Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 16:




Lâm Cẩn Nam cau mày nhìn tôi, hiển nhiên rất bất mãn việc tôi cắt ngang hành động của cậu ấy ngay lúc này, "Dịch Mộ Tranh, cậu còn có thể làm người ta tức giận thêm chút nữa không?"
". . . . . ." Tôi uất ức cúi đầu, điều này có thể oán trách tôi sao? Người có ba cái gấp, hơn nữa, tôi một khi căng thẳng liền muốn đi tiểu. Muốn trách cũng phải trách chính cậu ấy, không thể tạo ra bầu không khí khiến tôi thả lỏng, có dũng khí yêu đương vụng trộm với cậu ấy.
Nói là vụng trộm, tuyệt đối không phải nói quá. Cậu ấy trước sau đều không nói cho tôi biết quan hệ giữa cậu ấy và Lăng Phi bây giờ như thế nào, tôi mấy lần muốn hỏi, lời đến khóe miệng rồi lại nói không ra, cảm giác này sao lại giống như Tiểu Tam buộc người tình phải ly hôn để cưới mình vậy?
Trong tiềm thức, tôi có cảm giác tội ác sâu nặng cùng cảm giác hổ thẹn, cho nên cứ giả bộ hồ đồ như vậy.
Đêm hôm tôi làm phẫu thuật, trước khi đi cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Lăng Phi. Đã qua mấy ngày rồi, thế nhưng cậu ấy chẳng nhắc gì về chuyện đó, trong lòng tôi lo sợ, lại buồn cực kỳ.
Ở trong phòng vệ sinh ngây người thật lâu, tôi bỗng nhiên không muốn tiếp tục cùng Lâm Cẩn Nam nữa, cảm giác hình như mình cũng không thích cậu ấy nhiều như vậy, chỉ là thói quen sao? Nhưng nghĩ đến việc cậu ấy tiếp tục yêu đương với Lăng Phi, có lẽ rồi sẽ kết hôn, sẽ hoàn toàn thuộc về người kia, tôi lại không thể khống chế được khó chịu buồn bực trong lòng.
Tôi không hiểu rõ tình cảm của mình, cứ như vậy ở phòng vệ sinh tự hành hạ mình, hung hăng gãi tường. Kỳ quái là Lâm Cẩn Nam thế nhưng cũng không tới gõ cửa. . . . . .
Khi tôi từ phòng vệ sinh ra ngoài rốt cuộc cũng biết cậu ấy tại sao vẫn chưa tới gọi tôi.
Lăng Phi với đôi mắt ửng hồng ngồi ở bên giường, dáng vẻ giống như nàng dâu nhỏ cúi thấp đầu.
Lâm Cẩn Nam ngồi trên ghế sa lon đối diện với giường, cũng trầm mặc không nói. Hai người hình như đang nói chuyện gì đó không vui, rất giống đang giận dỗi. Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, cậu ấy nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi lúng túng đứng tại chỗ, không khí dường như cũng có chút quỷ dị.
Lăng Phi ho một tiếng, cặp mắt vẫn đỏ ửng ngước lên nhìn tôi, "Quả Cam, cậu sao rồi? Mới vừa biết chuyện cậu phải phẫu thuật."
Tôi cứng cổ không dám nhìn Lâm Cẩn Nam, chỉ sợ Lăng Phi nhìn ra chuyện gì. Bây giờ suy nghĩ lại, nếu vừa rồi tôi không đi toilet, nói không chừng thật sự đã bị Lăng Phi bắt gian tại trận rồi, sau lưng tôi cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Lâm Cẩn Nam hình như nhìn ra tôi không được tự nhiên, đứng dậy đi ra cửa, "Hai người nói chuyện đi, tôi đi mua đồ uống."
Lăng Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu ấy mà thất thần, tôi nhìn dáng vẻ mất hồn của cô ấy mà trong lòng rất khó chịu. Cô ấy vẫn nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Cola biến mất ngoài cửa mới thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống nhìn đầu gối của mình, "Cậu ấy muốn chia tay với tớ ——"
". . . . . ."
