Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 2:




Lâm Cẩn Nam mặc dù ngày đó không hề nói gì, có điều quả thực đã mấy ngày không xuất hiện trước mặt tôi rồi. Cậu ta chính là khắc tinh của tôi, ngày đó gặp mặt xong, di động của tôi cũng không biết rơi ở đâu. Chẳng qua tôi lạc quan coi như đây là điềm báo vận đen đã qua. Vì vậy, tôi bắt đầu vui mừng, không có cậu ta xuất quỷ nhập thần ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi, tôi cuối cùng coi như có thể yên tâm mạnh dạn kết giao bạn trai rồi.
Nhưng rất nhanh tôi liền không vui mừng nổi rồi.
Trước kia, bởi vì Lâm Cẩn Nam cố ý bôi đen, hễ là người tỏ tình với tôi đều hiểu lầm tôi cùng cậu ta có gì đó mập mờ.
Vì vậy đối với nam sinh ở trường, thanh danh của tôi từ lúc đầu đã không tốt lắm. Tôi có tiếng là một chân đạp hai thuyền, vừa ở bên con của cán bộ, cái này hiển nhiên chính là để chỉ tên họ Lâm nào đó có cha là bí thư thành ủy; lại vừa muốn tìm một tên mặt trắng nhỏ. Nói nhảm, cô gái nào mà không thích đàn ông vừa trắng lại đẹp trai? Chẳng lẽ tôi muốn tìm một gã rơi vào trong đống than đá không kéo ra được sao?
Buồn nôn nhất, khó nghe nhất, thậm chí có người nói tôi là… là xe công cộng. Mẹ nó, muốn chết phải không! Bà đây rõ ràng vẫn còn là xử nữ. Có điều nói đến chuyện này, Lâm Cẩn Nam coi như trượng nghĩa, vừa nghe tên nam sinh kia nói tôi như vậy liền đánh tên khốn đó nhập viện rồi.
Khi đó hai chúng tôi vừa lúc ở nhà ăn ăn cơm, tên nam sinh phía sau không biết là cố ý gây sự hay là âm thanh vô tình quá lớn. Từng chữ rõ ràng truyền đến trong tai tôi, tôi còn chưa kịp nổi giận a. Lâm Cẩn Nam liền đi tới xách lấy cổ áo của tên kia, quả đấm hướng tới mặt gã chào hỏi.
Tôi không giống như nữ sinh khác, phản đối bạo lực. Tôi mặc dù không tán thành, nhưng vẫn ủng hộ cậu ấy dùng chút thủ đoạn đặc biệt trừng trị tên thối tha không tôn trọng phái nữ kia. Cho nên khi Lâm Cẩn Nam đánh tên kia ngã lăn ra đất, tôi cũng không hiền hậu mà đi lên thêm vào mấy cú đá. Vì chuyện này bị Dịch Bách Sanh giáo huấn không ít, thiếu chút nữa bị xử phạt nặng.
Rõ ràng là tên kia không đúng, có thể nói một cô gái như vậy sao. . . . . . Nói giống như tôi là một cô gái chưa thỏa mãn muốn gì đó vậy. Trời đất chứng giám, tôi chính là mầm non chân chính, một cô gái nhỏ vô cùng thuần khiết a. Nhưng nói cho cùng vẫn là trách Lâm Cẩn Nam! Là cậu ta đã tạo thành hiểu lầm của mọi người đối với tôi.
Ký túc xá sáu người, chỉ còn mình tôi cô đơn chiếc bóng, bơ vơ không nơi nương tựa. Nam sinh đầy trường, mắt của tôi phát sáng nhìn bọn họ. Tiếc rằng bọn họ thấy tôi liền cùng chạy nạn mà đi đường vòng. Đến nỗi này sao, tôi cũng không phải là lũ lụt thú dữ. Buồn bã a, không phải nói tình hình ở Trung Quốc bây giờ là nam nhiều nữ ít sao? Tôi đây một nữ thanh niên tốt đẹp như vậy làm sao lại không ai trêu chọc tôi chứ.
