Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 50:




Tên khốn kiếp này, đã cắt đứt vận động giữa tôi và Cola, lại còn mang đến cho tôi một đống phiền toái, cứ như vậy phủi mông bỏ của chạy lấy người sao? Tôi trừng mắt nhìn về phía bóng lưng của bọn họ không ngừng sinh ra oán niệm. Không biết nên giải quyết mớ phiền toái trước mắt như thế nào nữa, Cola dường như . . . đang cực kỳ khó chịu.
Tôi di chuyển từng bước nhỏ qua đó, đứng ở bên cạnh Cola, lo lắng xoắn xoắn vạt áo: "Cola. . . . . .anh, tức giận? Thật ra thì em...em không có. . . . . . Ưmh, bọn họ tới đây chính là muốn khích bác quan hệ của hai chúng ta, anh cũng đừng có mà bị họ lừa!"
Tôi cũng không biết mình đang nói những gì, ngổn ngang, không hề logic chút nào.
Cola xoay người, đối mặt với tôi, chợt cười không ra tiếng: "Quan hệ của chúng ta thế nào?"
"Hả. . . . " Tôi thiếu chút nữa là cắn rơi đầu lưỡi của mình, không mở bình thì ai mà biết trong bình có kết quả gì, có bị chính mình làm hỏng hay không? Tôi lo sợ, không biết nên giải thích thế nào. Tôi thừa nhận bản thân mình quả thật không thông minh, lúc gặp phải vấn đề sẽ hỗn loạn không còn chút lý trí nào, tựa như hiện tại, càng muốn giải thích, càng không biết nên nói gì cho tốt.
Trong lúc tôi vắt hết óc suy nghĩ nên nên hóa giải tình trạng lúng túng này thế nào thì hai tên đầu sỏ chỉ sợ thiên hạ không loạn kia lại lộn trở lại. Thẩm Lạp đi tới, đưa một túi cho tôi, cất giọng rõ to, mỗi một câu đều vừa đủ để Cola nghe được rõ ràng: "Ừm, mua cho em lâu rồi, vẫn quên không đưa".
Tôi cúi đầu nhìn cái túi trong tay mình, cảm thấy nó chẳng khác gì của khoai nóng, cầm bỏng cả tay. Tôi khẽ giương khóe môi, không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu ta hỏi: "Gì vậy?".
"Váy, lần trước chúng ta đi dạo phố chẳng phải em nói thích nó sao?", Thẩm Lạp nhẹ nhàng nói, rồi lại khe khẽ cười. Giơ tay lên sờ sờ tóc của tôi: "Tôi đi đây, lúc nào về sẽ gọi điện cho em!".
Tôi vẫn còn đang rối rắm nghĩ "rốt cuộc mình đi dạo phố với cậu ta lúc nào?" vừa vặn nghe được câu sẽ gọi điện thoại tới của cậu ta, trong nháy mắt đầu óc liền tỉnh táo. Cái tên này vẫn còn chê tôi chết không đủ thảm hay sao chứ?
Cola đứng bên cạnh không tỏ thái độ gì, từ đầu chí cuối cũng không hề lay động chút nào. Tôi nghiến răng, quay sang nói với Thẩm Lạp: "Thẩm Lạp, cậu ——"
Thẩm Lạp bỗng nhiên sán lại, động tác quá nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta ôm lấy. Cậu ta mím môi, mặt nở nụ cười xán lạn: "Yên tâm, tôi chỉ đang theo đuổi em. Có đồng ý hay không là quyền tự do của em, nhưng hi vọng em sẽ suy nghĩ thật kĩ, đừng có vội vàng cự tuyệt như vậy!".
Tôi kinh ngạc lắc đầu, người này rốt cuộc là muốn diễn sâu đến mức nào? Tôi đã sớm từ bỏ rồi, chẳng lẽ cậu ta lại không nhìn ra được?
