Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 20:




Nụ cười trên mặt Lâm Cẩn Nam lập tức thu lại, cuối cùng lạnh lùng nhìn tôi nói: "Tôi không đồng ý.".
Tôi có chút buồn cười, nhưng mà trong nội tâm lại thấy hơi buồn bực, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nhìn cậu ấy hỏi: "Tôi còn chưa nói gì, cậu đã mù quáng không đồng ý cái gì?"
Cậu ấy không nói lời nào, mím chặt môi nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng trong mắt mơ hồ có phần rầu rĩ, giả bộ đáng thương nói: "Quả Cam, không phải cậu đã nói đời này ngoại trừ tôi ra sẽ không để ý đến người khác hay sao? Cho nên đừng nói nữa, cho dù là gì, cũng đừng nói.".
Tôi âm thầm thở dài, nếu như không có những chuyện lộn xộn lung tung này, nếu như trước đó không có nhiều chuyện đen đủi rối rắm như thế, thì tình cảm của bọn họ sẽ phát triển như thế nào đây? Cậu ấy hiểu rõ tôi như vậy, mà tôi thì lại tuyệt không hiểu cậu ấy chút nào, thậm chí ngay từ lúc bắt đầu cũng không hiểu tình cảm của hai người họ có mấy phần thật, mấy phần giả? Tôi rất sợ, sợ mình bỏ ra nhiều như vậy, kiên trì như vậy kết quả lại là một trò đùa của ai đó.
Tôi thua không nổi, vì tôi vốn là một người vừa nhát gan lại vừa hèn yếu.
Buổi trưa sân trường nhốn nha nhốn nháo, hai nhân vật nhạy cảm như chúng tôi mập mờ đứng chung một chỗ, lập tức liền đưa tới một đám người hiếu kỳ chỉ chỉ, chỏ chỏ, châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ. Cảm xúc vốn đang tốt lập tức liền bị rối loạn, hai chữ chia tay nghẹn ở trong cổ họng thế nào cũng không thốt ra được.
Lâm Cẩn Nam trầm mặc nhìn tôi một hồi, rồi trực tiếp lướt qua tôi mà đi lên lầu. Từ trước đến giờ tính nhẫn nại của cậu ấy vẫn không tốt chút nào, giờ phút này sắc mặt âm trầm đến nỗi ngay cả giọng nói cũng như kết băng lại: "Đừng nghĩ đến chuyện tấm ảnh kia nữa, cậu lớn đến từng này, cái đầu cũng không phải để bài trí, sao không tự ngẫm lại một chút, từ trước đến giờ tôi đối với cậu như thế nào."
Tôi đứng yên tại chỗ, bực mình nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cậu ta, đúng là đồ trứng thối, nói lời an ủi để cho người ta an tâm sẽ chết sao? Sẽ sao? Sẽ sao? ! Tôi oán niệm lầu bầu thầm mắng, còn hướng về phía bóng lưng của cậu ấy mà trợn trắng mắt. Bỗng nhiên cậu ta đang đứng ở trên bậc thang xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng hình như còn bất đắc dĩ thở dài: "Dịch Mộ Tranh, thật sự cậu không hiểu rõ lòng của tôi sao? Là tôi quá thất bại, hay là do cậu quá đần."
". . . . . . Chị đây cũng không phải là máy CT(Computed Tomography: Máy CT hay còn gọi là máy chụp cắt lớp, cậu cả ngày khó chịu muốn chết, tôi hiểu được mới là tài!". Tôi liền hướng về phía bóng lưng của cậu ấy mà rống lên. Còn cậu ấy cứ bình tĩnh đứng nhìn tôi, cũng không thèm phản bác, không nói gì tiếp tục xoay người rời đi.
Lửa giận của tôi từ từ bốc lên trên, phiền nhất chính là cậu ta vừa châm ngòi nhưng lại không buồn hé răng nửa lời đã đi mất. Tôi thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, nghẹn chết mất, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi.