Tôi không biết nên nói gì, lúc này cho dù tôi nói gì cũng đều cảm thấy chính mình vừa dối trá vừa ghê tởm. Nếu như không có tôi, Lăng Phi vẫn là cô công chúa nhỏ đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt.
Nhưng nếu như Lâm Cẩn Nam xác định mình không yêu cô ấy, tiếp tục ở bên cô ấy chính là không tôn trọng cô ấy. Như vậy, về sau nếu chia tay, không phải sẽ càng tổn thương cô ấy nhiều hơn sao? Tôi an ủi chính mình như vậy, nhưng càng nghĩ càng thấy bản thân rất đáng ghét.
Vẻ mặt của Lăng Phi tràn đầy ưu thương nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, "Cậu ấy chắc là thích người khác rồi, mặc dù cậu ấy không thừa nhận, nhưng tớ có thể cảm thấy. Lúc bọn tớ đi chung với nhau, cậu ấy thường thường thất thần. . . . . ."
Tôi chỉ có thể yên lặng nghe, tôi thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như ngày nào đó Lăng Phi biết người kia là tôi, cô ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường cỡ nào?
"Lăng Phi, thật ra thì. . . . . ." Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc khó chịu, nói mấy chữ đã nói không ra rồi. Lăng Phi sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong phút chốc lóe lên tia sáng. Nhìn dáng vẻ mong đợi của cô ấy, tôi siết thật chặt đầu ngón tay, nhẹ nhàng cười, nhìn cô ấy và nói, "Điều kiện của cậu tốt như vậy, tên Lâm Cẩn Nam kia căn bản không xứng với cậu."
Lăng Phi có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, thoáng sửng sốt một chút, cuối cùng gượng ép cong khóe môi coi như đáp lại lời tôi.
Không khí lại đóng băng, tôi ngồi trên giường bứt rứt, ngón chân cọ vào nhau bắt đầu sốt ruột, trong lòng hơi oán trách cái tên Cola này sao vẫn chưa trở lại.
"Cậu ấy cũng không tệ như cậu nói. . . . . ." Lăng Phi chợt mở miệng nói chuyện, giống như nói chuyện một mình, cũng không nhìn tôi, chỉ rì rầm nói nhỏ như vậy, "Lúc mới bắt đầu tớ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của cậu ấy, tớ thích nam sinh cười lên trông có vẻ xấu xa. Cậu ấy chính là có dáng vẻ như vậy, lần đầu tiên gặp tớ liền thích, rất thích."
Giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhỏ, trong lòng tôi có chút phiền não, không nhịn được liền oán thầm cái tên Lâm Cẩn Nam này biến thái, quả nhiên sử dụng vẻ bề ngoài đáng chết kia đi mê hoặc không ít thiếu nữ hồn nhiên. Nghĩ như vậy, tôi thấy hơi nhức đầu, trên thế giới cũng không chỉ có một mình Lăng Phi bị vẻ bề ngoài hấp dẫn, có phải nên suy tính về sau lấy cái gì đó che trên người Lâm Cẩn Nam?
"Sau này ở bên nhau mới phát hiện cậu ấy thật ra có rất nhiều ưu điểm, bề ngoài cậu ấy có vẻ rất ham chơi, thật ra thì làm cái gì cũng rất nghiêm túc, lại rất thông minh, có nhiều thứ nhìn một lần là biết. Tôi rất ngốc, rất tự ti, sau khi ở bên cậu ấy lại có một loại cảm giác hư vinh không rõ, tớ sẽ cảm thấy mình cũng xuất sắc như cậu ấy."
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, như vậy. . . . . . là thích sao?
Lăng Phi nhìn tôi, cười chua xót, "Cậu ấy và tớ ở bên nhau, từ lúc bắt đầu chính là tớ chủ động, từ đầu tới cuối tớ cũng không biết ý nghĩ chân thật trong lòng cậu ấy. . . . . . Nghĩ như vậy, tớ thật là có chút tự mình đa tình nhỉ."