*
Điện thoại ở ký túc xá vang lên, tôi ôm đầu gối nhìn chằm chằm laptop xem phim. Dù sao cũng sẽ không phải là tìm tôi, không chừng là bạn trai của người nào đó gọi tới chuẩn bị nấu cháo điện thoại đấy. Quả nhiên, Đinh Kỳ Kỳ chạy đến nhanh hơn bất kì ai, hai ba bước liền vọt tới bên cạnh điện thoại.
Tôi điều chỉnh âm thanh trong tai nghe lớn hơn, đỡ phải nghe được mấy lời không đứng đắn đáng ghét kích thích đến thần kinh của mình.
"Dịch Mộ Tranh, thầy Lục tìm cậu." Đinh Kỳ Kỳ đụng vào cánh tay của tôi.
"Ừ, biết rồi." Tôi nhanh chóng đáp lời, suy nghĩ một chút lại hỏi, "Học kỳ này tớ không bị nợ môn a, lần cúp cua gần nhất cũng không bị phát hiện nha, thầy Lục tìm tớ làm gì?"
"Tớ nào biết chứ." Đinh Kỳ Kỳ cầm hộp phấn đang trang điểm lại, dừng một chút lại nhíu mày nhìn tôi, "Chắc không phải gần đây tác phong của cậu lại xảy ra vấn đề gì chứ?"
Tôi đầu đầy hắc tuyến, tác phong có vấn đề? Trong sạch của tôi còn trắng hơn cả đậu hũ trắng!
Đinh Kỳ Kỳ khe khẽ cười, "Mau đi đi, ở dưới lầu chờ đấy."
". . . . . ." Đây là chuyện lạ nha, thầy Lục lại đại giá quang lâm, mà còn đang chờ ở dưới lầu. Tôi ngượng ngùng di chuyển bước nhỏ đi xuống lầu. Dọc đường đi da đầu run lên, thầy Lục chắc không phải cũng nghe được mấy chuyện linh tinh gì đó, thay mặt chủ nhiệm khoa tới tiêu diệt mình chứ?
Dạo này, những người thông minh đều xuyên không tới thời cổ đại rồi. Lời đồn chấm dứt trước người thông minh, tại sao bên cạnh tôi lại không một người thông minh xuất hiện giúp tôi dẹp đi tin đồn đây?
Vừa tới dưới lầu liền nhìn thấy Lục Duệ Bạch đứng dưới cây liễu trước ký túc xá, thầy ấy dường như đang nhìn thứ gì đó, có chút thất thần nhìn chăm chú vào một nơi cách đó không xa. Tôi đi tới cung kính lễ phép gọi, "Thầy Lục."
Lục Duệ Bạch là giáo viên hướng dẫn tài hoa tới lớp chúng tôi năm nay, giáo viên hướng dẫn lúc trước về nhà sinh con, thầy ấy tạm thay một năm. Nghe nói đang học nghiên cứu sinh, hẳn là tuổi tác cũng không lớn hơn nhiều so với chúng tôi. Nhưng tôi dù sao vẫn phải cho thầy ấy chút mặt mũi, không thể không Tôn Sư Trọng Đạo a.
Thầy ấy nhìn tôi cười cười, từ trong túi áo bành tô lấy ra một vật đưa cho tôi. Tôi vừa nhìn, hóa ra lại là điện thoại di động của tôi! Tôi vội vàng nhận lấy, ngượng ngùng cười với thầy ấy, "Cám ơn thầy, thầy Lục. Nhưng… thầy làm sao có thể nhặt được?"
"Hôm ấy, tôi cũng ở trong tiệm cà phê." Lúc Lục Duệ Bạch nói lời này, khóe miệng cong lên.
Tôi nghe xong lời này cũng không bình tĩnh, ngày đó thầy ấy cũng ở đó. Vậy có phải nói rõ mấy lời nói mất mặt của tôi ngày hôm đó thầy ấy cũng nghe thấy rồi sao? Tôi có chút ngượng ngùng siết chặt điện thoại không lên tiếng.