Theo tôi nghĩ thì nhất định là bát tự của Lâm Cẩn Nam không hợp, từ trường không được bình thường, mỗi lần đều không thể nói trúng trọng điểm, đem vấn đề giải quyết cho hợp lý tường tận. Chỉ biết kích thích lẫn nhau, cuối cùng lại tan rã trong không vui. Đây mà là yêu sao? Tại sao tôi lại cảm thấy như đang hành hạ lẫn nhau vậy.
*
Tôi tức sôi ruột không có chỗ nào để xả, cúi thấp đầu trở về phòng học. Vận số thật đen đủi, vừa vào trong phòng học nhất thời không lưu ý, nên liền bị giẫm vào cái gì đó trơn trơn nên liền bị trượt chân. Tôi hoảng sợ vội vàng túm vào bàn giáo viên mới không bị ngã sấp, cũng không biết người nào không có đạo đức như vậy, đương nhiên lại vứt vỏ chuối lung tung.
Tôi quét mắt một vòng trong phòng học, bọn họ ai cũng đều cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy, nhưng tôi lại thấy được rõ ràng khóe môi của những người này đều vén lên đầy châm chọc. Tôi khom lưng xuống nhặt vỏ chuối kia lên, bình tĩnh ném nó vào trong thùng rác. Không thèm để ý đến hành vi ti tiện của bọn họ, mặc kệ ai kia muốn làm chuyện thất đức, muốn làm cho tôi mất hết thể diện, tôi cũng không rảnh mà đi so đo.
Vào giờ học, thỉnh thoảng tôi vẫn hay ngẩn ngơ hồn vía để trên mây, trong đầu luôn nghĩ tới chuyện vừa gây gổ với Lâm Cẩn Nam. Đi học không chuyên tâm, kết quả chính là bị giáo viên gọi hỏi bài nhưng lại không biết trả lời thế nào. Trước kia nhân duyên của tôi rất tốt, cho dù có cúp cua vẫn được các bạn học chung quanh tốt bụng nhắc bài cho.
Nhưng bây giờ, mỗi người đều đang đợi xem kịch hay, nhìn tôi bị bêu xấu chính là chuyện mà họ vui vẻ nhất. Cho dù da mặt củ tôi có dày đến mức độ nào, thì trong lòng cũng không khỏi khó chịu, có chút chán nản. Những người này đã từng là bạn bè tốt nhất của tôi, nhưng bây giờ nhìn thấy tôi lại tựa như đang nhìn thấy vi khuẩn gây bệnh vậy.
Nếu như sự kiện "vỏ chuối" xem như ngoài ý muốn, thì chuyện tiếp đó liền khiến cho tôi không thể nào không nghĩ tới tình cảnh hiện tại của bản thân. Tôi không biết mình đắc tội với người khác chỗ nào, mà sẽ luôn có những đồ vật không giải thích được xuất hiện ở bàn học của tôi.
Lúc mở ra hộp bút ra sẽ có con giun mà tôi sợ nhất đang bò ở bên trong, tan học chuẩn bị nộp bài tập sẽ bị nhựa cao su dính vào mà gỡ không ra, ngày nào có khóa trình thì bài thi cũng sẽ vô cớ mất tích. . . . . . Mọi chuyện nhỏ như thế tôi đều yên lặng chịu đựng. Trong lòng tự nói với mình một lần lại một lần, bọn họ ngây thơ, bọn họ nhàm chán, không thèm chấp làm gì, ngày nào đó mà không có mình giải trí thì bọn họ sẽ không yên.
Tôi vẫn luôn không biết người tạo ra những trò tai quái có mục đích như thế nào, cũng không biết bọn họ sẽ có được khoái cảm gì từ chuyện này. Kể cả chuyện Lăng Phỉ gây ra đủ loại khó khăn cũng đã nằm trong dự liệu của tôi, nên cho dù cậu ta dựa vào chức trưởng lớp của mình mà vênh mặt hất hàm sai khiến tôi cũng đều cắn răng nhẫn nhịn.
