Iragana đặt lại tấm nhựa lên trên bàn.
"Xác định là không thể khôi phục được tấm nhựa rồi đấy. Thế còn Reagan Paloma thì sao?"
Trần Hương Quỳnh xoay xoay cây bút điện tử trên tay, miệng cười toe.
"Để tôi viết cho."
Trước sự hào hứng và tự tin của nàng ta, Hắc Mộc Vu nói một điều như thể dội một gáo nước lạnh vào.
"Cô nghĩ trò đó có tác dụng sao? Chỉ riêng Hoá Thân của chúng ta thôi đã không thể bị khống chế bởi quyền năng của Thượng tầng rồi. Thì Reagan Paloma làm sao có thể?"
Hương Quỳnh sững sờ.
"Eh? Thế...thế thì phải làm sao chứ?... Chẳng lẽ không thể dùng [Quyền năng tác giả] hay [Hào quang nhân vật chính] lên nàng ta sao? Ớ? Ngay cả Hoá Thân của tôi à?"
Iragana phì cười.
"Haha, cô vẫn còn chưa biết chuyện đó? Thực ra không chỉ mỗi Reagan Paloma hay mười lăm Hoá Thân của chúng ta đâu. Về sau sẽ có kha khá kẻ làm cho cái [Quyền Năng Tác Giả] trở nên vô nghĩa đấy."
Từ cửa đi vào là một người đàn ông mặc trên mình chiếc áo phông chữ T màu trắng đơn giản nhưng thanh lịch, tràn đầy cảm giác phóng khoáng.
Trên cổ đeo một chiếc headphone, dừng lại bên một dàn máy tính cao cấp. Những ngón tay thon dài nhanh chóng nhảy nhót trên bàn phím, khi thì lại di chuyển con chuột máy tính rồi nhấn đúp nhoay nhoáy.
Ngũ quan có đường nét rõ ràng, đôi mắt xanh lam thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng hành động thì lại khiến người ta cảm thấy có một sự bất cần.
Bộ dạng như thể không thấy có bất kỳ ai ở đây của Michael khiến Iragana không thể không nổi hứng trêu chọc.
Cô vỗ nhẹ đôi cánh to lớn đen tuyền của mình, phấp phới bay tới chỗ cậu ta. Từ phía sau thản nhiên choàng hai cánh tay trắng nõn quanh cổ cậu ta.
"Michael, sự bất cần của cậu vẫn rất luôn thu hút ta đấy."
Michael như chẳng thèm bận tâm. Thực ra Iragana cũng chẳng có chút sức nặng nào vì cơ thể là dữ liệu mà. Với cả...cậu cũng không ghét bỏ gì bà lão Đoạ Thiên Sứ [Fallen Angel] này.
Hai người bọn họ hoàn toàn đến từ hai câu truyện chẳng hề liên quan gì đến nhau. Iragana Egemonia là Đại Boss của "Thế Giới Hỗn Loạn", một tác phẩm online không mấy nổi tiếng.
Còn Michael thì khác, cậu là nhân vật rất có tiếng trong tựa game "Endless" đã từng bùng nổ thị trường game hai năm trước.
Hơn nữa, Michael còn là một Archangel theo mô tả của "Endless". Và Iragana lại còn là một thiên thần sa ngã, lẽ ra với sự khác biệt như thế, chẳng đời nào họ lại có thể hoà hợp với nhau được.
Tuy nhiên, nhìn xem. Họ rõ ràng chẳng có tí nào bài xích thậm chí còn có vẻ rất thân thiết. Chẳng lẽ Archangel cao quý thuần khiết đã bị vấy bẩn hay Fallen Angel Lord đã thiện lương trở lại?
Không đâu, chỉ là tạo hình và nguồn gốc của họ đã chẳng còn liên quan gì ở hiện tại nữa.
Trần Hương Quỳnh ở đằng sau thấy vậy chỉ khẽ bĩu môi than thở.
"Hứ, xem kìa. Bà cũng tình tứ khác gì Reagan lần trước đâu? Thế mà ở trong "Thế Giới Hỗn Loạn" bà tỏ ra kiêu ngạo lắm, khinh thường tình yêu đôi lứa lắm...Hứ, lừa đảo!"
Iragana cong mắt cười. Chẳng hề có bất kỳ cử động nào, thế mà thân thể của Hương Quỳnh ngay lập tức tan biến như một loại ảo ảnh.
