Vẫn Là Tình Yêu

Chương 20:




Khi gần kết thúc, Lưu Hiệp bị Lưu Thế Kiệt gọi tới.
“Em ở trong vườn hoa chờ anh, anh sẽ lập tức tới.”
Song Hỉ có chút lo lắng nhìn hắn, gật gật đầu liền hướng đi ra cửa.
Khách khứa đa số đi hết, trong vườn hoa rất im lặng, Song Hỉ tìm chỗ chút ánh sáng, có điều Từ Chi Văn không biết ở nơi nào đột nhiên xông ra
“Cô đừng nghĩ có cậu tôi cho cô chổ dựa vững chắc là có thể làm gì thì làm!” Từ Chi Văn khoanh tay trước ngực, giống như một ông cụ non nghiêm mặt lạnh.
Song Hỉ ngây ngẩn cả người, không khỏi cảm thấy rất uất ức, cả gia đình này mọi người đều không thích cô. Cô mặc dù từ bé hơi ngốc, nhưng bởi vì đơn thuần ngoan ngoãn, cho nên mọi người gặp cô đều thích cô, ít nhất không có ghét cô; gặp mặt cũng hiền hoà cười chào hỏi, dáng vẻ không giống như như bây giờ, ngay cả đứa trẻ con cũng gây hấn với cô.
“Hửm, cháu nói cái gì?” Song Hỉ miễn cưỡng cười hỏi.
Từ Chi Văn lộ rõ vẻ châm biếm không chút che dấu: “Cậu cùng chị Đan Đan là ông ngoại và bà ngoại đã định sẵn, cô là gì chứ? Dáng vẻ xấu xí, tôi khuyên cô nên sớm hết hi vọng đi!”
Song Hỉ cũng nổi giận, giọng điệu cũng cứng rắn hẳn lên: “Trẻ con trong nhà, đừng có giả vờ như người lớn, chưa đủ lông đủ cánh mà chạy tới đây nói mấy lời kịch ‘cẩu huyết’, cháu không nên xem phim truyền hình nữa thì hơn!”
Từ Chi Văn rất ghét người khác gọi nó là trẻ con, vừa nghe lời này không khỏi tức tối, lấy trong túi gì đó, liền ném lên người Song Hỉ.
Song Hỉ không thể tưởng tượng được nó lại động tay động chân, bất thình lình bị nó ném vừa vặn một cái gì đó lành lạnh quấn vòng quanh cổ, thật dài, Song Hỉ vươn tay túm tới vừa thấy, dưới ngọn đèn, con rắn sắc màu sặc sỡ đang thè cái lưỡi đỏ.
Toàn thân Song Hỉ tóc gáy dựng thẳng, da đầu run lên, hoảng sợ thất thánh hét ầm lên.
Trong thư phòng, Lưu Hiệp ngồi đối diện ba mẹ mình, Lưu Thế Kiệt xanh mặt, vỗ mạnh vào mặt bàn rống giận mắng: “Ngươi chẳng ra gì, ả kia rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi khiến cho Dương Đan thật mất mặt!”
Lưu Hiệp cười nhạt: “Ba, ngài kiềm chế chút, bàn này sẽ khiến tay của ba đau. Ba, con đã nói rồi, đó là con dâu ba, ba thừa nhận cũng tốt không thừa nhận cũng tốt, con chỉ chọn cô ấy !”
Lưu phu nhân mắt thấy chồng mình sắc mặt càng ngày càng kém, vội kéo con trai mình, vội vàng khuyên: “Tiểu Hiệp,con đừng có không hiểu chuyện, Đan Đan thật tốt, tiểu thư khuê các chân chính, đối với sự nghiệp nhà Lưu gia chúng ta cũng có giúp đỡ . . . . .”
“Mẹ!” Lưu Hiệp không kiên nhẫn cắt ngang lời bà, “Đừng nói với con chuyện hôn nhân chính trị, con không định kế tục sự nghiệp Lưu gia!”