Mặc dù tôi nói rồi, hai người huề nhau, nhưng đối với cậu ấy vẫn còn tồn tại một chút áy náy, cảm giác này nảy sinh trong lòng tôi, nên ở trước mặt cậu ấy không thể nào cường thế đứng lên trả đũa được. Cậu ta chê cười, hồ nháo đả kích nhưng vẫn còn ở trong phạm vi tha thứ được, cho đến lần đó, tôi thật sự tức giận, cũng là lần đầu tiên, trong đầu có ý tưởng ghét Lăng Phỉ.
Trước kia cũng đã từng nghe nói qua, phụ nữ là động vật đố kỵ bậc nhất, một khi lòng đố kỵ bắt đầu manh nha đâm chồi ở trong thân thể, thì khoảng cách đến với ác độc sẽ không xa. Lăng Phỉ tuy có vẻ ngoài thanh thuần nhưng cũng có một trái tim đố kỵ. Hơn nữa, còn rất đáng sợ, rất âm u.
Ngày đó sau tan giờ học, tôi bị Lăng Phỉ phân công ở lại trực nhật. Chỉ có một mình tôi mà thôi, trong lớp tổng cộng có 55 thành viên, nhất định phải có một người bị lẻ ra, nhưng cho tới nay khi trực nhật lúc nào cũng sẽ phân công ba người ở lại cùng nhau trực nhật. Nhưng Lăng Phỉ lại chỉ phân công cho một người làm, tôi lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì lớn lao cả, chỉ là quét dọn mà thôi, tôi cũng sẽ không vì vậy mà tăng thêm mấy cân thịt biến thành một tiểu mập mạp được. Lao động là vinh quang nhất không phải sao?
Nhưng có lẽ tôi đã đánh giá cao thực lực của mình, dù sao thì năng lực một người cũng chỉ có hạn, đến lúc tôi trực nhật xong xuôi thì trời đã chuyển sang tối mịt mù. Đầu mùa đông nên tiết trời thật lạnh, cả tòa nhà đều được bao trùm bởi bóng đêm, đen như mực có chút dọa người. Tôi vừa mới khóa cửa phòng học, lúc xoay người liền bị bóng đen trước mặt làm cho giật nảy mình.
Hai nam sinh thật cao đứng ở trước mặt, nhìn dáng dấp chắc cũng phải là học sinh cấp hai. Mơ hồ có chút quen mặt, nhưng tôi xác định mình không biết bọn họ, vì vậy liền nghĩ là bọn họ muốn đến tìm người khác, nhưng lại đến trễ một bước.
Nhìn vẻ mặt mơ mơ hồ hồ của bọn họ, không biết làm sao tôi lại hơi sợ sợ, nghiêng người cách xa ra một chút: "Hai cậu tìm ai à? Đã tan học một lúc lâu rồi, không còn ai đâu."
Tôi phòng bị vòng qua người bọn họ, vừa đi vừa cúi đầu sờ sờ vào khóa kéo trên cặp. Một nam sinh chợt vươn tay ngăn tôi lại, rồi dùng sức túm lấy cổ tay của tôi nói: "Dịch Mộ Tranh đúng chứ? Chúng tôi tới tìm cô.".
Trong lòng tôi thấy hơi hồi hộp, nghi ngờ nhăn mày hỏi: "Tìm tôi? Nhưng tôi lại không quen với các cậu?"
"Không quen?", Một nam sinh cao gầy khác liền cắt đứt lời của tôi, lúc này tôi mới phát hiện trong miệng cậu ta đang ngậm một điếu thuốc, lập lòe lúc ẩn lúc hiện trong bóng đêm trông cực kỳ chói mắt. Cậu ta đến gần thêm mấy bước, thoáng cúi xuống nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng không biết ccauaj ta có nhìn thấy rõ mình hay không, nhưng vẫn rất không tự tại lui về phía sau một bước.
Cậu ta lại phả ngụm khói vào mặt tôi, làm tôi ho sặc sụa, thế nhưng cậu ta lại còn vui vẻ cười ra tiếng, rồi cúi người xuống nói: "Cậu xác định không biết tôi?"
Tôi híp mắt, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cậu ta. Ừm, trải qua giám định kết quả cuối cùng chính là người này cũng thuộc vào dạng soái ca, nhưng tôi khẳng định lại lần nữa rằng mình không biết cậu ta. Vì vậy tôi vô khẳng định gật đầu đáp: "Tôi xác định."