Thanh âm ôn hòa của Lục Duệ Bạch nghe qua rất dễ chịu, "Hai ngày nay tôi vội vàng về nhà xử lý chút chuyện, không thể lập tức đưa điện thoại tới cho em. Có không ít người gọi điện thoại cho em, em xem có phải có chuyện quan trọng hay không."
"Oh, được." Tôi chậm chạp đáp một tiếng, máy móc mở mục nhật ký điện thoại ra, có cuộc gọi của Dịch Tiểu Liêu, của Dịch Mộ Kỳ, của ông bà nội, không có Lâm Cẩn Nam. Tôi cất di động vào túi áo, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt thâm thúy của Lục Duệ Bạch nhìn mình chằm chằm, tôi nheo mắt cười, "Cám ơn thầy, thầy Lục, nếu không em mời thầy ăn cơm nhé?"
"Không cần, tôi còn có việc." Lục Duệ Bạch nhìn đồng hồ, "Vậy tôi đi trước."
"Thầy Lục, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng Lục Duệ Bạch từ từ rời khỏi, tôi thở ra một hơi, cũng may Lục Duệ Bạch từ đầu đã không nhắc đến chuyện mất mặt của tôi hôm đó. Nghĩ như vậy, thầy ấy chính là người rất săn sóc nha. Tốt hơn nhiều so với thằng cha không biết tốt xấu nào đó!
*
Chủ nhật, vẫn bị cuộc điện thoại của ông nội gọi về nhà họ Dịch. Vừa vào cửa trước tiên liền thấy bà nội Tưởng Mạch đang kèm Dịch Mộ Viễn học bài. Dịch Mộ Viễn nhìn thấy tôi liền bày ra dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, giọng nói kì quái bĩu môi, "Chị, chị xong rồi. Ông nội cũng tìm xong roi rồi."
Tôi cả người giật mình, roi của ông nội tôi đã thấy qua rồi. Nghe nói cả nhà họ Dịch chỉ có ba già Dịch Bách Sanh nếm qua, chú Thiên Bắc vẫn luôn rất nghe lời ông nội, chưa bao giờ bị đánh. Chẳng lẽ tôi sắp trở thành người thứ hai sau ba già chịu sự thăm hỏi của cái roi này?
Bà nội vỗ gáy Dịch Mộ Viễn một cái, "Đừng dọa chị cháu, thật vất vả mới về nhà một chuyến, lại dọa nó chạy mất." Bà nội kéo tôi ngồi xuống ghế sa-lon, mặt mày hiền lành cười với tôi, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng cực kỳ luống cuống.
"Quả cam này, nói cho bà nội nghe, cháu có phải có nam sinh yêu thích rồi hay không?"
"Không có." Tôi lập tức phủ nhận, thật ra cũng không tính là phủ nhận, trên thực tế là không có.
Tưởng Mạch chưa từ bỏ ý định, híp mắt lại nói: "Nhưng bà sao lại nghe Trà Xanh nói cháu ở trường học. . . . . ."
"Ai nha, bà nội, bà đừng nghe Dịch Mộ Kỳ nói bừa. Chính anh ấy còn làm chuyện bậy bạ, cháu kể cho bà hay, cậu ấy và Trùng…"
"Dịch Mộ Tranh!"
Sống lưng của tôi cứng đờ, hậm hực quay đầu lại. Dịch Mộ Kỳ cùng Lâm Cẩn Nam đứng ở cửa trước nhìn tôi, khuôn mặt lạnh vạn năm không đổi của Dịch Mộ Kỳ cực kỳ giống Dịch Bách Sanh. Tôi khiếp sợ chà xát cánh tay, nhỏ giọng nói thầm cùng bà nội, "Bà nội, Trà Xanh ở nhà, sao bà không nói sớm chứ."
"Nó không phải vừa trở về sao, bà nào biết hôm nay nó sẽ về nhà a." Bà nội vẻ mặt vô tội.