Thẩm Lạp nói rất hùng hồn, sau đó tiêu sái xoay người, mỉm cười rời đi. Một loạt động tác làm liền mạch, giọt nước không lọt. Nhìn những dấu chân thật dài cậu ta lưu trên bờ cát, trên trán tôi hiện đầy vạch đen, chuyện vốn đã giải thích không rõ, hiện tại lại càng không có chút đường sống nào.
Cola bình tĩnh hướng mặt ra biển, dưới chân bất chợt lại có một đợt sóng tràn đến.
Tôi chần chừ, lo lắng liếc trộm cậu ấy mấy lần, mặt Cola âm trầm như thế khiến cho tôi không kìm được mà run lên. Cho nên mới nói, có lúc tò mò để biết đáp án cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Tựa như tôi trước đó chỉ tập trung tinh thần muốn biết cậu ấy khi ghen sẽ có biểu hiện gì, hiện tại, liền vô cùng rõ ràng.
Chỉ có mấy chữ, rất đáng sợ!
Trong khi tôi đang bi thương không thôi thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cola, chậm rãi hòa vào cùng tiếng sóng vỗ, từng câu từng chữ bay vào trong tai: "Có phải em . . . rất muốn nhìn thấy tôi tức giận hay không?"
Tôi giật mình nhìn cậu ấy, lắp bắp nói: "Anh...sao lại biết?", nghĩ nghĩ một chút, tôi liền nói tiếp: "Nhưng mới vừa rồi anh rõ ràng là có mà, dáng vẻ kia chẳng phải tức giận là gì! Hay là ghen rồi có đúng không? Đừng có gạt em...em không ngốc đâu, sao mà không nhìn ra được chứ!".
Cola nở nụ cười thản nhiên, thở dài đáp: "Ngu ngốc, tôi sao có thể không ăn dấm chứ!".
Rồi cậu ấy vươn tay ra, tôi vội vàng cầm lấy, từ từ bị người nó kéo vào trong ngực. Cằm của cậu ấy khẽ cọ vào tóc tôi, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc, tôi thoải mái lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng, hai tay vòng lên ôm lấy hông của người mình vẫn tâm tâm niệm niệm.
Cola cao hơn tôi rất nhiều, cho nên lúc nói chuyện với tôi, cậu ấy vẫn luôn khẽ cúi người xuống, mà lúc này, người nào đó đang nhỏ giọng thầm thì bên tai tôi:"Thật ra thì, lúc đối mặt với em, anh đã sớm thỏa hiệp. Anh vừa sợ mình sẽ liên lụy đến em, lại vừa ích kỷ muốn độc chiếm ngươi. Quả Cam, anh vừa vô lại, lại vừa quá quắt như thế, hiện tại, ngay cả người bình thường cũng không bằng. Em có xác định, anh như vậy mà vẫn còn thích không?"
Tôi há miệng muốn trả lời, nhưng cậu ấy đã đưa ngón trỏ lên môi của tôi, nói tiếp: "Hãy nghe anh nói, hiện tại nếu không nói, có lẽ anh sẽ không có dũng khí để lên tiếng nữa!".
Tôi yên lặng, để Cola khẽ vuốt ve bên tai, ấm áp nơi lòng bàn tay lan tỏa cả vào trong lòng.
"Từ cái ngày anh biết mình sẽ bị mù thì vẫn luôn trong tâm lý giãy dụa. Quãng thời gian đó, em lại vì Lục Duệ Bạch mà xa lánh anh...anh đã nghĩ, nếu cứ như vậy mà rời khỏi, có lẽ đối với em hay với anh đều là kết cục tốt nhất, không có nhiều thứ để nhớ nhung, nên tương lai cũng sẽ không phải thống khổ. Nhưng sau này từ chỗ dì Lăng, biết được thân phận của Lục Duệ Bạch, cũng biết rõ anh ta ưu tú thế nào, lần đầu tiên mới cảm thấy tự ti, cũng là lần đầu tiên thấy hâm mộ một người như vậy. Anh ta có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh em , lại còn có một thân thể khỏe mạnh ——"
"Nhưng, anh không cam lòng, mặc kệ là Lục Duệ Bạch hay là Thẩm Lạp anh đều không cam lòng. Anh mãi mới chờ đến lúc em. . . . . ."