Cậu ta đang phì phèo điếu thuốc đột nhiên dừng lại, ngón tay cầm điếu thuốc mà cứ ngây ngốc nhìn tôi chằm chằm, sửng sốt mấy giây mới úp úp mở mở nói: "Cậu thật không biết tôi?"
". . . . . ." Người này có chứng vọng tưởng? Tôi không kiên nhẫn được nữa rồi, hết sức chăm chú nhìn vào cậu ta, đáp rành rọt: "Người bạn học này, tôi thật sự không biết cậu. Rất khẳng định, vô cùng khẳng định, đừng hỏi tôi thêm lần thứ ba nữa."
Cậu ta cổ cổ quái quái nhìn tôi một cái, rồi lại quay sang nhìn cậu nam sinh bên cạnh, hai người họ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau ước chừng đến ba giây. Tôi nhìn nét mặt của bọn họ lần lượt thay đổi mà như đang xem kịch vui, cuối cùng cậu ta liền xoay người lại nhìn tôi nói: "Cậu thật. . . . . . Ách, tôi muốn nói, cậu không biết tên tôi là gì sao?"
Trán tôi giăng đầy vạch đen, vấn đề này cùng với vấn đề vừa nãy khác nhau ở chỗ nào chứ? Tôi đã bảo cậu ta đừng có hỏi lần thứ ba, vậy mà …, cậu ta dùng một phương thức vòng vèo khác để hỏi, tưởng tôi không xác định được vấn đề bản chất hay sao chứ?
Rốt cuộc là cậu ta quá tự phụ rồi, có mỗi một vấn đề không biết mà cậu ta lại nhất quyết không tha như vậy. Mặt tôi đen lại, giọng nói không còn bình tĩnh được nữa: "Tôi không biết cậu thì làm sao biết được cậu tên gì, đơn giản như vậy, logic như vậy mà cậu còn không rõ sao?"
Cậu ta trầm mặc hai giây, cuối cùng lạnh lùng cười nói: "Dịch Mộ Tranh, cậu CMN giả bộ hồ đồ cái gì, hiện tại ngượng ngùng cũng đã chậm rồi."
". . . . . ." Tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, từ lời nói này của cậu ta hoàn toàn không tìm ra được tin tức hữu dụng nào. Nhưng lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
Cậu nam sinh ở bên cạnh thô lỗ nhìn sang cậu bạn mình đá xoáy một câu: "Này, không phải cô ta đang đùa bỡn cậu đấy chứ?"
Người cao gầy rõ ràng không hề vui mừng, quay sang lườm tôi một cái rồi đe dọa: "Cô ấy dám sao, nếu mà dám trêu chọc tôi, thì tôi sẽ lột sạch những thứ kia ở trên người cô ấy ra".
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua áo sơ mi cùng với váy ngắn trên người mình, run rẩy nghĩ, cái “ cô ấy ” trong miệng của cậu ta sẽ không phải là tôi đấy chứ? Lại đưa mắt nhìn vẻ mặt hung dữ của cậu ta, rồi thầm cân nhắc khả năng chiến đấu của mình, cuối cùng sau khi xác định mình không có phần thắng.
Tôi liền ngượng ngùng cười, thử tiến tới dò xét, tận lực nịnh hót bọn họ: "Cái đó, phiền toái cho tôi hỏi một chút, người mà các cậu đang nói kia. . . . . . Không phải là tôi đấy chứ?"
Đợi đến lúc tay tôi đang chỉ chỉ lên chóp mũi của mình, ê ẩm đến phát run thì cậu ta mới có phản ứng. Cái cậu cao gầy liền nhếch môi, cười trông cực kỳ đẹp mắt, nhưng dáng vẻ kia thấy thế nào cũng có chút không quân tử, tay của cậu ta khoác lên trên vai của tôi, ngón tay từ từ vẽ vài vòng, cúi đầu đến gần tôi khe nói: "Thế nào, hiện tại đã thừa nhận, người gửi tin nhắn cho tôi là cậu rồi hả ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.