Dịch: Sae Krs
***
“Ầm” một tiếng đầy đau đớn, lực va chạm của hắn quá mạnh, bốn người phía sau đều bị đụng ngã. Nhưng lực va chạm ở mức độ này chỉ khiến người ta ngồi bệt xuống đất, ngoại trừ vết thương ngoài da thì không có gì nghiêm trọng. Mà những người này làm gì thấy người đau, ánh mắt của họ đều dõi theo chiếc Lamborghini mất kiểm soát bên phải, không ai rảnh để đi trách cứ Triệu Viêm.
May mắn nhất là vị mỹ nữ chân dài, bởi vì khi ngã xuống cô được Triệu Viêm ôm, phía dưới có một người làm “đệm thịt”, cho nên trên người cô hoàn toàn không có một vết xước.
Lâm San mở to mắt, dường như không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt đó, cô chỉ cảm thấy bản thân bị một lực lớn kéo về phía sau. Qua khoảng ba bốn giây, cô mới chú ý tới trên vạch kẻ đường của người đi bộ, có mấy dấu vết lốp xe màu đen.
Nếu như lúc nãy cô không rời khỏi vị trí đó, vậy thì có lẽ cô đã bị tông bay lên trời rồi nhỉ?
Nhiều phụ nữ bị một màn này dọa đến mức hét thất thanh, Lâm San cũng chết lặng không nói nên lời. Cô quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm người đã kéo mình, nhưng chỉ thấy một bóng người đang chạy về phía chiếc Lamborghini...
Triệu Viêm không có điện thoại, vì vậy hắn không cố gắng hét vào đám đông xung quanh, mà trực tiếp nắm lấy một người qua đường đang cầm điện thoại trên tay: “Mau gọi cho xe cứu thương! Sau đó gọi xe cứu hỏa!”
Trong khoảnh khắc nguy cấp, không ai sẽ cự tuyệt yêu cầu cơ bản này, nhưng nếu cầu cứu cả một đám người, ngược lại không ai sẽ muốn ra tay. Cũng không ngoài ý muốn, sau khi sững sờ vài giây, người thanh niên bị hắn túm lấy lập tức gật đầu gọi điện thoại. Triệu Viêm buông tay cậu ra, tiếp tục chạy về phía chiếc Lamborghini.
Chiếc xe thể nào này đã đâm hỏng hơn 30 mét dải phân cách, sau đó khó khăn lắm mới dừng lại, thân xe nằm la liệt giữa đường. May mắn là chưa đến giờ tan tầm cao điểm, nửa sau đoạn đường chỉ có hai người bị ảnh hưởng, nhưng thoạt nhìn cũng là do tránh né mà ngã xuống vỉa hè, không quá nghiêm trọng.
Khi một tai nạn như vậy xảy ra, người bình thường sẽ mắng chửi tài xế không có lương tâm, đương nhiên Triệu Viêm cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn đã trải qua quá nhiều chuyện nên không thể vội vàng kết luận mà nguyền rủa tài xế chết không tử tế đươc. Ở một góc độ khác, thật ra cả tài xế và người đi đường đều là nạn nhân của vụ việc này.
Chiếc Lamborghini Huracan là động cơ đặt giữa, va chạm ở mức độ này chỉ khiến hình thức bên ngoài bị hư hại nghiêm trọng, nhưng vào lúc này, Triệu Viêm lại phát hiện nắp sau của động cơ đã bốc cháy. Tình cảnh như thế khiến hắn phải tăng nhanh bước chân. Mặc dù xe cháy không dễ nổ, nhưng một khi cháy đến nhiên liệu, ngọn lửa nhất định sẽ thiêu đốt người trong xe trong vài phút!
Những người đi đường nhìn thấy ngọn lửa lập tức chạy trốn đi xa, nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng không ai dám xông ra cứu người. Điều này khiến Triệu Viêm đang lao đến chiếc xe có một cái gì đó rất khác biệt. Hắn duỗi tay định mở cửa xe, nhưng lại phát hiện cửa xe Huracan không giống những chiếc xe hơi bình thường, tay cầm trên đó đã bị ẩn đi.
Hắn ấn xuống phía trước, tay cầm lập tức bật ra, nhưng sau khi kéo mạnh, “cạch” một tiếng, tay cầm đã bị Triệu Viêm bẻ gãy.
“Khóa cửa bị kẹt rồi sao?”
Triệu Viêm liếc mắt nhìn ngọn lửa ở động cơ, sau đó dùng khuỷu tay đập vỡ kính đã bị nứt rồi với lấy tay nắm bên trong, nhưng cánh cửa vẫn không thể mở được.