Cảm xúc mất mát của Cola lan truyền sang tôi... hốc mắt bỗng nhiên vừa mỏi vừa sưng, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu ấy, đáp: "Em hiểu, em đều hiểu". Trong quãng thời gian mà tôi cứ nghĩ là ngọt ngào nhất của chúng tôi, thế nhưng người con trai này lại một thân một mình chịu đựng nhiều giãy giụa khổ sở như vậy. Mà bản thân tôi lại không một lần nhận ra được, vẫn mải đắm chìm trong niềm hạnh phúc do người nào đó tạo ra.
Tôi thân là bạn gái, thật đúng không xứng đáng với hai chữ này một chút nào.
Hơi thở của cậu ấy phả vào trán tôi, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngay gương mặt khổ sở đó.
"Em không cần phải dò xét anh làm gì, nếu em muốn biết, anh đều có thể nói cho em!"
Cola dừng một chút, nói tiếp: "Anh sẽ ghen, sẽ ghen tỵ, đối với bất cứ người con trai nào có thể khỏe mạnh đứng ở trước mặt em anh đều đố kị muốn chết. Anh đúng là vừa ích kỷ lại ti tiện, rõ ràng không thể cho em được những thứ tốt nhất, mà lại cứ khư khư độc chiếm em. Mới vừa rồi chỉ cảm nhận được cậu ta đến gần em thôi anh đã hoàn toàn mất hết lý trí. Quả Cam, sao em lại ngốc như vậy? Anh quen biết em đã nhiều năm, đã từng thấy bao nhiêu người con trai xuất hiện quanh em . . . em thật cho là, mình vận khí không tốt, nên không có ai theo đuổi sao?".
Tim của tôi đập thình thịch trong lồng ngực, những hình ảnh từ quá khứ thoáng qua trong đầu. Tuy nhiên tôi lại tuyệt không tức giận, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nghe thấy lời này của cậu ấy, ý niệm đầu tiên lại là: Thật may!
Vẫn còn may không phải sao? Ít nhất, trong lúc tôi tự giận chính mình, thì vẫn còn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với mối quan hệ này của chúng tôi, thật may là cậu ấy vẫn còn kiên trì. Mặc kệ Cola có tâm cơ gì tôi cũng đều thấy thật may mắn vì cậu ấy chưa từng buông tha, nếu như không có người này trăm phương ngàn kế, tôi làm sao có thể biết, còn có một người yêu mình như vậy.
"Đồ ngốc, tham vọng chiếm hữu của anh so với ai khác đều mạnh hơn nhiều. Nhưng bây giờ, anh đã không có tư cách đó nữa rồi, hiểu không?"
Trong lòng vừa chua vừa chát, tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu ấy: "Ngu ngốc, anh đang trả thù em có đúng hay không? Em bắt anh chờ bốn năm, nên mới tức giận như vậy, hiện tại lại muốn mượn cơ hội này để hành hạ lại em. Anh muốn chúng ta phải xa nhau thêm mấy năm nữa đây?".
"Dù là cả đời, em cũng sẽ chờ anh!".
Cola ngẩn ra, yên lặng nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt nồng cháy như thế nào giống với người chẳng thể nhìn thấy gì. Rõ ràng vẫn là ánh mắt đó nóng bỏng đến mức làm cho trái tim của tôi tan cháy.
"Đồ ngốc!", Cola nửa ngày mới thốt ra được hai chữ, nhưng hàng mi đang chớp chớp liên hồi kia đã viết rõ người này đang cảm động thế nào.
*
Chúng tôi cứ yên lặng đứng bên nhau như vậy ngay cả giầy cũng bị nước biển đánh vào ướt sũng.
Trời chiều dần dần tối lại, chỉ còn lại ánh mắt của người nào đó sạch sẽ lại sáng ngời. Những làn gió biển thổi qua tai, mơn man trêu đùa lên da thịt.
