Vấn Quan

Chương 24: Tri âm tìm nơi đâu (3)




"A Âm!" Bên kia truyền tới giọng nói thảng thốt của Lý Thập Nhất.
Ngoa Thú từ tốn ợ một cái, từ dạ dày ợ lên mùi hôi thối như nước cống, A Âm căng thẳng liếm nhẹ môi, hàm dưới nhô ra, mồ hôi lạnh toát ra làm nhòe đi lớp trang điểm của cô, lông tơ khắp người dựng cả lên như cảm nhận được điều gì đó, tựa như đang yếu ớt chống cự sự đến gần của Ngọa Thú.
Đầu mũi lạnh lẽo ẩm ướt của Ngoa Thú chạm lên trán của cô, xúc cảm nhớp nháp như rắn, A Âm nhắm chặt mắt lại, nhưng đột nhiên cảm thấy lông tơ mềm xuống, bóng đen bao phủ cô dần rời đi, cảm giác chèn ép cùng mùi tanh hôi trong miệng của Ngọa Thú cùng nhau biến mất.
Móng vuốt cạch cạch lại cào sàn đất, A Âm thở hổn hển mở mắt ra, nhìn thấy Ngọa Thú tung người nhảy lên, nhảy đến trước mặt Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu dựa vào nhau, gân mạch như bị chấn động đứt không có chút sức lực nào, cô trơ mắt nhìn Ngoa Thú từng bước một đi về phía cô, miệng khô khốc như bốc lửa, mắt không nghe lời giật liên hồi.
Tống Thập Cửu ở kế bên phát ra tiếng thút thít sợ sệt, Lý Thập Nhất quay đầu sang nhìn cô gái, đột nhiên trở người quay lưng về phía Ngoa Thú, sau đó đưa tay che mắt cô bé lại.
Lý Thập Nhất khẽ thở dốc, cô nhanh chóng mạch lạc hạ giọng nhắn nhủ Tống Thập Cửu: "Ngươi vừa sinh ra làm người không bao lâu, chưa từng nói dối, chắc là nó sẽ không ăn ngươi đâu, nếu ngươi chạy thoát được ra ngoài thì hãy nghĩ cách về Bắc Bình, tìm chị Đồ, nói với chị ấy một tiếng xin lỗi."
Hàng mi của Tống Thập Cửu run lên trong lòng bàn tay của cô, giống như bắt được một con bướm hoảng sợ, Lý Thập Nhất lại trở nên trấn tĩnh đến lạ thường, nói với cô bé: "Ta cũng, xin lỗi em."
Cô không biết tại sao đột nhiên lại nói ra câu này, nhưng dường như lựa đi chọn lại cũng không biết phải nói gì với Tống Thập Cửu, cô vừa mới hứa với cô bé, bế nó ra từ trong mộ ra, sẽ không thể không quản nó, nhưng chỉ mới chăm sóc cho nó chưa được một tháng, thì đã sắp phải bỏ nó lại một mình cô độc, một cô bé xinh đẹp nhưng lại không có bản lĩnh gì, tuy lanh lẹ nhưng tâm tư đơn thuần, lại không quen biết bao nhiêu bạn bè tốt, ở thời thế như thế này không biết có thể sống nổi không.
Hàng mi của Tống Thập Cửu không run nữa, đầu mũi của nó đỏ ửng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại trong lòng bàn tay của Lý Thập Nhất, nghiêm túc hỏi cô: "Nếu như em lập tức nói thật nhiều lời nói dối, có phải là sẽ có thể chết chung với chị không?"
Lý Thập Nhất vạn lần không thể ngờ cô bé sẽ nói những lời như thế, tim loạn nhịp rung lên, tựa như có ai đó đấm một đấm thật mạnh lên tim của cô.
Tất cả mọi cố gắng của cô đều là vì tiếp tục sống, nhưng đối với Tống Thập Cửu mà nói, sống hay chết dường như không có gì khác biệt.
Bàn tay đang che Tống Thập Cửu của cô buông ra, Tống Thập Cửu mở đôi mắt trắng đen rõ ràng ra nhìn lấy cô, cô bé lần này không khóc, cũng không quấy, chỉ là đầu mũi ửng đỏ, ôn nhu nhưng kiên cường.
Hơi thở của Ngoa Thú phà đằng sau tai, trước mắt là Tống Thập Cửu miệng đang lẩm bẩm nói thầm, cô bé đang vắt óc suy nghĩ tất cả những lời nói dối có thể nói, một bên là tiếng Đồ Lão Yêu cùng với tiếng thút thít sức cùng lực kiệt của A Âm.
