Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 20: Đảm nhiệm việc quan trọng (1)




Khi Vân Dung tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở trên một cái giường lớn chứ không phải là cái ghế dài mình ngủ mấy ngày trước. Nơi này mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Bên ngoài trời đã tối, vì sợ muỗi đốt nên rèm đã được hạ nhân cẩn thận buông xuống. Vân Dung nhẹ nhàng xuống giường, cúi đầu thấy giày thuê của mình đã được đặt gọn gàng ở dưới đất. Không ngại ngùng tìm lại một lần nữa trong pḥòng vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Hi Thần. Ngoài phòng, tinh quang đầy trời, bóng trúc che phủ.
Đang còn do dự, bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm của thức ăn trong không khí, Nàng hít thật sâu một hơi trong bụng phát ra tiếng cho Nàng biết là Nàng đang đói bụng. Vân Dung lúc này mới nhớ tới, từ buổi sáng đến bây giờ, Nàng còn chưa ăn gì cả. Theo mùi thơm ở ngoài Nhã viên chạy tới, càng tới gần phía trước mùi thơm càng ngày càng đậm. 
Chạy chạy, Nàng đột nhiên dừng bước. Ngay tại núi Đá giả mà hôm qua Nàng bắt gặp được tư tình, Bạch Hi Thần đang ngồi dưới đất, trước mặt là một cái giá gỗ, ở dưới có lửa, trên giá gỗ có đặt một nhành cây đang xuyên qua một con gà được làm lông sạch sẽ. Mùi thơm chính là ở trên cái giá gỗ kia truyền tới.
Bạch Hi Thần gương mặt thanh nhã tuấn tú, trên trán hơi có vài giọt mồ hôi, y phục màu trắng của Hắn dính một chút khói bụi. Mặc dù là đang đốt lửa nướng gà nhưng nhìn Hắn vẫn rất thong dong tao nhã, động tác nhẹ nhàng, tự nhiên như nước chảy mây trôi. 
Lửa cháy to phát ra tiếng keng keng làm quần áo của Hắn bị bắn lên ít dầu mỡ, làm bụng Vân Dung lại kêu lên một tiếng rất đúng lúc. 
Bạch Hi Thần ngẩng đầu nhìn Vân Dung một chút, mỉm cười. Sau đó Hắn đem thịt nướng trên giá gỗ dời đi, rút trong tay áo ra một thanh tiểu đao tinh tế cắt lấy một cái chân của con gà dời ra cả con gà nướng trên giá gỗ, hơ sơ qua lửa đặt lên lá chuối sớm đã chuẩn bị sẵn đưa qua cho Vân Dung. 
Vân Dung đi qua gần chỗ Hắn, cũng học bộ dáng của Hắn ngồi trên chiếu. 
Tiếp nhận chân gà trong tay Bạch Hi Thần, há miệng thật to ăn ngấu nghiến. Thịt nướng da vàng ươm và giòn béo, gia vị thật tốt cắn một miếng vào miệng thật khiến cho Vân Dung không khỏi âm thầm bội phục tay nghề của Bạch Hi Thần. Hắn dập tắt đống lửa, cũng dùng dao găm cắt tiếp một khối thịt nướng, một bên nhìn Vân Dung ăn một bên cũng đưa thịt vào miệng cắn một miếng. Vân Dung đưa mắt nhìn ra xung quanh đánh giá, ruốt cuộc nhìn lại mâu quang đang cười chứa đầy hàm ý của Bạch Hi Thần. 
"Ngươi có chuyện trong lòng?". Bạch Hi Thần phá vỡ không khi yên tĩnh lên tiếng.
"Ta.... Không có việc gì, Ta có việc tìm Ngươi!" Vân Dung nhỏ giọng than thở 
Bạch Hi Thần hiển nhiên là nghe được, nghiêng đầu, đôi mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng nhìn Nàng.
Vân Dung lấy tay lau vết dầu mỡ dính ở khỏe miệng, gật gật đầu, giọng điệu có chút không được tự nhiên: "Ta từ giữa trưa cũng đã ở trong Nhã Viên chờ Ngươi đến bây giờ."
"Tìm Ta có việc gì?" Nói xong, Hắn lấy ra trong tay áo một cái khăn lụa màu trắng tuyết đưa đến gần mặt Vân Dung giúp Vân Dung lau sạch vết dầu mỡ ở khóe miệng.
Vân Dung trên mặt hình chữ nhất (囧), nhưng lại quên mất những lời kế tiếp muốn nói.
"Uh, Ngươi thường xuyên tới nơi này sao?" đôi mắt Vân Dung có chút mơ màng, nói xong câu đó mặt lập tức đỏ ửng lên. Hình ảnh Bạch Hi Thần hôm qua đang cùng nữ tử ôm nhau triền miên, lại hiện lên ở trước mắt.
"Đúng vậy!" Bạch Hi Thần không chút e dè gật đầu, sau đó đem thịt nướng đưa đến miệng ăn một cách tao nhã.
Hít vào miệng khí lạnh, Vân Dung trong lòng suy nghĩ nên nói những lời kế tiếp như thế nào, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định nói tới nói lui, không bằng nói thẳng đến chủ đề: "Bạch Hi Thần, Ngươi nhất định là một người có trách nhiệm đúng không?"
"Phải xem người đó là người nào và chuyện gì nữa."
"Nếu là đối với người Ngươi yêu nhất  thì sao?"
Bạch Hi Thần trầm mặc một hồi, lúc này đây Hắn thủy chung không có ngẩng đầu, vẫn như cũ thong dong cắn thịt nướng trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.