Sơn Hà Đồ, món bảo thần kì chứa đựng không gian pháp tắc, sở hữu năng lực kiến tạo cả một thế giới trong không gian vô định mà chỉ chủ nhân mới có thể mở cánh cổng ra vào. Đây là bảo vật trấn phái được truyền qua các đời chưởng môn với mục đích ban đầu là tạo một đường lui cuối cùng khi môn phái gặp đại nạn. Khi đó, không gian trong Sơn Hà Đồ sẽ trở thành nơi trú ẩn cũng như mai phục đợi thời cơ phản công.
Nhưng khi món đồ này rơi vào tay Tiêu Viêm thì gã liền đem quăng hết những mục đích cao đẹp của những người tiền nhiệm, và thay bằng một trò ác ôn đó là ném cả lũ đệ tử vào trong đánh chém lẫn nhau để đỡ tốn công nghĩ bài kiểm tra cuối năm. Thế là Tử Vong Chi Địa ra đời, chẳng có ý nghĩa gì hơn ngoại trừ tạo điều kiện cho tên chưởng môn lười nhác.
Trở về thực tại, ngay khi vừa đặt chân vào Sơn Hà Đồ thì Dương Phàm đã lập tức thể hiện sự thông thạo của mình bằng cách quay lại nói với hắn:
- Tinh Vũ, ngươi lấy ngọc bài ra.
Tại thời điểm bước qua cổng không gian thì nhiệm vụ đã được khắc lên ngọc bài, bởi vậy có rất nhiều người mới thường lãng phí rất nhiều thời gian vì không ngờ đến cái cách giao nhiệm vụ quái gở này.
Hắn theo lời Dương Phàm lấy ra tấm ngọc bài cất trong tay áo. Ngọc bài không lớn, kích thước chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay, chính vì vậy nên chẳng ai nghĩ rằng trên ngọc bài có thể ghi được thông tin gì hữu ích.
- Xem đây!
Dương Phàm đoạt lấy ngọc bài trong tay hắn rồi đem linh lực bản thân truyền vào tạo thành luồng sáng mỏng manh bao phủ ngọc bài. Ánh sáng yếu ớt sau đó liên tục di chuyển lên cao hình thành một tấm bảng trắng, tiếp đó các đường nét màu đỏ xuất hiện và liên kết với nhau tạo thành những hàng chữ nắn nót đẹp đẽ đề cập đến bốn nhiệm vụ mà Tiêu Viêm đã đặt ra.
"1.Vượt qua một ngày thời gian.(bắt buộc). "
"2.Loại ít nhất ba đội."
"3.Thu nhập ít nhất hai trong số những pháp bảo được cất giấu. "
"4.Tiến vào Huyễn Cảnh."
Dương Phàm cẩn thận xem đi xem lại bốn nhiệm vụ rồi thở dài nói:
- Khá tốt. Xem ra lần này cũng không có gì thay đổi.
Dự đoán nhiệm vụ vẫn sẽ y hệt như năm ngoái nên Dương Phàm đã chuẩn bị sẵn vài món để chiếm lợi thế, do vậy việc tiếp theo chỉ là tận dụng cho tốt hai thằng culi kia thôi.
Diệp Chiến đã rất quen thuộc với thủ đoạn của sư huynh nên lập tức quay sang quát tháo:
- Hai người các ngươi cút ra kia hộ pháp!Nhanh!
- ...
- ...
Trong một thoáng im lặng của hai tên gà mới, Diệp Chiến bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến y không nhịn được run rẩy, cái rét lạnh mà cả đời y chưa một lần trải nghiệm nhanh chóng thấm đến tận xương tạo thành cơn đau buốt khủng khiếp.
(Là sát khí!?)
Vài lần gặp nguy hiểm trong Tử Vong Chi Địa đã giúp Diệp Chiến có một linh cảm mơ hồ khi đối mặt với sát khí. Trong cái lạnh buốt giá y bỗng thấy được cảnh cái đầu nát bươm của mình rơi xuống đất, đó chỉ có thể là ảnh hưởng bởi một nguồn sát khí khủng khiếp.