Lăng Phi là nữ sinh có dung mạo rất đáng yêu, nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng tôi chợt không khỏi nảy sinh ý muốn bảo hộ. Tôi thở dài, đứng dậy đến gần cô ấy hơn, đưa tay ôm chắc bả vai của cô ấy, "Lăng Phi, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ có một chàng trai thật lòng đối đãi với cậu xuất hiện, cậu đối với Lâm Cẩn Nam, chỉ là một loại ái mộ cùng tán thưởng, thích không phải như thế."
Lăng Phi hình như có chút u mê, nhíu mày đẹp, có vẻ đăm chiêu nhìn tôi.
"Thích phải là không gặp sẽ nhớ, gặp được sẽ vui mừng. Ở bên nhau sẽ cảm thấy ngọt ngào, xa nhau sẽ thấy mất mát. Lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau, những cái tốt những cái xấu của người ấy, mỗi khuyết điểm nhỏ của người ấy đều là độc nhất vô nhị, ngay cả những thứ này cũng phải được thích. Đây mới thật sự là thích ——"
Trong lòng tôi có cái gì đó ấm áp bao lấy trái tim, nếu như trước đó chính tôi còn chưa hiểu, vào giờ phút này trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ ràng rồi. Tôi ngây ngô, có lẽ thật sự không biết phần tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, nhưng rất may mắn là vào lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tôi cũng rất biết ơn, khi cậu ấy còn chưa kịp yêu người khác thì chúng tôi đều đã hiểu rõ trái tim của mình.
Lăng Phi nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày nhíu lại càng lúc càng sâu, tôi đưa tay vuốt lên mi tâm của cô ấy, "Tin tưởng tớ, cậu cũng sẽ gặp được người như vậy."
Lăng Phi chỉ im lặng nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mím môi cười, "Cám ơn."
Tôi không biết cô ấy có thể nghe vào lời nói của tôi hay không..., nhưng mỗi lời tôi nói với cô ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng, tôi thật sự hi vọng cô ấy hạnh phúc, vui vẻ.
*
Sau khi Lăng Phi đi rồi, tôi vẫn đứng cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Một vòng tay ấm áp ôm lấy eo tôi, tôi nghe thấy hơi thở quen thuộc tràn ngập quanh chóp mũi, an tâm nhắm mắt lại, "Lâm Cẩn Nam, đời này tớ cho cậu cơ hội một lần vượt tường, sao cậu đã dùng nhanh như vậy chứ. . . . . ."
Lâm Cẩn Nam tì cằm lên đỉnh đầu của tôi, tỉ mỉ vuốt ve tóc tôi, "Thật xin lỗi, tớ hiểu ra quá muộn, hại cậu khổ sở như vậy."
Nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy dường như xuyên thấu qua bộ đồ bệnh nhân mỏng manh truyền vào trong tim tôi, tôi chợt cảm thấy rất an tâm. Tôi lười biếng cọ cọ vào cổ cậu ấy, "Cola. . . . . ."
"Suỵt ——" Âm thanh trầm thấp của cậu ấy vang lên bên tai tôi, cánh tay ôm tôi siết chặt lại, "Đừng nghĩ gì cả, tất cả còn có tớ. Tớ làm sai , nhất định sẽ nói rõ với cô ấy. Cậu chỉ cần chờ tớ, ở tại chỗ chờ tớ là được rồi."
Tôi tin tưởng Lâm Cẩn Nam, những suy nghĩ trong lòng tôi, cậu ấy đều biết. Những mâu thuẫn, do dự trong lòng tôi, cậu ấy đều thấy rất rõ ràng. Tôi cười dựa vào ngực cậu ấy, bầu trời ngoài cửa sổ trong vắt không mây, khiến lồng ngực tôi vốn dày đặc lo lắng cũng trở thành hư không. Cho dù con đường nhiều gian nan, tớ cũng sẽ chờ cậu cùng đi.
"Lúc không nhìn thấy cậu, tớ sẽ nhớ cậu. Nhìn thấy rồi, tớ vẫn rất nhớ cậu. Ở trong mắt tớ, mỗi khuyết điểm của cậu đều đáng yêu, tớ nguyện ý làm quen và cưng chiều mỗi tật xấu của cậu, chỉ cần là cậu - Dịch Mộ Tranh, tớ sẽ thích tất cả. Quả Cam, tớ nghĩ, tớ không chỉ thích cậu . . . ." Cola nỉ non bên tai tôi.
