Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 142: Ngoại truyện 9




Đúng là Mạnh Nhã đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng thực ra là chuẩn bị về mặt tinh thần chứ không phải là sức khỏe.
Câu nói khoảng cách của lý tưởng và hiện thực là rất xa của Thẩm Ninh, không phải là nói đùa.
Nàng còn chưa tới được đích đến, đã chịu khá nhiều khổ cực.
Kể ra thì cực kỳ xấu hổ, mặc dù nàng ngồi xe ngựa, nhìn qua thì không có gì, ngồi bên trong cũng rất thoải mái dễ chịu, nhưng nàng cứ ngồi như vậy, bị xóc nảy đến mức không chịu nổi. Không chỉ có cả người đều đau nhức như tan thành từng mảnh, thậm chí bầm tím cả mông! Nàng cắn răng nhịn hai ngày, không ngờ ma sát đến trầy cả da. Từ nhỏ nàng đã sống an nhàn sung sướng, ngay cả móng tay gãy cũng thấy đau, lần này "trọng thương" đến thế này thật sự là không chịu nổi. Chỉ là chuyện mắc cỡ như vậy sao nàng dám nói cho người khác biết? Nàng chỉ có thể mượn cớ bảo người làm sao để chỗ ngồi bên trong rộng ra thêm một chút, để nàng có thể nằm.
Nhưng như thế này cũng không phải là cách, ngồi xe ngựa vẫn khiến cho nàng hoa mắt chóng mặt, khuỷu tay, đầu gối đều bị va chạm, đụng qua đụng lại đến cả người đều bầm tím.
Chuyện này vẫn chưa là gì.
Mặc dù Hoàng đế đã thông cảm tình hình của nàng, không cần phải liên tục liên đường, mỗi ngày đến một thành đều ngừng lại nghỉ để nàng không phải ngủ ngoài trời nơi rừng núi hoang vu, nhưng dù cho đã ở trong khách đi3m tốt nhất trong thành, ở trong phòng tốt nhất của họ, nàng vẫn luôn cảm thấy có một loại cảm giác mốc meo. Cho dù chăn gối đều đã đổi thành chăn gối của nàng, nhưng cả người vẫn cảm thấy khó chịu... Còn có đồ ăn ở dây không tệ nhưng cơm thì nát bét, nàng không thích ăn cá có xương, nước trà thì dở... May mà nàng đã đem theo cái bô của mình đi theo, nàng chỉ vì hiếu kỳ nhà xí ở dân gian thế nào nên đã đi nhìn thử, chỗ đó... Vừa nhìn nàng đã nôn ra, cả ngày không nuốt nổi cơm.
Vất vả mới đến được Thuyên Chây, sắp xếp ổn thỏa xong, nàng giống như bị nhân lười biếng ở trong nhà ngủ ròng rã nửa tháng trời, mới coi như hồi phục lại được sức lực. Kế hoạch ban đầu là vừa đến Thuyên Châu nàng sẽ giả nam tử ra ngoài đường đi một vòng, ai ngờ hứng thú của nàng trên đường đi đã bị thổi sạch, cộng thêm cả người đầy thương tích... Mãi đến khi mùa xuân đến, nàng mới chậm chầm sống lại.
Ngày ba tháng ba sắp đến, nàng nghe nói đó là ngày đại hội thêu thùa diễn ra, lòng hiếu kỳ bỗng nổi lên, cuối cùng cũng dấy lên suy nghĩ bước ra khỏi phòng. Nhưng đến khi thật sự nữ giả nam, lại là một chuyện... tai họa. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ mới riêng chuyện bước đi, nàng luyện tập rất nhiều ngày, khó khăn mới có thể sửa thói quen đi khẽ bước nhỏ, mặc không đến mức đi khệnh khạng, nhưng cũng có dáng vẻ của một thư sinh không quá phóng khoáng.
Hôm đó nàng mặc một bộ y phục văn nhân, tay cầm quạt xếp tràn đầy phấn khởi đi trên đường Thông Vân của Thuyên Châu.
Ánh nắng ngày xuân ấm áp, nàng cảm thấy bách tính đi trên đường, cửa hàng tất cả đều kỳ lạ, nàng nhìn một vòng xung quanh đi dạo một vòng, chợt cảm thấy cả người mệt lả đi, có người phía sau quát to một tiếng "Có người rơi xuống nước", nàng ngửa đầu lên nhìn một vòng xung quanh, lại trợn mắt trắng hôn mê bất tỉnh.
Sau đó nàng mới biết được, nàng mới bước đi được khoảng hai dặm ngắn ngủi đã bị say nắng, say... nắng ngày xuân.
Lúc đó nàng xấu hổ đến mức muốn tự tử đi cho xong.