Diệp Chiến cũng coi như có chút bản lĩnh, nhân lúc còn chưa bị cơn đau làm cho phát điên vội vận lên mười thành công lực để chống đỡ. Thế nhưng ngay vừa mới lấy linh lực ra khỏi đan điền thì sát khí kia lại đột ngột biến mất, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện hai tên kia đã rời đi từ bao giờ.
(Là thằng ăn mặc quái dị kia?Khốn khiếp!Mày cứ đợi đấy!)
Diệp Chiến cay cú nghiến răng ken két dõi theo bóng lưng của Yasuo Ma Kiếm, còn với hắn thì y thậm chí còn không tin có thể phát ra sát khí chứ đừng nói là mạnh hay yếu. Sống chung với một cái thiên kiều bá mị sư phụ, cái ăn cái mặc đều được nàng bao nuôi, hương khí hưởng còn không hết thì lấy cái gì để mà phát ra sát khí?Có mà sát cái cọng lông!
Diệp Chiến đứng gầm gừ cho đến khi Dương Phàm lên tiếng gọi thì mới bình phục lại:
- Sư đệ, ngươi qua đây.
Không biết từ bao giờ Dương Phàm đã bày ra một đống thứ lỉnh kỉnh trên mặt đất:mảnh vải thêu hình bát quái bằng chỉ nhuộm chu sa, phía trên là cái chậu gỗ nhỏ chứa đầy lộ thủy, bên trong chậu lại là chiếc la bàn làm bằng vàng nguyên chất. Một nghi thức với đủ cả Kim-Mộc-Thủy-Thổ, đây rõ ràng là một kế hoạch được chuẩn bị lâu dài, kĩ lưỡng, và hiển nhiên là bao gồm rất nhiều khoản phí.
Dương Phàm chỉ vào chiếc chậu gỗ, lạnh lùng ra lệnh:
- Đem linh lực của ngươi truyền vào.
(Mỗi lần liên quan đến công việc sư huynh đều thật lãnh khốc a!)
Diệp Chiến dù nghĩ vậy nhưng cũng không dám ý kiến ý cò, ngoan ngoãn vận linh lực khiến hai lòng bàn tay bao phủ bởi một màn sương đỏ. Sở dĩ có màu sắc như vậy là bởi linh lực của Diệp Chiến có thuộc tính là thuần hỏa, loại thuộc tính có sức tấn công mạnh nhất, và cũng khó luyện ra nhất.
Tương tự như vậy, linh khí của mỗi người sẽ có màu sắc ứng với thuộc tính. Trừ một số người bẩm sinh có cả năm thuộc tính thì linh khí sẽ hiện cả năm màu sắc, giống như Thanh Dương. Và người không sở hữu thuộc tính nào thì linh khí sẽ có màu trắng, cũng chính là màu linh khí của hắn. Mỉa mai làm sao.
- Vậy...truyền vào bao nhiêu hả sư huynh?
Diệp Chiến lo lắng hỏi. Phải biết là để luyện được chỗ linh khí này tốn công sức và tài nguyên gấp đôi so với những đệ tử sở hữu các nguyên tố khác a.
- ...
Dương Phàm ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói:
- Toàn bộ.
- Toàn bộ?
Diệp Chiến hỏi lại lần nữa cho chắc chứ có vẻ y vừa nghe nhầm từ "một chút ít" thành "toàn bộ" thì phải.
- Đúng. Toàn bộ. Ngươi đưa vào càng nhiều linh lực thì la bàn hoạt động càng lâu.
- Nhưng mà...
Trước nguy cơ bị mất hết linh lực ngay trong ngày đầu khảo nghiệm thì Diệp Chiến đành phải bật chế độ lươn lẹo:
- Sư huynh, không phải đệ tiếc hay gì đâu. Cơ mà nếu đệ không còn linh lực thì nhỡ chẳng may...
- Ta tính đến chuyện đó rồi!
Dương Phàm lạnh lùng ngắt lời y:
- Hay là ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta?
- Ơ...Không!Đệ sao dám...
- Thế thì truyền linh lực của ngươi vào. Nhanh!