Trong lòng tôi ngẩn ra, hóa ra cậu ấy đều nghe được tất cả những lời tôi vừa nói sao?
"Tớ rất thích, thật sự rất thích cậu, đời này, tớ phải ở bên cậu."
Tình yêu thời niên thiếu chính là ngây thơ lại ngọt ngào như vậy, giống như kẹo sữa, lúc không ăn sẽ men theo mùi sữa lả lướt của nó mà tới, ăn rồi sẽ nghiện, cho đến khi sâu răng đau nhức, bởi vì ham muốn lúc đầu này mà chúng ta sẽ gieo nhân nào gặp quả nấy.
Cola ôm tôi nằm ở trên giường, chúng tôi nằm nghiêng, cứ như vậy nhìn màu sắc bầu trời không ngừng biến đổi. Cậu ấy dán sát vào lưng tôi, vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở nhàn nhạt lưu luyến nơi sợi tóc tôi. Chúng tôi không có hành động nào khác, chỉ ôm nhau như vậy.
Khi đó, chúng tôi ôm nhau mà hồn nhiên nghĩ tới tương lai, nghĩ tới thiên trường địa cửu, lại quên mất có một loại bi thương bất đắc dĩ nhất gọi là có tình yêu nhưng không có tương lai. Mà tôi và Lâm Cẩn Nam, chính là yêu nhưng không cách nào gắn bó.
Lăng Phi hình như không dây dưa với Lâm Cẩn Nam nữa, giống như thật sự tiếp nhận sự thực chia tay.
Tôi nói với Lâm Cẩn Nam, cho dù như vậy, chúng tôi cũng phải chờ Lăng Phi hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh mới bắt đầu ở bên nhau, hiện tại vẫn duy trì quan hệ bạn bè. Tôi làm như vậy không phải muốn biểu hiện mình cao thượng cỡ nào, bắt đầu từ cái đêm chúng tôi ở trong rạp chiếu phim kia, tôi đã không còn cao thượng được nữa.
Thật ra tôi đặc biệt ti tiện, là Tiểu Tam đặc biệt đáng khinh quyến rũ bạn trai của người khác. Mặc kệ trong lòng tôi có thừa nhận hay không, đây đều là sự thật không cách nào thay đổi.
Ban đầu Cola không hiểu rõ lòng mình nên đã hẹn hò với Lăng Phi, như vậy đối với cô ấy cũng đã không công bằng rồi. Nếu như bây giờ chúng tôi lại không chút băn khoăn làm tổn thương cô ấy, thì thật sự rất đáng hổ thẹn rồi. Tôi không muốn khiến Lăng Phi đau khổ. Chính tôi đã trải qua cái loại chua xót khi nhìn người trong lòng mình cùng người khác tình chàng ý thiếp rồi.
Thật sự rất khó chịu.
Lăng Phi là một người tốt như vậy, tôi không muốn khiến cô ấy khó chịu giống như tôi lúc trước.
Nhưng, không thể không thừa nhận, mặc dù chúng tôi đã giao hẹn chỉ làm bạn bè, nhưng biết rõ tâm ý của nhau, làm sao có thể thật sự không có một chút ái muội nào? Huống chi trước kia, tình cảm giữa tôi và Lâm Cẩn Nam dường như từng chút từng chút tích lũy dần, khi chúng tôi còn chưa sáng tỏ thì tình yêu cũng đã mọc rễ nảy mầm rồi.
Thời điểm đó chúng tôi vẫn còn quá ngây thơ, cho là mình có thể giống như người lớn, che giấu tình cảm cùng ham muốn của mình không hề sơ hở, nhưng sự thật đúng là, chúng tôi cũng chỉ là đứa bé 16, 17 tuổi, vĩnh viễn cũng không học được cách ngụy trang, đối đãi với tình cảm cũng quá mức non nớt.
Thế cho nên sự ngây thơ của tôi đã làm thương tổn Lăng Phi, cũng đã trở thành cơn ác mộng mà cả đời này tôi không thoát ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.