Triệu Viêm nhìn trái nhìn phải, đám đông bốn phía đều đang vây xem và chụp ảnh, nhưng trước sau không một ai tiến lên giúp đỡ. Hắn quay mắt nhìn lại, nắp tản nhiệt động cơ phía sau buồng lái đã bắt đầu tỏa ra một lượng lớn khói đen...
“Đám người Ý này...”
Mặc dù hầu hết các ô tô đều có thể gặp tình trạng tương tự sau cú va chạm, nhưng Triệu Viêm vẫn không nhịn được mà chửi bới đám người Ý đã thiết kế xe. Hắn nhìn thoáng qua cửa xe hẹp, trên ghế lái là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, cơ thể mập mạp, lúc này đã hôn mê bất tỉnh. Trên mặt anh ta có một vết xước, có lẽ do mảnh thủy tinh gây nên.
Trên người vẫn thắt dây an toàn màu đen, tay chân không có gì bất thường, xem ra hẳn là không quá nghiêm trọng. Nhưng ngọn lửa đang lan ra nhanh chóng, trần xe được làm bằng chất liệu Alcantara đã bắt đầu bị đốt đến biến dạng, sóng nhiệt ập vào mặt Triệu Viêm khiến hắn phải cau mày.
Huracan không phải là cửa cắt kéo, hắn dùng sức kéo mạnh, sau vài lần cố gắng nhưng không được, hắn mắng chửi vài câu rồi lui về phía sau ba bước, sau đó chạy nhanh hai bước, giơ chân đá vào một bên cửa!
“Rầm——”
Toàn bộ thân xe lắc lư kịch liệt, tấm cửa thép bị lõm xuống, phảng phất như bị một cái búa đập trúng.
Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh la hét, nhưng Triệu Viêm không hề dừng lại, hắn lại một lần nữa lui về phía sau, một lần nữa đạp vào chỗ lõm...
“Rầm!”
Thân xe gần 1,4 tấn bị đẩy ngang 5 cm.
Lâm San đứng dậy, vừa thò đầu ra muốn xác nhận xem có phải là chàng trai này đã cứu cô hay không, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô sững sờ.
Đây… là cần bao nhiêu sức mạnh?
Cánh cửa có đường nét sắc bén của chiếc Lamborghini bị lõm vào giữa, Triệu Viêm vươn tay nắm lấy mép của tấm cửa đang nhếch lên, gầm lên một tiếng, hắn dùng tay không xé toạc lớp vỏ thép ra!
Cấu trúc bên trong của cửa xe này giống với hầu hết các loại ô tô, để phòng ngừa mở ra ngay cả khi xe đã tắt nguồn, mô-đun khóa của Lamborghini cũng là một kết cấu cơ khí, vì vậy hắn đã tìm thấy thanh kết nối bị biến dạng, sau đó nắm lấy và kéo mạnh. Cuối cùng cửa xe đã bị hắn phá vỡ một cách thô bạo như vậy...
“Cùm cụp.”
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng trong xe, Triệu Viêm đưa tay vào trong nhấn khóa dây an toàn, trực tiếp lôi người thanh niên béo cao khoảng 1,7 mét ra ngoài. Mà hai người vừa cách khỏi hông xe 2 mét, vì bắt lửa từ bình xăng, ngọn lửa nhỏ ban đầu đã nhanh chóng biến toàn bộ thân xe thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Ngọn lửa dữ dội gây ra khói đen dày đặc, chiếc taxi bị nuốt chửng ngay lập tức. Triệu Viêm kéo anh chàng một mạch trở lại vỉa hè lúc nãy, sau đó mới thở ra một hơi.
Lúc này, đám đông người chứng kiến chiếc xe bốc cháy hoảng hốt bỏ chạy tán loạn vì sợ ảnh hưởng từ vụ nổ. Nhưng Triệu Viêm không có hứng thú để ý đến họ, giống như trên chiến trường, hắn cúi đầu kiểm tra xem bản thân có bị thương nơi nào không. Hắn còn chưa đứng dậy thì đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền đến từ xa...
Đội cứu hỏa chỉ cách nơi này một con phố, trước đó đã có người gọi điện thoại báo nên họ đến rất kịp thời. Dưới tiếng loa phóng thanh, đám đông vây xem đã bị giải tán, Lâm San cũng bị đẩy ra xa hơn.
Sau năm phút, xe cấp cứu cũng đến.
Từ đầu đến cuối, bốn phía không hề có ai đứng ra để phụ một chút hay giúp một chút. Triệu Viêm cũng không quan tâm đến điều này, hắn kiểm tra vết thương của người đàn ông mập mạp, lại sờ vào túi của cậu ta, xác nhận đối phương không mang theo điện thoại di dộng trên người.
Điều này có nghĩa là không có cách nào để liên lạc với gia đình cậu ta.