Tiếng rống giận của Dương Phàm khiến bao nhiêu lời lẽ của Diệp Chiến toàn bộ chạy ngược trở vào trong. Trên đời không có gì là miễn phí, kẻ mượn oai hùm chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị hùm ăn thịt thôi.
- ...
Diệp Chiến giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là ủy khuất ngồi bệt xuống truyền linh lực vào chậu gỗ. Một đốm lửa lóe lên ở bề mặt sau đó theo linh lực của Diệp Chiến truyền vào mà chậm rãi bao phủ la bàn trong một tầng lửa đỏ.
.....................
- Đừng tùy tiện chạm vào thứ gì!
Yasuo Ma Kiếm gần như quát lên khi thấy hắn táy máy chọt chọt một loài dây leo có những bông hoa sặc sỡ với đầy những lỗ nhỏ li ti. Ngay khi tay hắn vừa chạm vào cánh hoa thì mấy cái lỗ nhỏ xíu đó lập tức phóng ra vô số tia nước bay thẳng vào mặt hắn, tốc độ nhanh đến mức mấy cạm bẫy của đám người Đường Môn cũng phải chào thua.
Phẹp phẹp phẹp ~
Toàn bộ chất dịch dính vào miếng gỗ trên tay hắn, sau đó dưới nhiệt độ của môi trường mà thứ chất lỏng nguy hiểm này dần trở thành dạng sền sệt như keo.
Trong số các loại kì trân dị thảo ở Tử Vong Chi Địa thì loài dây leo này là dễ bắt gặp nhất, chúng hút nhựa cây để sống và phóng ra một chất độc giết chết mọi sinh vật ngáo ngơ chạm vào hoa của chúng, đồng thời nhanh chóng làm nát rữa xương thịt của sinh vật xấu số biến nó thành chất bổ dưỡng nuôi cây. Nguy hiểm là thế, bất quá loài dây leo này vẫn luôn "đắt khách", chắc là do vẻ đẹp của những bông hoa của chúng thật sự rất khó cưỡng lại.
- Coi bộ ngươi không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Hắn nhướn mày nhìn vào cái mặt nạ sắt của Yasuo Ma Kiếm. Không ngờ thằng nhãi này bộ dạng nhỏ thó ác hiểm mà cũng tử tế ra phết.
- ...
Thấy hắn không có thương tích gì thì Yasuo Ma Kiếm lại tiếp tục câm như hến, ánh mắt nhìn về phương vị trông có vẻ khả nghi nhất rồi đặt tay lên chuôi kiếm lạnh lùng đứng canh gác. Tuy không nói ra nhưng có lẽ tên tiểu tử này đang rất bực mình, đổi lại là hắn nếu bị dính phải tình huống ngại ngùng như vậy thì cũng tuyệt đối không cảm thấy dễ chịu, cảm giác như lòng tốt bị đem ra làm trò cười vậy.
Đồng cảm thật đấy, nhưng mà hắn cũng không thánh mẫu đến mức chạy lại hỏi thăm sức khỏe tâm lý của một thằng cả năm diện hoài một bộ đồ cosplay rồi chạy nhong nhong khắp nơi, thay vào đó hắn lấy trong ống tay áo ra bốn lưỡi dao sắc lẻm và bốn thanh ám khí có hình thù kì dị như mấy con hải sâm sau đó bôi lưỡi dao vào phần chất độc vừa mới thu được.
Thường thì hắn sẽ đích thân chuẩn bị độc dược để bôi vào ám khí, cơ mà vì thời gian gấp quá chẳng kịp kiếm loại độc nào xịn sò nên đành xài tạm thứ này. Tuy độc tính hơi kém, thời gian tử vong lại lâu cơ mà thôi có vẫn hơn không.
- Hey...tán gẫu chút không?Đang rảnh mà.
Hắn ngồi nghĩ một hồi vẫn không tìm ra được việc gì quan trọng để làm nên chủ động quay sang hỏi Yasuo Ma Kiếm. Đừng nghĩ hắn là loại người tự kỷ đến mức cả ngày chỉ chơi với kiến, thời điểm rảnh rỗi hắn cũng rất thân thiện đấy.
- Không hứng thú!
