Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 61: Trực giác của nữ nhân.




Bước ra khỏi điện Từ Ân, tâm tình của Sở Văn Xu vẫn không thể bình tĩnh. Gả đến Đông cung đã hơn mấy tháng, thái tử đối xử với nàng rất tốt, nhưng mà nàng lại cảm thấy thiếu thứ gì đó, trước khi xuất giá, mẫu thân cũng từng nói cho nàng chuyện phu thê, thậm chí vào cung, ma ma phụ trách cũng đã dạy nàng cách lấy lòng thái tử.
Nhưng là. . . . . . . . . .
Nàng lẳng lặng ngồi trên tảng đá bên hồ. Đối diện là mặt trước trong trẻo phản chiếu lên làn da vốn hồng nhuận, trắng nõn, hiện tại lại có chút xanh như sứ men trong suốt lộng lẫy, đôi mắt như nước trong hồ, chiếc cổ thon dài, nhìn khắp cả hậu cung Thiên triều này, với nhan sắc của nàng cũng được tính là vô cùng mỹ lệ.
Là do nàng cư xử không tốt hay do trang phục không được lộng lẫy? Hay là tất cả đều chỉ là nàng tưởng tượng ra?
Thái tử không có lý do gì mà không thích nàng cả, nhất định là nàng nghĩ nhiều.
Có một lần trong lúc nàng nói chuyện phiếm với mẫu thân đã vô tình nói với mẫu thân rằng hy vọng thái tử sẽ nạp thêm thiếp, như vậy mỗi ngày sẽ có người thỉnh an với nàng, nói chuyện phiếm, có lẽ mỗi ngày trôi qua sẽ không vô vị như hiện tại.
Khi đó mẫu thân còn cười nói với nàng rằng có phúc mà không biết hưởng, nàng cũng từng nhắc qua với thái tử nhưng bị hắn cười trừ.
"Nương nương, đã đến giờ ngọ thiện(*), thỉnh khởi giá hồi cung. . . . ."
*) Ngọ thiện: bữa trưa
Đông cung quá lớn, ngoại trừ đám nô tài, cũng chỉ có hai người là nàng cùng thái tử, mà tẩm điện của nàng, vĩnh viễn chỉ có một mình nàng, trống rỗng, một mảnh yên tĩnh, tịch mịch cùng cô độc tranh nhau reo hò.
Nàng đột nhiên cảm thấy sợ khi phải quay về nơi đó.
Nhẹ nhàng thở dài, kinh động đến khóm hoa, xấu hổ buồn bã dừng lại.
Sở Văn Xu khoát tay, đứng lên chậm rãi thong thả đi dọc theo hành lang gấp khúc của hoa viên Đông cung về phía trước.
Thái tử trời sinh tính tình lạnh bạc, toàn bộ Đông cung cũng không có nhiều hoa thơm cỏ lạ. Sau khi nàng gả đến Đông cung, bèn dựa theo sở thích của chính mình trồng vài cây bạc hà, xem như là phong cảnh của Đông cung.
Bởi vì nàng biết, thái tử luôn dùng loại hương bạc hà, giống như người của hắn, mát mẻ thấm người, làm cho nàng quyến luyến đến mức không thể khống chế.
Không biết từ lúc nào đã đi tới một nơi yên tĩnh ngoài tẩm cung.
Trước kia, nàng không chỉ một lần đi tới nơi này, sau đó liền xoay người rời khỏi, nơi này là nơi cuối cùng của Đông cung, cho dù muốn đi tiếp cũng không được.
Chính vào lúc này, nàng lại dừng bước.
Nàng giơ tay lên, ý bảo cung nhân phía sau không được lên tiếng. Bản thân ngơ ngác nhìn tất cả sự việc xảy ra trước mắt.
Một bộ y phục giao long xuất thủy, cẩm bào trắng bạc vốn có, ở ngoài cửa cung thất yên lặng đón gió bay lượn.
Xung quanh hắn không có một bóng người.
Hắn bất động, nàng đứng tại đây cùng hắn.
Bóng lưng của hắn vẫn tịch mịch như thế, giống như có một loại lạnh lẽo đến tận xương cốt đã xâm nhập đến từng sợi tóc của hắn.
Làm cho lòng của nàng đau đớn.
Vị thái tử phu quân của nàng mấy lần muốn đẩy cánh cửa kia ra nhưng bàn tay vươn tới một nửa lại cứng nhắc thu trở về. Giống như bên trong cánh cửa kia là sự đau đớn mà hắn không thể chịu được.
Trong lòng của Sở Văn Xu như bị một vũ khí sắc nhọn tàn nhẫn đâm một cái. Bằng trực giác không được nhạy cảm của nàng cũng có thể cảm giác được nơi này có liên đến quan đến một nữ nhân.
Nữ nhân này là ai?
Nghĩ đến đây, bước chân không tự chủ được nhanh chóng rời khỏi. . . 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.