Vạn Cổ Luân Hồi Tháp

Chương 55: Khảo hạch bát môn




LÚC này, tổng cộng số đệ tử trẻ tuổi của bốn đại tông môn và một số môn phái nhỏ đã rơi vào khoảng hơn 50 người.
Những đệ tử trẻ tuổi này đêu có huyết mạch tam phẩm, tứ phẩm, rất ít người chỉ mở được tám lỉnh khiếu.
Hầu hết là các võ giả trên ba mươi tuổi, tối thiểu đã mở chín linh khiếu, thực lực mạnh mẽ.
Còn Lục Nhân là võ giả duy nhất chỉ mở bảy linh khiếu đã dám đến động phủ Đà Xá.
Đúng lúc này!
Ầm ầm!
Tiếng động dữ dội vang lên, cánh cửa đá to lớn của động phủ chậm rãi mở ra, những luồng sáng chói mắt bắn từ bên trong ra, khiến người ta không nhìn thấy rõ bên trong có gì.
Một giọng nói khàn mà khỏe khoắn vọng ra từ sâu bên trong động phủ Đà Xá.
/zVõ giả Khai Khiếu Cảnh có huyết ngọc Đà Xá, huyết mạch tứ phẩm trở xuống được phép vào trong động phủ tiếp nhận khảo hạch, vượt qua được khảo hạch sẽ nhận được truyền thừa của chủ nhân của ta!”
Không đợi giọng nói này dứt lời, rất nhiều võ giả đã tới tấp vọt vào trong cửa đá.
“Sư phụ, ta cũng vào đây!”
Lục Nhân nói với Vân Thanh Dao một tiếng fôỉ nghiêng người lao vào trong cửa đá.
Ù!
Vừa vào tới động phủ, Lục Nhân lập tức thấy trời đất quay cuồng, chóng mặt.
Một giây sau, hắn đã có mặt trong một vùng không gian.
Nơi này dường như là một tế đàn Bát Quái, tám phương vị lần lượt tương ứng với bát môn.
Trên bát môn có khắc tám chữ to Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài.
Lục Nhân thấy vậy, thắc mắc hỏi: “Gì đây?”
“Ha ha ha, Triệu Côn ta thật may mắn, không ngờ lại truyền tống tới cùng một tế đàn Bát Quái với ngươi!”
Đột nhiên, một bóng người trung niên xuất hiện trước mặt Lục Nhân, sau khi nhìn thấy rõ là Lục Nhân, hắn ta lập tức cười như điên.
Một khi bọn họ tiến vào động phủ Đà Xá sẽ được truyền tống ngẫu nhiên tới tế đàn Bát Quái.
Lần này, có chừng hai, ba trăm người tiến vào động phủ Đà Xá, hắn ta gặp được Lục Nhân đương nhiên là rất may mắn.
“Ồ? May mắn mà ngươi nói ý là ngươi có thể giết được ta phải không?”
Lục Nhân hỏi.
“Đương nhiên rồi!”
Triệu Côn cười, nói: “Giết ngươi đỉ chẳng phải là ta bớt được một đối thủ cạnh tranh hay sao? Hơn nữa, người như ngươi mà cũng dám khiêu khích Đường Hạo, thật là nực cười!”
“Ngươi chắc chắn là ngươi có thề giết ta à?”
Lục Nhân nhíu mày hỏi.
“Ha ha ha, Lục Nhân, ta tu hành hơn ba mươi năm, đánh vỡ cực hạn, mở tám linh khiếu, có thể bộc phát sức mạnh tám ngàn cân, ta còn tu luyện đao pháp hoàng giai hạ phẩm tới mức viên mãn, ta giết ngươi chỉ là chuyện dê như trở bàn tay!”
Hắn ta vừa nói vừa lấy trong túi ra một thanh đại hoàn đao tơ vàng, chỉ vào Lục Nhân, nói: “Lục Nhân, nói xem, ngươi có gì trăn trối không?”
Lục Nhân bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc bát môn
này là sao?J
“Dù sao ngươi cung sắp chết đến nơi, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Triệu Côn thu thanh đại hoàn đao về, có vẻ cũng không vội vã giết chết Lục Nhân, chỉ vào bát môn nói: “Bát môn này, cứ vào mỗi môn sẽ có một bài khảo hạch, qua được khảo hạch sẽ được truyền tống tới một tế đàn khác, còn thua thì sẽ bị truyền tống ra khỏi động phủ, nếu vượt qua hết được tám bài khảo hạch thì sẽ tới bài khảo hạch cuối cùng, một khỉ hoàn thành sẽ nhận được cổ Đế Đà Xá…”
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong.
Vù!
Lục Nhân đột ngột xông tới, thanh trường kiếm trong tay hắn tựa như một con linh xà đâm về phía Triệu Côn, tốc độ nhanh tới nỗi không kịp né tránh.
Phập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.