Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 39: Hắn, nương tử




Thích ta?
Vân Dung cười như có chút tự giễu. Bạch Hi Thần cảm giác được người trong lòng đang nhìn chằm chằm mình nên cúi người nhìn vào ánh mắt của Nàng. Đáy mắt Nàng vẫn là niềm vui sướng nho nhỏ chớp động, nhưng là nhìn càng nhiều thì thần sắc của Nàng càng mê mang cùng kinh hoảng.
Cái loại bộ dáng này rõ ràng là muốn tìm kiếm chung quanh nơi có thể dựa vào, lại có bộ dáng chính mình phải kiên cường mạnh mẽ làm cho trong lòng Hắn đau xót. Hai tay Hắn ôm lấy Nàng, ngày càng siết chặt, đem Nàng gắt gao khảm sâu vào trong ngực.
Vân Dung  đáy lòng chua xót  khó chịu, tinh tế  suy tư về những lời Hắn nói.
Ở trong lòng nhịn không được thở dài một trận.
Nàng tưởng tượng ban đêm nếu là những ngôi sao tỏa sáng đầy trời, Hắn là một thiếu niên áo trắng tuấn tú như ngọc, mà Nàng cũng là cô gái chân thật ngây thơ cuồng dại, có lẽ Nàng cảm nhận được bởi vì vài giây này đã làm cho tâm Nàng có những cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào, đơn thuần đến rơi lệ. 
Nhưng là cho đến ngày nay, thân phận cách xa, suy nghĩ cẩn thận những ân oán khúc mắc của Hắn cùng với thái tử, trong miệng Hắn ‘ thích ’ hai chữ này liệu có thể làm cho Nàng tìm được hạnh phúc thật sự sao? 
Ngày ấy rõ ràng đâu có quên lẫn nhau, Hắn lại còn phải chạy đến nơi đây đến trêu chọc lòng của Nàng đang căng như dây đàn.
Này đến tột cùng xem như cái gì?
Huống chi, Tương Vương quận chúa không phải luôn luôn tại bên người chiếu cố Hắn sao? Một kim chi ngọc diệp như vậy mới là có thể là người cùng Hắn sóng vai sau này, mà Nàng chẳng qua là con gái riêng hèn mọn của Chu phủ, Hắn làm sao có thể từ bỏ rượu ngon cùng người đẹp chạy đến bờ sông hứng gió chịu khổ đây? 
Đang nghĩ tới, đã thấy cách đó không xa có mấy người đang theo hướng này đi tới.
.......
Đến đúng là ái nữ của Tương Vương Sử Ngọc vì đuổi theo Bạch Hi Thần mà đến.  
Trời cao sông rộng, liễu xanh rủ xuống, hình ảnh hai người đang gắt gao ôm nhau ở trên bờ sông là một bức tranh phong cảnh xinh đẹp nhất.  Tiểu nữ tử có động tác nhỏ vặn vẹo giãy dụa, càng làm cho tình cảnh này có thêm một chút đen tối.
Điều này làm cho Sử Ngọc, không khỏi hơi nhíu mày.
Nàng tuy rằng thân phận tôn quý, từ nhỏ Nàng đã nhận được ngàn vạn sủng ái, nhưng cũng không biểu đạt Nàng là một đối phương điêu ngoa bốc đồng.
Nhị hoàng tử phi, Thái Tử Phi, hoàng hậu  danh hiệu là phụ thân vì Nàng tạo ra mộng đẹp, Nhưng cái Nàng càng coi trọng vẫn là Bạch Hi Thần. 
Nàng vì Hắn nguyện làm hết thảy, đơn giản là một năm trước, ở dưới tàng cây hoa quế của Tương Vương Phủ, Nàng nhìn thấy người thiếu niên áo trắng kia đi bên cạnh Phụ vương Nàng. Nụ cười ấm áp  giống như gió ba tháng mùa xuân đem mầm móng thổi vào trong lòng của Nàng, từ nay về sau sinh hoa nảy nở.
Chỉ cần Nàng nguyện ý, hẳn là không có gì lý do có thể ngăn cản Nàng trở thành thê tử của Hắn, bao gồm một màn trước mắt Nàng.
Sử Ngọc nhẹ nhàng bước liên tục, đi đến bên người Bạch Hi Thần, tươi cười thân thiết tự nhiên, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Gió Giang đem góc áo của nàng thổi bay, trên khuôn mặt kiều diễm  luôn có một vẻ mặt bình thường của các nữ tử khuê các sở không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật.
Trên mặt cũng không một tia thần sắc xấu hổ, Nàng dùng ánh mắt thô thô xem qua đánh giá Vân Dung, đối với Bạch Hi Thần cười nói: "Hi Thần, Ta xem vị này muội muội rất là không sai, không bằng lần này liền mang theo Nàng cùng tiến lên kinh thành đi."
Tươi cười một lần nữa di động trên mặt của Bạch Hi Thần, Hắn buông Vân Dung ra, tiến lên rồi từng bước giải thích nói: "Nàng không phải muội muội."
Sử Ngọc khóe miệng ngưng đọng, trong giây lát cảm thấy nghi hoặc nghĩ rằng: cái gì gọi là không phải muội muội? Ai không phải muội muội?
Không tiện giải thích, chỉ là theo lời của Hắn hỏi ngược lại: "Vị cô nương này là?"
Bạch Hi Thần dấu diếm dấu vết ở cổ tay của Vân Dung, nhợt nhạt cười: "Nàng là nương tử của Ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.