Những người khác đều không lấy làm bận tâm vì ngay sau đó, Trần Hương Quỳnh đã tự quay trở lại.
Cô nhếch mép cười ngạo nghễ.
"Haha, lão bà. Ta sớm đã quen với cơ thể này rồi, việc bà xoá bỏ các file cũng chẳng làm ta biến mất được đâu."
Iragana vẫn mỉm cười.
"Tất nhiên ta biết. Nhưng không phải ta không giết ngươi hoàn toàn được, chỉ đơn giản là do ngươi chưa hết vai diễn thôi."
Hương Quỳnh hừ lạnh một cái, cô lại ngồi xuống ghế sofa, trầm tĩnh quan sát.
Reagan β cuối cùng vẫn phải lên tiếng để giảm bớt sự căng thẳng.
"Được rồi, tiếp theo còn ai có ý tưởng gì không? Mặc dù theo góc nhìn của chúng ta câu truyện đã dừng lại, nhưng Reagan Lamar vẫn đang tiếp tục gửi hình ảnh lại cho tôi."
Hắc Mộc Vu tựa lưng vào tường, nhắm mắt nhàn nhã đáp.
"Chúng ta có bao giờ tác động được vào những chi tiết này đâu? Hỏi làm gì cho phí nước bọt?"
Những người có mặt ở trong phòng cũng im lặng, ngấm ngầm gật đầu. Reagan β thở dài.
"Hiểu rồi, vậy thì chúng ta sẽ bỏ luôn cảnh này vậy."
Ở tại chỗ của Reagan Lamar, cô không hề biết đến cuộc trò chuyện của đám Reagan β vì Reagan β đã không hề cấp quyền chia sẻ.
Cô chỉ biết trân trân nhìn Chước Tửu Thánh Tôn trong kinh hoàng. Khả năng sử dụng ngôn từ của cô lúc này như đã biến mất vậy, chẳng thể cất lên một lời nào, chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì.
Tại một bên là thế giới vẫn còn vẹn nguyên, tại một bên chỉ còn là hư không tĩnh mịch. Không còn một chút gì sót lại ở trước mặt Độc Cô Tư Thần cả, kể cả các hạt vật chất, năng lượng. Cô cũng không còn có thể nhận thức thời gian hay không gian ở nơi đó.
Đó thực sự là hư vô. Chỉ với một đường chém từ một thanh kiếm đã không còn tồn tại, hắn đã có thể đem cả nửa vũ trụ đều trở thành hư vô.
Nhưng không phải vũ trụ vẫn luôn mở rộng vô tận hay sao? Làm sao hắn có thể hủy diệt được "một nửa" vũ trụ cơ chứ?
Mặc cho nàng đang hoang mang trong đống hoảng loạn. Độc Cô Tư Thần lãnh đạm đứng một bên như chờ đợi điều gì.
Ngay sau đó, một thân ảnh trắng hơn sương tuyết lại còn như đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt rơi từ khoảng trời hư vô xuống đằng sau vị tử bào Thánh Tôn.
"Bạch nhi ngu muội bái kiến Thánh Tôn đại nhân."
Ngay khi mũi giày chạm xuống đất, bạch sắc nữ tử lập tức quỳ xuống hành lễ với Tư Thần. Nàng ngay cả thở nhẹ hay một cái liếc mắt tới hắn cũng không dám, vì sợ sự tồn tại hèn mọn của mình sẽ vấy bẩn y.
Hoá ra đó chính là nhân dạng của Bạch Sắc Thiên Trụ. Nàng lúc này thường được gọi là Bạch Phát Cơ, hay đám Thánh Tôn vẫn luôn gọi nàng là Bạch nhi.
Nàng là một tồn tại đặc biệt, là một trong Thất Sắc Thiên Trụ có vai trò là chống đỡ cấu trúc của vũ trụ. Bởi vì, vũ trụ này vẫn đang trong quá trình được xây dựng nên bảy người các nàng giống như giàn giáo vậy.
Vũ trụ này liên tục bị sửa đổi để phù hợp với sở thích, tính cách của tác giả và thị hiếu của độc giả. Cho nên nếu không có các nàng chống đỡ thì vũ trụ này ngay từ đầu đã không thể tồn tại.
Độc Cô Tư Thần liếc nhìn Bạch Cơ Uyển, đây là cái tên mà những Thánh Tôn có nguồn gốc tại Huyền Thiên đã thống nhất đặt cho nàng ta.