Cola khẽ nhếch khóe môi cười khẽ, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn dọc theo cánh tay của tôi, rồi từ từ giữ chặt gáy tôi lại. Sau đó cậu ấy cúi người ở bên tai tôi, khẽ khàng nói: "Làm thế nào bây giờ, bị em nhìn chăm chú lâu như vậy, anh dường như. . . . . .có gì đó không đúng."
Tôi kinh ngạc nhìn vào gương mặt đang gần trong gang tấc, không hiểu hỏi lại: "Có, có... ý gì!".
Cola buồn cười, kéo tôi vào trong ngực, khẽ cúi người vùi đầu vào trong cổ tôi, rồi bắt đầu mơn man lên xương quai xanh: "Anh nghĩ, chúng ta nên đi siêu thị một chuyến."
". . . . . . Đi làm cái gì?"
"Mua đồ cần dùng!", trên mặt Cola lại nở một nụ cười lưu manh, ngón tay lướt qua cánh môi của tôi, khàn giọng thầm thì bên tai: "Vậy thì em cho là, anh lại để cho mình bị cắt đứt nhiều lần như vậy sao?".
Mặt tôi đỏ lên, dời tầm mắt khỏi ngũ quan anh tuấn của ai đó, nuốt nuốt nước bọt: "Ưmh, thật ra thì. . . . . . Không có cũng không sao cả".
". . . . . ."
"Anh cảm thấy, chúng ta tận dụng khoảng thời gian dành cho hai người này. Ai biết được, sau đó lại có người đến náo loạn mà không bào trước tiếng nào!".
". . . . . ."
Nghĩ đến khả năng này, tế bào toàn thân trong nháy mắt liền khẩn trương. Nhà tôi quả thật vẫn còn vô số người lớn không đáng tin đâu, Trà Xanh vừa về, nói không chừng người tới lại là Dịch Tiểu Liêu hoặc dì Tần ấy chứ. Tôi cảm thấy dự cảm của mình vô cùng chính xác, cho nên phải nhanh chóng túm chặt Cola lại, để tránh đêm dài lắm mộng.
Vì vậy tôi liền ôm lấy thắt lưng Cola, ngẩng đầu lên, mặt vô cùng rạng rỡ nhìn người nào đó: "Cola, chúng ta về ngủ thôi?"
Khóe môi Cola khẽ giật giật, chậm rãi nói: ". . . . . . Hiện tại, mới sáu giờ".
"Cách chín giờ còn có ba tiếng thôi, vẫn còn kịp!", tôi kéo tay Cola, vội vàng quay về, chỉ sợ chậm một giây người nào đó lại đổi ý. Chín giờ là chú thím Ngô và tiểu Tư đã có thể về đến nhà rồi! Đến lúc đó làm cái gì cũng đều không tiện.
Cola không nhịn được cười ra tiếng, kéo tôi lại, ôm vào lòng. Cậu ấy cúi đầu, hôn lên vành tai của tôi, nói: "Đồ ngốc, đừng khẩn trương như vậy. Trước kia là anh không tốt, sau này, anh sẽ không chạy trốn nữa. Anh muốn ở bên cạnh em, muốn em làm bà nội trợ của anh, còn làm đôi mắt của anh nữa, cả đời này!".
Tôi nghiêng mặt sang, nhìn Cola chằm chằm một lúc, sau đó cong cong khóe mắt: "Cho nên, chúng ta làm lành rồi hả ?".
"Ừm!", Cola cũng cười, siết chặt vòng tay ở trên eo tôi, mười ngón tay đan xen, quấn quít thật chặt .
Tôi nheo mắt lại, con ngươi khẽ đảo một vòng, không nhanh không chậm nói: "Vậy, kết hôn nhé, kết hôn nhé, chúng ta kết hôn nhé?". Tôi vẫn không quên mục đích cuối cùng của mình, không đạt mục đích thề không bỏ qua, không kết hôn kiên quyết không cút ra khỏi giường, tôi cũng không tin mình còn không túm được tên quỷ khó chịu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.