“Vô liêm sỉ!” Lưu Thế Kiệt bị chọc tức, tức đến độ hận không thể đánh nhau với hắn
Lưu Hiệp hé ra ý cười châm chọc: “Con vô liêm sỉ vẫn là ngài mấy năm nuôi dưỡng!”
Lưu phu nhân nước mắt đều nhanh rơi ra, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Hiệp, tiểu hồ ly tinh kia có gì tốt, lại khiến con mê như vậy, lại còn nói với ba và mẹ như vậy, con làm sao có thể hồ đồ như thế!”
Lưu Hiệp thật sự nghiêm túc nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, Song Hỉ là một cô gái tốt, mẹ không nên nói cô ấy như vậy. Mẹ, cho tới nay, con đều ngây dại trong cuộc sống gia đình, nhìn những lục đục với nhau, chỉ vì chút lợi nhỏ mà làm chuyện bán đứng lương tâm con thấy nhiều lắm. Con từng một lần nghĩ rằng nhân tính là không đáng giá dù là một đồng tiền, cũng đã sớm thất vọng đối với tình yêu rồi. Con đã cho rằng cả đời này sẽ không yêu ai, nhưng mà, con gặp Song Hỉ, con chưa từng gặp cô gái đơn giản và thuần khiết như thế, con cùng cô ấy cùng một chổ con rất vui vẻ, con biết trân quý cô ấy, cho nên con sẽ không rời bỏ cô ấy đâu”
Lưu Hiệp người như thế, muốn cái gì đều có, cần có cái gì đều có, vì thế đối với bất cứ thứ gì cũng đều không thế nào để tâm, cũng may hắn coi như biết, trên thế giới này có rất nhiều thứ hắn không thể cầu, ví như tình yêu, cho nên hắn một khi gặp được, liền sẽ không cho phép mất đi.
Lưu Hiệp nhìn mẹ hắn im lặng, nhàn nhàn nói: “Con cho tới bây giờ đều coi Đan Đan là em gái, mẹ lại cố tình muốn con cưới nàng… Đó không bằng làm cho con sầu khổ cả đời, dù sao con cũng không đón nhận được tiết mục loạn luân lý này!”
Lưu Thế Kiệt giận dữ, đang muốn nói cái gì đột nhiên nghe thấy tiếng thét hoảng sợ chói tai, Lưu Hiệp biến sắc, xoay người chạy nhanh về phía vườn hoa
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Hỉ càng trắng bệch, gắt gao nhắm chặt hai mắt, thét chói tai. Trong lòng Lưu Hiệp xẹt qua từng cơn đau, vội vàng ôm cô vào lòng, luông miệng dỗ: “Hỉ Bảo, Hỉ Bảo không sợ, Hỉ Bảo không sợ…. ngoan a, đừng sợ, mở mắt ra, nhìn anh, anh là Hiệp Hiệp!”
Song Hỉ cả người cứng còng, dù cố thả lỏng cũng không được. Lưu Hiệp vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng dỗ dành, rốt cục Song Hỉ chậm rãi dừng việc thét, cảm giác có người ôm mình, rốt cục dần dần trầm tĩnh lại, nắm lấy quần áo hai bên thắt lưng, tựa vào lòng ngực đã dần quen thuộc, khóc rống lên.
“Hỉ Bảo rất gan dạ…..ngoan a, không sợ, có anh ở đây, cái gì cũng không dùng sợ!” Lưu Hiệp đau lòng muốn chết, nắm thật chặt cánh tay, vuốt ve tóc cô.
Vợ chồng Lưu Thế Kiệt, Lưu Đình cùng chồng của nàng, còn có Đan Đan chưa đi chạy tới vườn hoa, thấy cô gái khóc nức nở được Lưu Hiệp trân quý ôm vào lòng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì đó.