Nữ nhân lặng lẽ quỳ một gối, mái tóc trắng dày dài thướt tha phủ trên lưng, có một lọn tóc ở bên trái đã được tỉ mỉ tết đuôi sam.
Ngũ quan lạnh lùng, mặt mày lạnh lẽo, khuôn mặt thành thục lý trí. Đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ, sống mũi cao cao, môi mỏng lại tươi trên một lớp trang điểm nhẹ vừa vặn.
Tổng quan nàng ta mang một nét đẹp sạch sẽ lại tinh tế, rất hợp lòng người. Lại nói, có vẻ toàn thân màu trắng khiến nàng ta trông như đang sáng đè lên khung cảnh.
"Khoảng thời gian ở bên ngoài thế nào?"
Hắn từ khi một kiếm chém sạch cả nhân quả luân hồi của bản thân để lấy được danh hiệu [Thánh Tôn]. Rồi dùng sinh mệnh của chín ngàn chín trăm chín mươi chín người tạo nên thứ rượu độc nhất để kính Thiên.
Hắn liền ở lại không gian do bản thân tạo ra từ đó tới nay cũng đến hai trăm năm. Cùng khoảng thời gian đó, Bạch Cơ Uyển cũng ở cùng hắn ta.
Nàng ta ngay từ đầu vốn không phải con người nên các cảm xúc cũng không cần thiết. Việc tách biệt khỏi thế gian cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của nàng ta.
Vậy nên câu hỏi kia cũng không cần có câu trả lời lắm.
Dẫu vậy, Bạch Cơ Uyển vẫn rất cung kính đáp lời.
"Bẩm đại nhân, bên ngoài thực sự rất náo nhiệt. Ta cũng không ngờ Tiểu Hắc lại rất hào hứng với việc ở tại thế giới du ngoạn."
Độc Cô Tư Thần đầu mày khẽ nhíu, sau đó nhanh chóng giãn ra.
"Tiểu Hắc? Ý ngươi là Hắc Nguyệt Minh? Nàng ta cũng ở đây sao? Nếu vậy thì đúng là náo nhiệt thật!"
Nghe câu cảm thán của y, Bạch Cơ Uyển sực nhớ ra. Kính cẩn dâng lên một bình rượu.
"Mời đại nhân, đây là lòng cảm kích của Thương Uyên đại nhân."
Chước Tửu Thánh Tôn lạnh lùng nhìn bình rượu lớn kia. Đây chỉ là rượu do phàm nhân nấu mà thôi. Tuy cũng mang hương vị tuyệt hảo nhưng làm sao so được với bình rượu hắn đã làm vào hai trăm năm trước?
Một bình luôn có chín ngàn chín trăm chín mươi chín giọt, một chén cũng vẫn luôn đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín giọt. Và một giọt lớn cũng được tạo nên từ chín ngàn chín trăm chín mươi chín giọt nhỏ.
Nên theo một cách hiểu nào đó, bình rượu do hắn làm ra vào hai trăm năm trước có số rượu gần như vô hạn. Vì trong bình luôn luôn có chín ngàn chín trăm chín mươi chín giọt rượu, một chén được rót ra cũng vẫn đầy chín ngàn chín trăm chín mươi chín giọt.
Tuy không nói lời nào, Độc Cô Tư Thần vẫn nhận lấy bình rượu, mở nắp và chợt nhớ ra còn có một sự hiện diện khác ở đây. Hắn lạnh nhạt cất lời.
"Muốn uống không?"
Chỉ với ba âm tiết. Hắn triệt để hủy diệt Reagan Lamar. Không kịp phản ứng, không thể phản ứng, Reagan Lamar đối mặt với "cái chết" lần đầu tiên trong trạng thái kỳ dị này.
Chính Chước Tửu Thánh Tôn cũng phải ngạc nhiên, rõ ràng hắn đã hạn chế [Uy Áp] rồi làm sao mà nàng ta vẫn tan biến thế kia?
Với cả không phải nàng ta không có tồn tại hay sao? À phải rồi, hắn ta sơ ý đánh dấu mục tiêu lên nàng ta. Điều mà hắn đã quen làm với Reagan α. Vì bản thân Reagan Lamar cũng đồng chất với Reagan α nên hắn cứ ngỡ ả ta đã quay trở lại.
Độc Cô Tư Thần nhàn nhạt đưa tay ra hư vô nhưng ngay lập tức thu lại. Môi mỏng phun ra vài chữ.