Tôi làm như không có gì cầm quả táo từ trong đĩa trên bàn bắt đầu gặm, Lâm Cẩn Nam cùng Dịch Mộ Kỳ đều không để ý tới tôi, chào hỏi bà nội một tiếng liền đi lên lầu. Lâm Cẩn Nam hình như còn rất không muốn gặp tôi mà lườm tôi một cái, tôi oán hận cắn một miếng lên quả táo. Tiếng vang giòn giã trong không gian yên tĩnh cực kỳ chói tai, Dịch Mộ Kỳ quay đầu lại trừng tôi một cái, cái tên mấy ngày cũng rặn không ra một chữ chợt nói một câu rất dài, "Dịch Mộ Tranh, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, nhớ đó."
". . . . . ." Tôi, đây là anh sinh đôi của tôi sao? Cùng phe với kẻ địch mà uy hiếp tôi.
Bà nội chờ Trà Xanh cùng Lâm Cẩn Nam lên lầu mới bát quái xích tới gần, "Cháu mới vừa nói Trà Xanh cùng ai?" Nhìn đôi mắt kích động lóe sáng của bà nội, ngẫm lại nhiều năm bị Trà Xanh ức hiếp như vậy, tôi nhất thời đùa dai nên giả vờ ấp úng không lên tiếng.
Bà nội quả nhiên bị tôi khơi dậy lòng hiếu kỳ, "Quả cam, nói mau đi, bà nội muốn biết."
"Bà nội, bà cũng đừng nói là cháu nói nha." Tôi thần bí che miệng, "Bà không phát hiện Trà Xanh cùng cái tên Lâm Cẩn Nam đó mỗi ngày đều dính lấy nhau như một khối sao." Nói một chút rồi dừng, đây mới là cảnh giới cao nhất của tung tin đồn nhảm nha.
Bà nội miệng há thật to, nửa ngày mới đóng lại, cuối cùng vẻ mặt nghiêm trang lại ghé tới gần, "Có ý gì?"
Phốc, tôi phun ra một búng máu. Nếu là Dịch Tiểu Liêu chắc chắn biết tôi đang nói gì, sự khác biệt a! !
Tôi chậm chạp thong thả, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Bà nội, bà có biết bây giờ nói yêu đương gì đó, cũng không nhất thiết là với con gái nha?"
". . . . . ."
"Bây giờ cũng lưu hành chuyện nam với nam nói yêu đương, đâu còn có chuyện của con gái chúng cháu a. Bà nhìn Trà Xanh đi, bà có thấy anh ấy kết giao bạn gái sao? Anh ấy mỗi ngày đều ở cùng cái tên Lâm Cẩn Nam này. Lâm Cẩn Nam còn thường ngủ lại ở nhà chúng ta, bà không cảm thấy kỳ quái sao? Hai người đàn ông có nhiều chuyện như vậy để nói sao?"
Bà nội như có điều suy nghĩ sờ cằm, chợt gật đầu một cái, "Hình như là cũng có lý."
"Tuyệt đối có lý." Tôi cắn quả táo, trong lòng ngây ngất. Hừ hừ, lần này còn không phải một mũi tên trúng hai con chim. Vừa trả được mối thù bị Trà Xanh chèn ép, lại giải quyết âm mưu quỷ kế lấy lòng người nhà tôi của Lâm Cẩn Nam.
Bà nội ngẫm nghĩ một hồi, cau mày hỏi tôi, "Nhưng không đúng nha, Cola có bạn gái mà. Trước kia bà có thấy nó cùng bạn học nữ đi dạo cửa hàng a."
Tôi cắn răng, Lâm Cẩn Nam tên ngựa đực này, đến chỗ nào cũng động dục. Ngay cả bà nội của tôi cũng đã thấy được còn dám không cho tôi gọi hắn là ngựa đực, tôi càng thêm ác liệt nói, "Bà nội, đó là để che đậy cho tình cảm thật sự của bọn họ đấy. Nhất định là ba mẹ cậu ta thúc giục quá gắt gao, tùy tiện tìm một cô gái làm dáng một chút. Bà xem, bà không phải liền bị bộ dáng của cậu ta che mắt sao?"