Lưu Đình thấy con mình trốn trong góc, kinh ngạc lên tiếng: “Chi Văn, con ở đây làm gì?”
Từ Chi Văn cúi đầu đi về phía mẹ mình.
“Hỉ Bảo, không sợ , nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì ?” Lưu Hiệp lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi.
“Rắn….. quấn trên cổ em. .” Song Hỉ nấc nghẹn, nắm chặt quần áo Lưu Hiệp không chịu buông tay.
Lưu Hiệp quan sát chung quanh, mới phát hiện cách đó không xa trên mặt đất có một con rắn, cuộn lại, thè lưỡi ra.
Con rắn đó hắn biết, là món quà hắn mua cho đưa cháu, một con rắn đồ chơi nhìn rất giống thật.
Lưu Hiệp trong chớp mắt mặt đã lạnh xuống trừng mắt về phía Từ Chi Văn, nghiến răng nghiến lợi: “Từ, Chi, Văn!”
Từ Chi Văn hoảng sợ nhìn thấy ông cậu như muốn ăn thịt người, nó chưa từng nhìn thấy như vậy, vội vàng cúi đầu nhận sai: “Con không phải cố ý, không biết cô ấy bị doạ thành như vậy. . . . . .rất xin lỗi!”
Lưu Hiệp trấn an vỗ lưng Song Hỉ, mặc kệ bề ngoài con rắn hay vẫn là do xúc cảm quá thật, bị quấn ở trên cổ đừng nói Song Hỉ nhát gan như vậy, mà ngay cả một gã đàn ông bình thường cũng sẽ bị doạ sợ.
“Ngoan, Hỉ Bảo, đó là giả, là con rắn đồ chơi, không phải sợ !”
Lưu Hiệp một chân đá văng con rắn, dứt khoát ôm lấy Song Hỉ bước đi.
“Con tuyệt đối không để cho nàng chịu thêm thương tổn chút nào nữa!”
Lưu Hiệp lạnh lùng nói, trước khi đi còn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đan Đan cảnh cáo, ôm Song Hỉ đi ra khỏi vườn hoa.
Đã là đêm khuya , một đoạn đường rời khỏi Lưu gia thật dài vô cùng yên tĩnh, hai bên đường cây cối cao lớn đen tuyền, một cơn gió thu thổi qua liền rơi xuống thật nhiều lá cây.
Lưu Hiệp vững vàng ôm Song Hỉ, đi từng bước một đi tới, bước chân trầm ổn mạnh mẽ. Song Hỉ hai tay vòng qua cổ hắn, tựa vào đầu vai hắn, tuy rằng lòng còn sợ hãi, những cũng nhiều thoả mãn, hạnh phúc cũng không thể nói bằng ngôn từ, thậm chí hy vọng. . . . . . Cứ như vậy cả đời đi đến đâu cũng không quan hệ.
Song Hỉ khóc thật sự mệt, ngồi ở trong xe không ngủ ngay, Lưu Hiệp liền ôm cô về phòng, khi mở cửa, Song Hỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngây ngốc nhìn hắn cười.
Lưu Hiệp buồn cười xoa xoa đầu cô: “Đã tỉnh? Đi tắm rửa đi rồi ngủ, đêm nay mệt muốn chết rồi!”
Song Hỉ ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, mấy ngày này cô thường xuyên bị Lưu Hiệp lừa về nhà. Trong nhà Lưu Hiệp càng ngày càng nhiều đồ vật này nọ của cô, cô cũng càng ngày càng có quen thuộc rồi.
Song Hỉ tắm rửa xong đi ra, Lưu Hiệp vừa bưng ly sữa vào.
“Uống ly sữa đi, giúp ngủ ngon.”
Song Hỉ cười đón nhận, sữa nóng vừa phải, chất lỏng ấm nóng chảy vào trong dạ dày, khiến cho cô cảm thấy thoải mái mà thở một hơi dài thoải mái.