"Chậm chạp."
Khoảng không tĩnh lặng văng vẳng tiếng cười trong trẻo.
"Kuhahahahaha. Chậm chạp ư? Thì tại vì vui mà. Có bao giờ ta được gặp mặt ngươi đâu?"
Reagan Paloma đã trở lại cùng với những gì đã bị xoá bỏ trước đó. Tất nhiên có cả Reagan Lamar rồi.
Không một vết xước, không một hạt bụi, ngay cả những gì bị xoá sổ cũng không hề có dấu tích khác lạ nào. Như thể chúng chưa từng bị tổn hại vậy.
Hơn nữa, chúng cũng không phải từ từ khôi phục mà ngay lập tức xuất hiện trở lại cùng lúc với Reagan Paloma hiện diện.
Cái này không phải là hồi phục hay sửa chữa lại. Độc Cô Tư Thần trầm ngâm. Cái hậu quả từ đòn tấn công của hắn dường như đã chưa từng được hiện thực hóa. Là do ả ta đã tránh được. Một loại vận tốc làm cho thời gian xuất hiện thêm một chiều khứ hồi.
Bạch Cơ Uyển nhanh chóng cúi đầu lần nữa.
"Bạch nhi xin tham kiến Thương Uyên đại nhân."
Reagan nhanh chóng phẩy tay mỉm cười.
"Không cần đa lễ, ta với em có bao nhiêu xa lạ mà phải trọng lễ nghi?"
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Bạch Phát Cơ như dao động, nàng mỉm cười rồi biến mất khỏi tầng không gian ấy, trở lại bí mật thứ nguyên của Chước Tửu Thánh Tôn, ngoan ngoãn chờ hắn trở về.
Reagan Paloma liếc nhìn Reagan Lamar đang say ngủ. Việc bị Độc Cô Tư Thần vô tình "giết chết" chắc sẽ khiến nàng ta hoảng sợ lắm. Thôi thì để nàng ta ngủ một chút vậy. Dù sao cũng chỉ là khoảnh khắc nhớ lại của cô mà thôi.
Độc Cô Tư Thần lại lần nữa nâng bình rượu lên.
"Uống không?"
[Uy Áp] bùng ra mạnh mẽ hơn một chút. Tuy nhiên không một sự hủy diệt nào xảy ra, ngược lại những thiên thể vốn đã chạy trốn khỏi tinh cầu cũng quay trở lại quỹ đạo của nó.
Reagan Paloma mỉm cười.
"Tất nhiên uống. Rượu do Chước Tửu Thánh Tôn mời đâu phải ai cũng có cái vinh hạnh ấy?"
Cô lấy ra từ không trung một chén rượu lớn, đưa đến chờ đợi hắn rót rượu.
Độc Cô Tư Thần xoay cổ tay, rượu òng ọc tuôn ra tràn đầy chén. Rót xong, hắn lại ngửa bình lên vẻ đợi chờ.
Reagan cũng hiểu ý, dùng chén cụng một cái làm rượu trong chén sóng sánh một hồi.
"Cạn ly!"
Độc Cô Tư Thần lạnh lùng đáp lời.
"Tốt!"
Một kẻ nâng chén, một kẻ uống bình. Thứ rượu xứng đáng với danh xưng "Thần Tửu" được hai kẻ vượt khỏi lý lẽ sảng khoái hưởng thụ.
Sau khi đã hớp cạn chén, Reagan Paloma thở ra một hơi dài.
"Ah, rượu ngon. Rượu do con người làm đã thượng đẳng thế này, không biết thứ rượu dành riêng cho Thiên còn thăng hoa cỡ nào nữa nhỉ?"
Độc Cô Tư Thần chưa uống hết bình, hắn chỉ nhấm một ngụm nhỏ. Tĩnh lặng bình phẩm một câu.
"Cỡ nào thì cũng không đến lượt hạng rác rưởi như ngươi được hưởng."
Reagan Paloma chỉ biết bật cười sằng sặc.
"Phải, phải. Thiên mà, Thiên a."
Không thèm chấp nhặt thêm nữa, Độc Cô Tư Thần cũng rời khỏi thực tại quan sát được này.
Sau khi hắn rời đi, ánh sáng mới chầm chậm ló mình.
Reagan ngửa đầu nhìn tiếp những đốm sáng thi nhau nhấp nháy trên nền không gian đen tối thăm thẳm. Rồi lại không nhịn được mà phát ra tràng cười khanh khách.