*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trọng Nhĩ ban ngày bận việc chính sự, buổi tối liền tranh thủ đi bồi nàng, Tần quốc công chúa mới cưới cũng hẹn biết Văn Khương, không hề cùng Trọng Nhĩ nội bộ lục đục.
Cuối mùa thu lúc, Văn Khương thuận lợi sinh hạ một hài tử.
Trọng Nhĩ biết Tiểu Bạch đối với đứa trẻ cái trong lòng có khúc mắc, cố gắng cùng Văn Khương thương lượng, đem cái đứa trẻ lưu lại Tấn Quốc nuôi dưỡng.
Văn Khương sau sinh thân thể cực kỳ yếu ớt, lại nán lại Tấn Quốc nửa năm, mới chuẩn bị về Tề.
Tiểu Bạch bên kia sớm đã an định lại, mỗi lần nhìn Cẩn nhi liền tưởng niệm Văn Khương không dứt, thừa dịp đại tiệc Tết Nguyên tiêu, viện cớ di chứng tái phát tránh đi triều thần, lặng lẽ rời cung tới Tấn Quốc...
Văn Khương vốn dĩ lưu trú trong cung điện Tấn Quốc, nhưng sau khi sinh nàng cố ý yêu cầu xuất cung, Trọng Nhĩ e ngại thế lực Tần quốc, không tiện nói thẳng lời phản đối, cố cách mỗi khi trăng tròn hắn có thể tranh thủ sang đây thăm nàng cùng hài tử.
Văn Khương thân thể không khỏe, nhưng ở Tấn Quốc, nàng biết rõ đạo lý nên chỉ cần hai thị nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày.
Ngày ngày, nàng đang cúi đầu khuấy động gương mặt con trai tươi cười, chợt nghe cửa ngoài một hồi tiếng vó ngựa. Trọng Nhĩ mỗi lần tiến đến đều ngồi xe ngựa, nàng trong lòng còn có nghi hoặc, dậy đi tới viện ngoài.
Nam tử trước mặt khuôn mặt như vẽ, nàng hướng hắn cười nhạt một tiếng, kiều mị khuynh thành đi ra phía trước chủ động hôn trụ cánh môi nam nhân đầy ôn nhu...
" Đi lâu như vậy vẫn chưa chịu trở lại, thật sự là yêu tinh."
Hắn sít sao ôm nàng eo.
Nàng vừa muốn đáp thoại, lại thấy xa xa xe ngựa của Trọng Nhĩ đang tiến lại tới.
Tiểu Bạch thấy ánh mắt Văn Khương lộ ra ôn nhu thần sắc, trong lòng hơi hơi đau xót.
"Hai năm qua nàng chỉ lo hắn, cũng không nghĩ tới ta sao?"
Văn Khương vừa muốn tranh luận, liền bị hắn hung hăng hôn môi đoạt đi năng lực suy nghĩ.
Trọng Nhĩ xuống xe, hướng tùy tùng khoát tay áo, cũng không tránh kiêng kị Tiểu Bạch, đi thẳng qua bên cạnh của bọn hắn.
"Các ngươi cũng không để ý hai tì nữ kia, đầu cũng không dám ngẩng lên, nếu là người ngoài biết người tới là Tể vương, con ngươi e là đã rớt xuống"
Tiểu Bạch một phen bế lên Văn Khương, không có chút nào đem lời Trọng Nhĩ nói để trong lòng, nhân sinh khổ đoản, sao không vừa vang lên tham hoan...
Xa xa, Giới Tử Thôi đang ngồi trên nhánh cây nhìn nữ nhân ung dung như gió chờ nàng mở miệng. Nữ nhân mỉm cười, quơ lục lạc trên mắt cá chân.
"Khoản nợ luân hồi, ta đã trả "
"Vậy còn nàng?" Giới Tử Thôi nhịn không được hỏi.
"Ta?"
Gương mặt tuyệt sắc thu liễm hiếm có một tia tươi cười.
"Đem thiếu hắn cũng còn xong, nơi nào đến, chạy đi đâu."
"Còn thanh sao?"
"Chỉ cần có tâm."
Trong truyện kể Phong cô nương gật mũi chân một cái, chuẩn bị rời đi.
"Nàng thật là lạnh khốc."
Giới Tử Thôi không thể tưởng được khả dĩ lưu lại lời nàng nói. Phong cô nương không lại nhìn hắn, lưu câu kế tiếp mang theo vọng lại trong lời nói phiên nhiên rời đi.
"Đại nạn đã tới, tự cầu nhiều phúc."
Giới Tử Thôi không cam lòng hướng rừng cây hô to:
"Bảo trọng _ _ _ _ _" đáp lại hắn chỉ còn có tiếng gió...