Yasuo Ma Kiếm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phía sau chiếc mặt nạ sắt hiện lên sự đề phòng cực độ, hiển nhiên cảm thấy cái cách nói chuyện bất lịch sự của hắn là cực kì không đáng tin.
- Đều là đồng môn mà lạnh lùng như vậy làm gì? Sắp tới còn phải hợp tác dài dài, hiểu nhau thì sẽ dễ phối hợp hơn. Tất nhiên nếu ngươi cảm thấy bản thân sẽ bị loại sớm thì cứ giữ thái độ chảnh chó ấy, ta không phiền đâu.
Yasuo Ma Kiếm siết chặt nắm đấm, kích động nói:
- Dù bị loại cũng là sau tên què nhà ngươi!
- Ấy ấy ấy. Không body shaming nha. Ta chưa đả động gì đến bộ đồ dị hợm của ngươi đâu.
Trong quá khứ hắn từng bị thương rất nhiều, có không ít vết thương còn kinh khủng hơn cái chân gãy nát này gấp trăm lần nên đối với mấy lời miệt thị cũng là rất quen thuộc. Thế nhưng với tính cách của hắn thì cho dù không cảm thấy khó chịu cũng tuyệt đối sẽ không cho kẻ công kích hắn được yên ổn.
- Ngươi cảm thấy bộ dạng mình so với ta đẹp mắt hơn? Cho dù ta què cụt ra sao thì ta vẫn tôn trọng thân thể cha mẹ ban cho, chứ đâu như ai đó cả đời trốn trong đống sắt vụn. Cảm thấy như vậy là rất ngầu à?
Xoát ~
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, Yasuo Ma Kiếm trong nháy mắt đã chĩa lưỡi thép vào cổ hắn, gầm khẽ:
- Còn nói tiếp ta sẽ giết ngươi!
Có một điểm rất kì lạ đấy là phàm những kẻ hô "ta sẽ abcxyz ngươi" thì tuyệt đối sẽ không dám làm, trong khi đó những gã tẩm ngẩm tầm ngầm thì lại ra tay rất tàn độc. Hắn đối với cái loại này nhàm thoại cũng không chút nào để ý, mặc kệ lưỡi kiếm lạnh lẽo kề bên cổ, nhếch miệng hỏi:
- Giết ta?Sợ quá đấy. Bộ lời ta nói có gì sai à?
- Câm mồm!!!
- Ngươi thấy gì quan trọng hơn? Giết một thằng nhãi tay không tấc sắt hay tiên lộ đang rộng mở của ngươi?
Một điều hiển nhiên là Thiên Kiếm Môn không cho phép bất cứ hành vi sát hại đồng môn nào trừ khi đó là tự vệ chính đáng. Ở Tử Vong Chi Địa khắp nơi đều bị giám sát chặt chẽ, chỉ cần Yasuo Ma Kiếm dám xuống tay thì khẳng định nó sẽ có ngay một vé đánh nát đan điền đuổi khỏi sư môn, và thế là khỏi tu tiên tu ma gì sất.
Cảm thấy chưa đủ, hắn nheo mắt lạnh lùng chốt thêm một câu:
- Hay trong cái thế giới trống rỗng thảm hại của ngươi căn bản chẳng có nổi thứ gì quan trọng? Hử, thằng lạc loài?
- Mày...Thằng khốn...
Cánh tay cầm kiếm của run bần bật vì phẫn nộ, nhưng cuối cùng lại vô lực buông thõng xuống. Yasuo Ma Kiếm lạnh lùng xoay người bỏ đi, thậm chí còn không thèm chửi thêm vài câu cho bõ tức mà lững thững tiến vào khoảng rừng phía xa cho đến khi biến mất hẳn sau một lùm cây rậm rạp.
- Khổ thân thằng bé. Mong là lần sau nó biết tôn trọng người khuyết tật.
Hắn thở dài cảm thán. Ừ thì khẩu nghiệp với đồng đội đúng là không tốt thật đấy, cơ mà vui.