Lưu Hiệp cầm ly trống rỗng muốn đi, bị Song Hỉ giữ chặt.
“Chớ đi!” khuôn mặt nhỏ nhắn Song Hỉ ửng đỏ, “em sợ . . . . . .”
Lưu Hiệp sửng sốt, sau đó cười to đầy ý xấu: “Em muốn anh ngủ ở đây?”
Song Hỉ đỏ mặt đánh hắn một cái: “Anh. . . . . . anh đừng làm càn! giường lớn như vậy… anh ngủ bên này, em ngủ bên kia…”
Lưu Hiệp nhìn cô vụng về khoa chân múa tay, ý cười càng đậm
“Ồ. . . . . . Được rồi, anh miễn cưỡng hy sinh một chút trong sạch của anh là được!”
Song Hỉ sợ sệt, túm chăn cuốn qua một bên, nhường cho hắn hơn phân nữa giường ngủ.
Lưu Hiệp thích ý nằm ở trên giường, nghiêng người chống tay vào đầu, đáng thương hề hề nhìn cô: “Hỉ Bảo, em làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, lạnh như vậy cũng không cho anh chăn đắp”
Song Hỉ do dự, nhưng vẫn chia cho hắn một nửa chăn.
“Tắt đèn!” Lưu Hiệp thích chí vui mừng đắp chăn.
Song Hỉ vươn tay vừa mới tắt đèn, phía sau lưng đã dán vào vòm ngực nóng bỏng lại càng hoảng sợ.
“Làm gì, tránh ra!” Song Hỉ căng thẳng đẩy hắn ra.
Lưu Hiệp kéo cô vào ngực, trong bóng đêm hôn mặt cô cười nói: “Đừng nhúc nhích! còn lộn xộn. . . . . . Cẩn thận anh sẽ làm càn đó!”
Trong đầu Song Hai nhanh chóng nhớ tới buổi sáng ngày đó, nóng bóng cương cứng chạm vào người cô, nên không còn dám động đậy.
Vì thế hai người liền thật sự lẳng lặng ôm nhau.
Lưu Hiệp có phần tự giễu mình, nói ra chắc cũng chẳng có ai tin; biệt hiệu của hắn bên ngoài là Lưu công tử chưa từng cùng ai đắp chăn thuần khiết nói chuyện, song ngay bây giờ, hắn thực sự không muốn đánh vỡ không khí thư thái tĩnh lặng hiếm có này.
Nửa đêm không có người nói chuyện riêng, Song Hỉ cũng mệt rã rời nên không có hứng thú, lẩm bẩm trở mình, ở trong lòng Lưu Hiệp tìm vị trí thoải mái, dụi dụi đầu, nhắm mắt lại khoé miệng nhẹ nhàng cong lên
Ánh mắt Lưu Hiệp dịu dàng như giọt nước rơi xuống ngói lưu ly, từng chút nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang dỗ trẻ con ngủ..
“Hiệp Hiệp. . . . . .” giọng điệu Song Hỉ đều rất mơ hồ, sắp tiến vào cảnh trong mơ, thì thào nói : “Em sẽ đối xử tốt với anh, về sau.. . .”
Về sau anh sẽ có một gia đình rất ấm áp, không giống như toà nhà to lớn mà lạnh như băng kia, mà là tràn ngập tiếng cười tiếng hoan hô, một nhà nói cười thoải mái.
Em sẽ sinh cho anh thiệt nhiều con, sẽ làm cho gian phòng này đều trở nên vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Lưu Hiệp không có nghe được những lời phía sau này, song cũng hiểu cô muốn nói cái gì, vui mừng ôm sát cô, trong lòng tràn đầy sung sướng lan toả khắp người. Rất nhiều năm hắn đã không còn có cảm giác hạnh phúc như vậy, hạnh phúc tới… thậm chí muốn rơi nước mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.