Lý Thập Nhất quay đầu lại xuyên qua bộ lông của Ngoa Thú, nhìn A Âm một cái. Ngoa Thú mở chiếc miệng to và đỏ như máu ngay trên đỉnh đầu của cô, việc xưa phun máu đỏ thẫm tất cả tràn về, khiến cho Lý Thập Nhất trở tay không kịp.
Tôi là Lý Thập Nhất.
Vũ yết vi lương, thập nhất năm tiền mộng nhất trường. Tôi chính là Thập Nhất này.
*Chú thích: Sau cơn mưa, trời hơi lạnh, mười một năm trước chỉ là một giấc mơ.
Lúc tôi chưa được sinh ra thì cha tôi đã chạy mất, là một mình mẹ của tôi sinh tôi ra ở bãi tha ma. Không biết đây có phải là duyên cớ, tôi có thể nghe được tiếng bước chân của ma. Đến khi bốn, năm tuổi, nhà nghèo đến nổi không còn cơm để nấu, mẹ tôi nuôi không nổi tôi cùng các anh chị, cho tôi bái sư phụ tôi học nghệ, bà ấy dặn dò tôi, rằng tôi có thể nghe được tiếng bước chân của ma, cũng được tính là dị năng, trước khi xuống mộ thì nghe một cái, nếu có ma thì không xuống nữa, bất luận như thế nào, bảo toàn mạng sống là quan trọng nhất.
Nói là học nghệ, thực chất là tặng cho người khác rồi. Tôi từ lúc bốn năm tuổi đã rời khỏi bà ấy, từ đó về sau chưa từng gặp lại nữa, cho nên tôi cũng không biết, mười tuổi có nên nắm tay hay không.
Mẹ tôi cũng chưa từng nói với tôi.
Sư phụ thích uống rượu, không có nhớ rõ chuyện gì mấy, đương nhiên cũng sẽ không nhớ được tuổi của tôi, về lâu về dài, ngay cả tôi cũng quên gần hết rồi.
Tôi và sư phụ từ Tô Bắc đến An Huy, rồi lại từ An Huy đến Sơn Đông, ở trong mộ Tiền tướng quân ở Tế Nam gặp được sư đồ A Âm.
So với tôi và sư phụ thì họ thực là tươm tất, tôi lần đầu tiên thấy tiểu cô nương đổ đấu xuống mộ, trên đầu còn có một sợi dây thắt bướm như hoa đỏ.
Sư phụ của A Âm thích ăn diện cho cô bé, đi đến đâu cũng là một cô bé trắng tinh tươm tất, còn sư phụ tôi thì lấy bột than bôi lên mặt tôi và nói với tôi rằng, ngoại mạo thực sự không quan trọng, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.
Sư phụ giống như mẹ tôi, luôn nói mạng sống quan trọng, tướng mạo không quan trọng, tuổi tác cũng không quan trọng, có ở chung với nhau hay không, cũng không quan trọng.
Sư phụ của A Âm nhiễm lao phổi, không qua nổi mùa đông nên chết mất, bệnh lao lây người, tôi và sư phụ đốt bà ấy đi, A Âm một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.
Tiếp sau này thì tôi và A Âm ăn ở cùng nhau, tình như chị em, sư phụ đối với cô ấy tốt như đối với tôi, sức của cô ấy kém hơn tôi một chút, có khi những việc gánh nước chặt củi, tôi lén làm giúp cô ấy, sư phụ phát hiện được cũng không phạt tôi, chỉ cười rồi uống một ngụm rượu, chỉ vào tôi mà nói, bây giờ con giúp nó, về sau là hại nó, nếu như con không tin thì hãy đợi mà xem.
Về sau tôi nghĩ lại, lời sư phụ nói có lý của nó, nếu tôi và A Âm lúc đầu cố gắng một chút, bản lĩnh giỏi một chút, thì tốt rồi.
Được vài năm thì sư phụ cũng mất, không biết là do uống rượu tổn thân hay là hạ mộ nhiều hư thần.
Lúc sư phụ đi vô cùng an nhàn, bà ấy nói, không khóc là đúng rồi, cả đời ta chưa từng nhìn sai ai, con là một tạo hoá lớn.