Bác sĩ trong xe cấp cứu đã đưa cậu ta vào xe cấp cứu sau khi kiểm tra đơn giản. Mặc dù không bị thương, nhưng Triệu Viêm không thể cứ thế đi luôn được - xe cứu thương không đến miễn phí, gặp bác sĩ thì phải tốn tiền.
Vốn dĩ hắn định đi mua đồ ăn, ai ngờ lại đụng phải chuyện này. Nhưng Triệu Viêm không thấy có gì sai khi cứu một anh chàng suýt lái xe tông vào mình. Là một người trường sinh, đương nhiên góc nhìn của hắn khác với người bình thường. Trước khi chuyện này được làm sáng tỏ, Triệu Viêm sẽ chỉ coi bản thân là một người qua đường có khả năng giải cứu và hành động.
Triệu Viêm đã khiến bản thân thoát ra khỏi thân phận “người phán xử” từ rất lâu rồi.
Trong xe cấp cứu, bác sĩ kiểm tra sơ qua vết thương của tiểu mập mạp, xác nhận là do va chạm mà bất tỉnh, trên người ngoại trừ trầy xước thì không có gì nghiêm trọng. Triệu Viêm bình tĩnh gật đầu, bác sĩ bên cạnh anh ta thuận miệng hỏi: “Anh là gì của cậu ta?”
“Không quen biết, tôi chỉ đi ngang qua.”
Câu trả lời này khiến vài vị bác sĩ hai mặt nhìn nhau. Không khí trong xe cũng trở nên trầm mặc hơn một chút, một bác sĩ trẻ tuổi ở giữa nhỏ giọng nói: “Lái Lamborghini chắc chắn rất giàu có... nhưng lái xe mù quáng là không đúng, trên đường tôi không thấy ai khác bị thương, thật là may mắn.”
Là đương sự suýt nữa bị đâm, Triệu Viêm bình tĩnh gật đầu phụ họa, không nhiều lời thêm nửa câu.
Bệnh viện rất gần, sau khi xuống xe, tiểu mập mạp được trực tiếp đưa đi cấp cứu, đối phương không mang theo chứng minh nhân dân, nhưng chuyện quan trọng là cứu người, vì vậy Triệu Viêm đã trả tiền đặt cọc và phí nhập viện phí bằng tiền của bản thân.
“Có mấy cây số mà tốn mất 200 tiền xe...”
Sau khi trả tiền, Triệu Viêm lắc đầu, viết tên mình vào cột người thân, hắn hít một hơi, lại lắc đầu: “Qua đường cũng bị xe đâm, chẳng lẽ đây là vì giết người nhiều quá nên bị báo ứng sao?”
Hắn nói nhỏ nên cũng không có ai nghe thấy, sau khi nhìn thoáng qua mập mạp được xác nhận đã chuyển đến phòng bệnh, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không tìm được người nhà. Nhưng hắn cũng không cần đợi ở chỗ này, vì vậy quyết định đi xem có siêu thị nào gần đây không. Quan tâm chuyện này làm gì, dù sao thì, hắn vẫn phải ăn tối.
Có lẽ đổi thành bất cứ ai khác cũng sẽ không bình tĩnh đi mua đồ ăn sau khi trải qua chuyện như vậy. Nhưng đối với Triệu Viêm, người có quá nhiều kinh nghiệm sống, thì sự việc hôm nay... không khác gì đang đi đường mà vấp phải hòn đá cả.
Hắn đã từng là một người thờ ơ, không xen vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng sau hàng ngàn năm, Triệu Viêm hiểu rằng “sự thờ ơ” sẽ chỉ khiến bản thân trở nên ích kỷ hơn. Mà theo ích kỷ chính là hẹp hòi – thứ sẽ khiến cuộc sống của một người trở nên vô cùng ngột ngạt.
Vì vậy, bây giờ hắn đang cố gắng biến mình thành một người chính trực và tận tụy.
Nói cách khác, Triệu Viêm hy vọng rằng bản thân có thể là một anh hùng. “Anh hùng” ở đây không phải như Captain America hay Iron Man đại sát tứ phương, mà như Roman Rolland miêu tả: “Trên đời chỉ có một kiểu anh hùng chân chính, đó là sau khi biết sự thật của cuộc sống mà vẫn yêu đời.”
Sự thật của cuộc sống là gì?
“Tổng cộng 698 tệ, ngài có thẻ thành viên không?”
“Không có, tôi sẽ trả bằng tiền mặt.”
Triệu Viêm lấy tiền lẻ nhét vào thùng quyên góp của trường tiểu học Hy Vọng, liếc nhìn dòng người vội vã đi làm về bên ngoài, hắn xách chiếc túi ni lông bước ra khỏi siêu thị, hòa vào dòng người đông đúc.
Đối với hắn, trong cuộc sống không có cái gọi là sự thật, chỉ có vô số khoảnh khắc bình thường và một vài khoảnh khắc phi thường mà thôi.