Mặc dù nguyên tắc hàng đầu của khẩu nghiệp là chọn đúng đối tượng, bất quá theo kinh nghiệm của hắn thì mấy đứa ngáo ngáo thế này cho dù cùng đội cũng chẳng hỗ trợ được mấy vì bọn anh hùng rơm này toàn chết trước thôi. Vậy nên lúc còn gặp được nhau cứ chào hỏi vài câu thân thiện để thằng cu có ít kỉ niệm đẹp trước khi bị loại, coi như tích chút phúc đức cho con cháu.
(Ơ mà thằng nhãi này biết đường đâu mà đi phăm phăm vậy? Bị chửi đến ngu rồi à?)
Hắn nhìn mảnh rừng nơi Yasuo Ma Kiếm vừa mới đâm đầu vào, khắp nơi đều chằng chịt những loài dị thảo hình thù gớm ghiếc, trên ngọn cây cao thỉnh thoảng xuất hiện vài cặp mắt vàng khè lẩn khuất dưới những tán lá nhìn chằm chằm vào hắn đầy ác ý.
Trong truyện kinh dị mà kể đến đoạn này thì có nghĩa là sắp có ma nhảy ra rồi đấy. Chẳng hiểu thằng nhãi kia mắt mũi để đâu mà lại đi đâm đầu vào cái chỗ ghê gớm này.
(Nếu nó chẳng may gặp chuyện thì chắc cũng không ai nghi ngờ một thằng què như mình đâu nhỉ?)
................
Càng tiến vào sâu thì khung cảnh càng thêm u ám, mấy cái cây cứ nhân lúc hắn không để ý là lại bật rễ rồi đổi chỗ tùm lum tà la khiến cho con đường phía sau hắn liên tục thay đổi.
(Đúng là không thể ưa nổi bọn trẻ con.)
Hắn lau mồ hôi đầm đìa trên trán, đang định leo lên một thân cây nào đó thật cao để quan sát thì bỗng nghe thấy ở phía trước có vài tiếng ồn ào. Hắn biết là Yasuo Ma Kiếm dù có ngồi ôm mặt khóc thì không thể phát ra mấy tiếng oang oang như vậy nhưng vẫn quyết định đi về hướng phát ra âm thanh, biết đâu thằng nhãi kì quái đấy lại đang rủ người ta đánh nhau thì sao.
Gạt đống lá cây qua một bên để nhìn cho rõ, hắn kinh ngạc phát hiện dự đoán của mình vậy mà đúng rồi. Có lẽ ngày trước thay vì mở y quán hắn nên đi làm thầy bói thì giờ có khi đã kiếm bộn tiền.
Yasuo Ma Kiếm lúc này đang bị bốn người, có vẻ như là cùng một đội, bao vây ở giữa. Trong số bốn tên kia có một kẻ hắn thấy khá quen mắt nhưng nhất thời chưa nhận ra, chỉ thấy cả người gã đầy những vết sẹo lõm sâu vào da thịt như vết đạn bắn, kết hợp với khuôn mặt hung ác khiến gã trông có vẻ đặc biệt nguy hiểm.
- Chẳng lẽ ta nói sai?Toàn bộ những đệ tử khác cũng đều thấy ngươi bị ta đánh như một con chó trên võ đài, ngươi vẫn còn muốn chống chế?
Tên mặt sẹo cười lạnh, trong đôi mắt nâu thô to lóe lên một tia hả hê đắc thắng. Cảm giác chiến thắng kẻ hơn tài mình là rất sướng khoái, nhưng cái cảm giác đứng ở vị trí người chiến thắng mà nhục nhã kẻ đó thì còn tuyệt hơn nhiều.
- Thối lắm!Có gan thì đánh trận nữa!
Yasuo Ma Kiếm siết chặt vũ khí trong tay, gằn giọng:
- Nếu không dám thì đừng có mà sủa nhặng!
- ...
Gã mặt sẹo nghe vậy thì ngớ người ra một lúc rồi cười phá lên như bị bệnh thần kinh, mấy thằng đệ thấy vậy cũng ráng nở nụ cười miễn cưỡng để cho hợp với hoàn cảnh chứ thực ra cũng chẳng hiểu gã cười cái gì. Đang cười ngoác cả mồm ra thì bất ngờ gã lao vụt tới, thậm chí không thèm sử dụng đến trường kiếm đeo bên hông mà mạnh mẽ tung ra một đấm trực diện.