Tôi và A Âm chôn cất sư phụ ở dưới núi Cửu Như rồi sau đó thu xếp hành lý đến Bắc Bình, lần đầu đến thành Tứ Cửu, hồ lô ngào đường, đậu phụ vàng, bánh xốp lăn bột, A Âm cái gì cũng tò mò, chỉ là tò mò cần tiền, chúng tôi tò mò không nổi.
Lúc đó tôi và A Âm bữa nào cũng mì không, cô ấy cũng không chê bai, còn mỉm cười nói với tôi, về sau có tiền rồi, thì sẽ đập trứng trên mì, muốn đập bao nhiêu trái thì đập bấy nhiêu trái.
Nghèo khó khiến cho trí tưởng tượng của con người cũng trở nên e dè, điều dám tham tưởng tới cũng chỉ là vài trái trứng gà.
Qua thêm hai năm nữa, ra được vài món hàng tốt, dần dần trở nên sung túc, trong tay cũng có được vài đồng dư dả, cái tò mò lúc ban đầu đều thử hết, còn ở thành Nam thuê một căn nhà nhỏ, tôi mở sạp tìm mối, cô ấy giặt áo nấu cơm, ngày tháng cũng được tính là an ổn.
Tiếp về sau, thì là ngày cuối của năm cô ấy mười tám tuổi. Cô ấy đi như mọi khi, cầm tiền mang về như mọi khi, đóng cửa nói là mệt lả rồi, không muốn làm việc này nữa.
Cô ấy luôn tưởng là tôi không biết, nhưng mà, tôi có thể phát hiện ra nhiều sơ hở như vậy, làm sao tôi lại không phát hiện ra sự khác thường của A Âm ngày ngày ở cùng tôi cơ chứ?
Tôi nhìn thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô ấy trong đêm, nhìn thấy sự lười biếng mệt mỏi mở không nổi mắt vào mùa đông của cô ấy, nghe thấy lời nói càng ngày càng cay độc của cô ấy, nghe thấy tiếng trăn trở qua lại, khoác áo lật sách của cô bé xưa giờ không thích nhìn chữ.
Tôi lật xem từng trang mà cô ấy xem qua bị lật đến trổ lông cong mép, còn in cả vết mồ hôi lên đó, đều có ghi chép của Đằng Xà.
Tôi hiểu ra sự thay đổi của cô ấy.
Tôi tìm khắp sách cổ, cầu hỏi cao nhân, còn đi đến núi Vu Linh dò thám một phen, eo núi Vu Linh có một lão đạo sĩ nói với tôi, Đằng Xa là thần thú xà tộc dưới toạ của Nữ Oa, không dễ giải như vậy, nhưng trong "Sơn Hải Kinh" có nói, dưới toạ của Nữ Oa còn có một linh thú thân rồng, tên là Bạch Ly. Tương truyền Bạch Ly và Đằng Xà đi theo Nữ Oa vá trời, chia xếp thành tả hữu hộ pháp của Nữ Oa Nương Nương, Bạch Ly vi tả, vị trí tôn quý hơn Đằng Xà.
Nếu như tìm được thần vật có tinh hồn của Bạch Lý thì tám phần có thể đuổi phách của Đằng Xa ra ngoài, thoát ly nhân thân.
Tôi cảm ơn lão đạo sĩ rồi trở về Bắc Bình, nhưng A Âm đã chuyển vào ở trong hồ đồng, tôi đi tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy cùng tôi nói trời, nói đất, nói ước mơ, vô phong, vô nguyệt, cũng vô tình.
Tôi không nói gì, tự mình đi về nhà, nhưng sau đó nhận những việc mà lúc trước đã từ chối.
Tôi nghe ngóng khắp nơi, có phải là có nơi linh dị yêu thú xuất hiện không, chỗ nào có kỳ sự quỷ sự thì tôi đi đến chỗ đó.
Mộ mà Đồ Lão Yêu không đụng được, tôi xuống rồi. Việc mị hoặc người của Ngô Lão gia, tôi nhận rồi. Việc thời còn sống mà A Xuân cách xa vạn lý đến cầu giải, đi hỏi từng cửa tiệm của chợ cổ vật Tây An, vật khiến tôi rung động mà A Đường nói chưa vào giờ là vàng bạc châu báu, mà là...
Lỡ như thì sao?
Lỡ như thì sao.
Tôi là Lý Thập Nhất. Tôi thích nói "Không hiểu", tôi thường vờ "Không biết". Tôi dùng thời gian mấy năm nói một lời nói dối hoàn hảo không một kẽ hở, gọi là điềm nhiên như không.
Edit: Thục Nhi
Beta: Chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.