lý!
Dưỡng Khí Luyện Thể phải tốn rất nhiều thời gian để đưa linh khí đi khắp toàn thân, không thể nóng vội, nếu linh khí di chuyển quá nhanh thì không thể đạt được hiệu quả dưỡng khí.

Trong khi đó, người có huyết mạch thiên phú càng thấp thì tạp chất trong thân thể càng nhiều, càng tốn nhiều thời gian hơn.
Hắn làm sao có thể chỉ tốn mấy tháng đã đạt tới trình độ Dưỡng Khí Luyện Thể được?
“Trưởng lão, nếu như không còn chuyện gì khác thì ta xin phép về trước!”
Không để ý tới sự ngạc nhiên của trưởng lão thủ các, Lục Nhân quay người rời đi.
“Vào lúc quan trọng, bảo tháp vô danh này quả là có íchỊ"
Trên đường trở về, Lục Nhân nghĩ thầm. Về tới biệt viện, Lục Nhân vung vẩy Hỏa Linh Kiếm, thỏa thích thi triển kiếm thuật, nhờ thân thể mạnh lên nên uy lực kiếm pháp cũng tăng lên nhiều.
“Hiện tại, ta đã đạt tới trình độ Dưỡng Khí Luyện Thể, sức lực tăng lên không ít, phối hợp với linh khí của bảy linh khiếu đồng thời bộc phát sức mạnh, e là có thể dễ dàng đánh bại cả võ giả đã mở tám linh khiếu!”
Lục Nhân vui mừng ra mặt, thực lực này giúp hắn ngập tràn lòng tin vào chuyến đi tới động phủ Đà Xá.
Động phủ Đà Xá chỉ có võ giả Khai Khiếu Cảnh mới vào được, cho dù gặp phải võ giả đã mở tám linh khiếu, Lục Nhân cũng không buồn để tâm.
Nếu đệ tử của ba đại tông môn dám to gan tới kiếm chuyện với hắn, người nào tới hắn sẽ giết người đó, nhất định không nương tay.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Nhân chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, hắn khổ tu trong bảo tháp nhiều năm như vậy nên có lãng phí vài ngày cũng không tiếc.
Nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua.
Trên đỉnh một ngọn núi lớn của nội môn Thanh Vân Môn, Vân Thanh Dao mặc trang phục tu luyện, cầm một thanh trường kiếm trong tay, không ngừng vung vẩy, làm vang lên những tiếng động ầm ầm như sấm nổ.
Vóc dáng của Vân Thanh Dao rất mảnh mai, nhìn thì tưởng như yếu đuổi không chịu nổi một cơn gió thổi nhưng từng đường kiếm đều cực kỳ sắc bén, vô cùng mạnh mẽ.
“Phong Quyển Tàn Vân!” Vân Thanh Dao quát lên một tiếng đầy dũng mãnh, trường
kiếm liên tục càn quét, tựa như một cơn cuồng phong quét sạch không gian, va vào một ngọn núi lớn.
Ầm!
Ngọn núi lập tức vỡ nát.
Vân Thanh Dao thu kiếm về, gật đầu, nói: “Cuối cùng cũng viết xong thức thứ năm, nếu đồ nhi tu luyện được chiêu này thì thực lực sẽ tăng thêm không ít!”
Nghĩ tới đây, nàng quay người đi tới Thiên Tử Sơn!
Lên tới sườn núi Thiên Tử Sơn, Vân Thanh Dao nhìn về phía biệt viện của Lục Nhân, trong lòng thầm nhủ: “Chắc là đồ nhi đang khổ tu, hắn đã quyết tâm tới động phủ Đà Xá rồi, ắt hẳn phải nâng thực lực của mình lên tới mức mạnh nhất!”
Nghĩ tới đây, khóe môi Vân Thanh Dao hơi cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.