Bà nội lại yên lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, hình như rất rối rắm suy tư cái vấn đề này. Tôi âm thầm vụng trộm vui vẻ, mở ti vi bắt đầu xem phim truyền hình. Xem một lúc đã cảm thấy chán, tôi nói một tiếng với bà nội vẫn còn đang rối rắm rồi lên lầu. Bà nội, thật sự rất xin lỗi. Không phải cháu gái không hiếu thuận, thật sự là cháu trai của bà quá không tử tế. Bắt tay với người ngoài khi dễ cháu gái của bà, cháu cũng là vì tự vệ thôi.
*
Trở về phòng, ở trên giường lớn nằm một lúc, tôi nhìn trần nhà ngẩn người. Vẫn là nhà mình thoải mái a, giường gỗ ở ký túc xá làm tôi ngủ đến đau lưng. Tôi mở ra tủ quần áo tìm quần áo ở nhà chuẩn bị thay, vừa tâm tình thật tốt ngâm nga một bài hát, vừa cởi nút áo sơ mi. Mới cởi được một nửa, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lâm Cẩn Nam đứng ở cửa phòng nhìn tôi.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, nửa buổi mới nhớ tới áo sơ mi của mình đã cởi được một nửa. Tôi cầm lên quần áo thể thao trên giường ném tới trên mặt cậu ta, "Lâm Cẩn Nam! Làm gì mà không gõ cửa?"
Lâm Cẩn Nam tiếp được quần áo tôi ném qua, nâng khóe môi cười, "Trước ngực sau lưng giống nhau, có cái gì sợ bị người ta nhìn chứ."
Tôi hít vào thở ra, được, chính là không bằng mấy thứ to lớn mà hắn đã gặp qua sờ qua. Tôi xoay người thở phì phò cài nút áo, "Tìm tôi làm gì?"
". . . . . ." Nửa ngày không có tiếng động, tôi nghi ngờ quay đầu lại. Mới vừa quay đầu lại thiếu chút nữa đụng vào lỗ mũi của hắn, Lâm Cẩn Nam người này, hắn. . . . . . Hắn thế nhưng đứng gần tôi như vậy! Hai tay chống lên tủ quần áo giam tôi vào giữa hai cánh tay hắn, vóc dáng của hắn rất cao, cao hơn tôi nửa cái đầu. Ngẩng nhìn hắn như vậy, không khỏi có chút sợ.
Tôi dời đi tầm mắt, âm thanh cũng thấp xuống mấy phần, "Phát thần kinh gì vậy, diễn vai nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết à?"
Lâm Cẩn Nam không nói lời nào, chỉ là ánh mắt phức tạp nhìn tôi chằm chằm như vậy. Tôi thấy cậu ta không nói lời nào, lại lẩm bẩm nói: "Như vậy rất khó coi, Lâm Cẩn Nam, tôi không phải đám oanh oanh yến yến của cậu, buông tay."
Thế nhưng cậu ta lại từ từ cúi người, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt tôi, mang theo chút ý cười nói, "Cậu không phải đã nói, tôi với anh của cậu có cái gì sao? Trong mắt cậu, tôi thích đàn ông à?"
Tôi vội vàng ngậm chặt miệng, hỏng bét, tôi quên mất trong phòng khách còn có một tên Dịch Mộ Viễn gió chiều xuôi theo chiều nấy.
Lâm Cẩn Nam càng lúc càng gần, chóp mũi của tôi cơ hồ cọ vào chóp mũi cậu ta. Giọng nói trầm thấp của cậu ta ở bên môi tôi vang lên, "Quả cam, có muốn chứng minh cho cậu xem, tôi thật ra tuyệt đối không thích đàn ông hay không?"
Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta gần trong gang tấc, nhìn kỹ như vậy, người này thật đúng là đẹp mắt khiến tôi đố kỵ. Tôi trơ mắt nhìn cậu ta từng tấc đến gần mình… hô hấp bắt đầu không bình thường. Dưới tình thế cấp bách, tôi không thể làm gì khác hơn là ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.