Vẫn Luôn Là Anh

Chương 11:




11.
Người đại diện nhận cho tôi một bộ phim mới.
Tôi luôn biết rằng tôi có thể có cơ hội đi đến vị trí hiện tại, là Trình Cảnh Từ ở phía sau trợ giúp.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bên tai đã dần dần xuất hiện một số lời đàm tiếu, tóm lại chính là tôi không dựa vào thực lực để leo lên, chống mắt lên chờ tôi bị vứt bỏ sau đó rớt xuống.
Nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, dù sao những gì họ nói có thể sẽ là… sự thật. Cho nên mỗi một cơ hội Trình Cảnh Từ trao cho, tôi đều sẽ liều mạng nắm lấy.
May mắn là ngoại trừ việc cho tôi vai diễn phù hợp, hắn chưa bao giờ can thiệp vào việc diễn xuất của tôi.
Tôi cũng chưa bao giờ hỏi người đại diện của mình xem có phải đã biết mối quan hệ của tôi và Trình Cảnh Từ không, nhưng thái độ của cô ấy đối với tôi thay đổi rõ rệt, chỉ là mọi người trong lòng đều hiểu rõ, tôi không hỏi, cô ấy cũng sẽ không nói.
Trong phim có một cảnh là tai nạn xe hơi, ngay từ đầu tôi đã hơi khẩn trương, “tai nạ xe hơi” là một nỗi ám ảnh ở trong lòng tôi, cho nên tôi đã mắc lỗi, bị thương phải nhập viện.
Dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót lại, tôi ngăn người đại diện gọi điện cho Trình Cảnh Từ, bị thương khi đang quay phim là khó tránh khỏi, trước kia tôi cũng từng bị ngã, khi A Từ còn ở bên cạnh sẽ bôi thuốc cho tôi, A Từ không ở bên cạnh, tôi sẽ tự bôi thuốc.
Vài ngày sau khi tỉnh lại từ ca phẫu thuật, tôi nằm trên giường bệnh nhìn người đại diện đứng ngồi không yên, không lên tiếng, chỉ cảm thấy vết thương vô cùng đau đớn.
Cho đến ngày xuất viện, cô ấy dường như không thể nhịn được nữa, thận trọng hỏi: “Em có biết lần trước em bị rơi xuống núi, anh ta đã… tức giận đến thế nào không?”
“Thật ra ngày đó anh ta cõng em đến bệnh viện đã bị người ta chụp được, chẳng qua những tấm ảnh đó hoặc là đã bị anh ta mua với giá cao, hoặc là bị anh ta ép xuống…”
Tôi cau mày lại, khó trách lúc đó hot search gió yên biển lặng như vậy, nhưng chắc hẳn kể từ lúc đó, người trong giới đã biết quan hệ của tôi và hắn, tôi cúi đầu hỏi người đại diện: “Cho nên chị muốn nói cái gì?”
Cô ấy giơ điện thoại lên: “Có thể để chị gọi điện cho anh ta được không?”
Trình Cảnh Từ đến rất nhanh, giống như trước đây A Từ đến tìm tôi vậy, nhanh ngoài dự đoán của tôi.
Tôi nhìn mái tóc hơi bù xù của hắn, lúng túng cười nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, hôm nay là có thể xuất viện tiếp tục quay phim rồi.”
Hắn hơi nhếch khóe môi, trong mắt lại không hề có ý cười: “Giang Oản, nếu như hiện tại người đứng ở chỗ này là anh ta thì sao?”
Ngón tay tôi vô thức nắm chặt lấy chăn, tránh đi tầm mắt của hắn, nếu như là A Từ… tôi nhất định sẽ nhào vào người anh mà khóc lóc đòi ôm đòi an ủi, còn phải biểu hiện đau đớn hơn một chút.
Có lúc tôi sẽ phân biệt vô cùng rõ ràng, A Từ là A Từ, Trình Cảnh Từ là Trình Cảnh Từ, có lúc lại cảm thấy cử chỉ, lời nói và việc làm của hai người rõ ràng là cùng một người.
Nhưng đối với Trình Cảnh Từ, tôi vẫn có chút sợ hãi, hắn chỉ cần đứng đó thôi đã có cảm giác áp bức rất lớn.
Nếu như không phải lúc đầu tôi quá nhớ A Từ, thì ngay cả dũng khí bước đến trước mặt hắn tôi còn không có.
Hắn thấy tôi vẫn luôn trầm mặc, đi đến bế tôi lên đi ra ngoài, hành lang bệnh viện nồng nặc mùi nước khử trùng, tôi áp má sát vào ngực hắn.
Lúc sắp đi đến cửa bệnh viện, hắn bỗng nhiên dừng chân, giọng nói có chút trầm thấp: “Quên anh ta rất khó sao?”
Tôi nắm chặt lấy ngực áo hắn, khẽ gật đầu, “Còn khó hơn so với anh tưởng tượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.