Theo lẽ thường thì rõ ràng là chẳng có ai lại đi lấy tay không để đấu với kiếm, thế nhưng đối với kẻ đã thành thạo kĩ năng dùng kiếm và tận dụng được yếu tố bất ngờ thì bàn tay, thứ được nối trực tiếp với kinh mạch, sẽ tạo ra đòn tấn công sắc bén và mạnh mẽ hơn.
(Ồ ~ Giả vờ bị khùng để tạo yếu tố bất ngờ. Hoài niệm thật đấy.)
Ban đầu hắn chỉ nghĩ đây là kèo đấu của hai thằng trẩu, nhưng động tác của gã mặt sẹo thực sự có thể coi là một điểm sáng.Không nhiều người ở lứa tuổi đấy biết tự tạo lợi thế cho mình như vậy đâu.
(Cơ mà ta có gặp gã chưa nhỉ?Mà nếu gặp rồi thì bình thường ta đâu có thả cho mấy thằng kiểu này sống đâu.)
Trong lúc hắn đang bận lục lọi trong mớ kí ức đồ sộ thì nắm đấm đã đến ngay sát cái mặt nạ đen sì, kình lực do một quyền này gây ra mạnh đến mức cắt mất một mảng tóc của Yasuo Ma Kiếm. Thế nhưng tại thời điểm sắp ăn quyền thì thần kinh phản xạ của Yasuo Ma Kiếm đã kịp phản ứng, lập tức nó xoay người mạnh đến mức giống như đang tự vặn gãy hông mình để trượt ra khỏi quỹ đạo của cú đấm, sau đó tay phải nhanh như chớp vung ra một kiếm hiểm hóc ép đối phương phải lùi lại.
- Liệt Dương Quyền!
Mặc dù Yasuo Ma Kiếm phản ứng rất nhanh nhưng cũng không thể tránh được toàn bộ quyền kình, linh lực chuyển hóa thành ngọn lửa theo nắm đấm truyền vào khiến mặt nạ ngay lập tức bị nung chảy.
- Ai da! Ngươi làm rách được áo của lão tử rồi này! Đáng khen, đáng khen à nha!
Tên mặt sẹo dù đã dùng khinh công lui về ngay khi đánh trúng mục tiêu nhưng vẫn bị lưỡi kiếm rạch một vết lên ổ bụng. Vết thương không sâu, thế nhưng với kẻ trong lúc bị bất ngờ mà vẫn có thể tung ra một chiêu sắc bén như vậy thì trận đấu này tuyệt đối không thể lơ là dù chỉ một giây.
(Tệ rồi. Kiếm pháp của nó thậm chí còn sắc bén hơn cả lúc đánh trên lôi đài.)
Gã thầm nghĩ khi đang tập trung linh lực vào miệng vết thương để cầm máu. Dù khua môi múa mép thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật, gã không dễ gì đánh bại thằng dị hợm này trong một trận đơn đấu mà không đánh đổi cái giá lớn. Mà đây chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, nếu dùng hết tài nguyên thì lấy gì ra để mà tranh vị trí đệ tử chân truyền?
Xì xèo ~
Quả cầu nước sôi lên sùng sục khi cố gắng hạ nhiệt trên chiếc mặt nạ của Yasuo Ma Kiếm. Thay vì tháo bỏ mặt nạ thì nó lại chọn cách cồng kềnh hơn đó là làm nguội, cái cách hoàn toàn chẳng giúp gì cho khuôn mặt có lẽ đang bị bỏng nặng của nó.
- Vậy ra thuộc tính của ngươi là Thủy à? Thế là lại có thêm một lý do để ngươi vĩnh viễn là kẻ thua cuộc rồi!
- Câm mồm!
Yasuo Ma Kiếm gầm khẽ, không khí xung quanh giống như bị cơn giận dữ này chi phối mà dao động mạnh mẽ sau đấy tạo thành một vòi rồng cỡ nhỏ quấn quanh thanh kiếm của nó.
Biến đổi linh lực thành nguyên tố tự nhiên thì dù là Luyện Khí tầng thứ nhất cũng có thể thực hiện, nhưng muốn tùy ý khống chế nguyên tố tự nhiên thì ngay đến Trúc Cơ cũng khó mà làm nổi. Điều này khiến chúng nhận ra rằng Yasuo đã chạm được đến phần tinh túy trong kiếm pháp của nó, mặc dù cũng chẳng ai biết nó luyện tập thứ kiếm pháp khỉ khô gì.
- HASAG...
Đang cao trào thì đột nhiên lóe lên một tia sáng đâm thẳng vào gót chân khiến Yasuo Ma Kiếm loạng choạng rồi ngã dập mặt xuống đất. Dù là đánh lén nhưng mũi châm thép này thậm chí chọc thủng xương gót mà xuyên ra lòng bàn chân,có thể thấy kĩ năng phóng ám khí của kẻ kia tuyệt đối không tầm thường.
- Các ngươi…
Yasuo Ma Kiếm định chửi gì đó nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị túm tóc nhấc bổng lên, thanh kiếm cũng bị đá văng khiến nó chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
Với tu vi Luyện Khí tầng sáu thì cho dù tảng đá hai trăm cân cũng có thể nhấc lên dễ dàng, huống chi đây chỉ là một người nặng năm mươi mấy kí lô. Gã cười hả hê khi thấy Yasuo Ma Kiếm cứ phải liên tục nhón chân để giữ cho vết thương không chạm đất, so với hình tượng như quái vật trên sàn đấu thì bộ dạng bây giờ của nó thật sự là thê thảm đến nực cười.
- Ma Kiếm ơi là Ma Kiếm, giá mà ngươi có thể thấy được bộ dạng thảm hại của mình lúc này. Thật sự rất tức cười a!
Mấy đứa kia cũng nhân lúc lão đại cao hứng mà cười nói hùa vào:
- Không thể tin là nó chẳng đề phòng chúng ta chút nào!
- Tiểu Phong, cắn lén giỏi lắm.
- Ngươi câm mồm!
- Tất cả các ngươi đều câm mồm!!!
Gã quát đám đàn em rồi quay sang Yasuo Ma Kiếm cười gằn nói:
- Ma Kiếm, nếu như ngươi không muốn ăn đau khổ thì quỳ xuống dập đầu ba cái rồi chui qua háng lão tử. Lão tử đại nhân đại lượng sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi.
Yasuo Ma Kiếm hít một hơi thật sâu để áp chế đau đớn, cười gằn nói:
- Lũ khốn này, ta đã nói bao nhiêu lần...
Tại thời điểm tưởng như đã vô vọng thì một luồng mãnh kình đâm xoáy vào lồng ngực gã mặt sẹo đánh bay gã ra xa bốn, năm mét. Đối với người luyện kiếm lâu năm thì gân cơ ở cánh tay dĩ nhiên cũng rất mạnh mẽ, vậy nên dù là dùng tay thay kiếm thì cũng tạo ra uy lực không thua gì kiếm thật. Gã kia tuy có tu vi Luyện Khí tầng sáu nhưng bị ăn đòn bất ngờ hiển nhiên không cảm thấy dễ chịu, khóe miệng ứa máu tươi hiển nhiên là đã bị nội thương rồi.
- Gọi là Yasuo Ma Kiếm!!!
Cứng miệng là thế nhưng ngay sau khi tung đòn vừa rồi thì thân thể của nó cũng mềm nhũn gục xuống. Nền tảng thể lực của nó vốn không tốt, nếu không phải vì tình huống đang trở nên quá tồi tệ thì cũng chẳng muốn dùng đến tuyệt chiêu vừa rồi.
Bất quá, nếu như hồi nãy mới là "tưởng như đã vô vọng" thôi thì bây giờ mới chân chính là không còn hi vọng. Ba tên kia trông thấy lão đại bị đánh bay thì vội chạy đến đấm đá túi bụi, hoàn toàn không cho Yasuo Ma Kiếm có cơ hội phản công thêm lần nữa.
- Khụ khụ ~Đúng rồi, đánh chết mịa nó đi! Con mịa nó vậy mà lại dám đánh lén lão tử!?