Ngoại truyện - Cosplay.
Có một ngày nọ bỗng dưng Bảo Duệ hoàng quý phi nảy ra một ý tưởng, đột nhiên muốn tăng thêm một chút tình thú vợ chồng, nàng muốn chơi trò đóng vai gì đó.
Phản ứng đầu tiên của Quảng Đức Hoàng đế là khiển trách nàng làm chuyện hoang đường, nghĩ lại vậy mà cũng bắt đầu động tâm tư, mang vẻ mặt kiêu ngạo đồng ý.
Nhân lúc Hoàng đế có một ngày nghỉ ngơi, màn đêm buông xuống, hai người liền quyết ý bắt đầu vở kịch. Vì nội tâm Quảng Đức đế cực kỳ khát vọng làm thư sinh nên Thẩm Ninh chọn câu chuyện kinh điển thư sinh và Thất tiên nữ, tất nhiên nàng cũng có thể chọn nữ quỷ Nhiếp Tiểu Thiến nhưng nhân vật này yêu cầu khá cao nên nàng tự động bỏ qua.
Cảnh đầu tiên tất nhiên diễn ra ở hồ tắm bạch ngọc trong cung Càn Khôn, Thẩm Ninh đã cho tất cả nô tỳ đều lui xuống hết, sau đó chậm rãi nới lỏng thắt lưng cởi áo.
Bồn tắm có hai cửa hoa lăng trái phải đi vào, lúc Thẩm Ninh đang muốn cởi cái yếm xuống chợt cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng phóng về phía mình, nàng cắn môi buồn cười nghiêng đầu liếc trộm lối đi vào, nhưng lại thấy hai bên đều không có bóng người. Nàng không khỏi sửng sốt, rõ ràng nàng cảm giác được ánh mắt mãnh liệt đó mà, nhưng sao lại không thấy ai hết?
Không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy có chút khẩn trương, nhìn trái nhìn phải, đảo mắt một vòng xung quanh cũng không phát hiện bóng dáng Đông Duật Hoành ở nơi nào.
Hồ tắm yên tĩnh chỉ có tiếng nước chảy ra từng đầu thú, trong nháy mắt Thẩm Ninh cảm giác bản thân như đi lạc vào chốn thần tiên. Nàng khẽ thở ra một hơi, chậm rãi cởi xuống tấm lụa mỏng cuối cùng.
Ánh mắt mãnh liệt kia dường như muốn phát ra cả lửa, nàng có chút ngượng ngùng ngồi vào trong hồ tắm.
Chuyện này là ý tưởng của nàng, tất nhiên nàng cũng không thể đánh trống rồi rút lui được như vậy hắn sẽ cười nàng. Thẩm Ninh cúi đầu, khẽ vốc nước suối lên người, bàn tay khẽ chạm qua làn da ngọc.
Tiếng khẽ hít vào một hơi bỗng vang lên trong bầu không khí yên tĩnh khiến Thẩm Ninh càng thêm xấu hổ. Nàng bối rối chìm cả người vào trong nước,trong lòng thầm mắng con người xấu xa này, mới đầu còn nói không chơi!
Đến tận khi nàng thật sự không nín thở nổi nữa, nàng trồi lên mặt nước, không biết từ lúc nào Đông Duật Hoành đã đứng ngay bên cạnh y xiêm y của nàng, ánh mắt nóng rực dán lên người nàng.
Thẩm Ninh thực sự giật nảy cả mình, hai tay dưới tay ý thức được che trước ngực.
"Tiểu nương tử." Giọng nói quá mức khàn khàn, thư sinh Đông Duật Hoành hắn giọng một cái, lần nữa nói, "Vị tiểu nương tử này, nàng là ai, sao lại xuất hiện trong hồ tắm của tiểu sinh?"
Tiên tử Thẩm Ninh khiếp sợ nói: "Ta là tiên tử từ ở trên trời, hôm nay hạ phàm du ngoạn, thấy hồ nước này của ngươi cực kỳ hoa lệ, cho nên muốn tắm một chút."
"Thì ra là vậy, tiên tử muội muội, tiểu sinh hữu lễ." Thư sinh Đông Duật Hoành vái chào.
Thẩm Ninh chửi bậy ở trong lòng, rõ ràng nàng đã dặn hắn gọi nàng là tiên tử tỷ tỷ, sao bây giờ lại thành tiên tử muội muội rồi?
Tiên tử Thẩm Ninh chỉ đành phải hỏi: "Thư sinh ca ca hữu lễ."
Thư sinh Đông Duật Hoành mỉm cười, "Nếu như tiên tử muội muội thích hồ tắm này của tiểu sinh thì không cần phải câu nệ đâu, cứ thoải mái tắm rửa đi, tiểu sinh để hạ nhân mang y phục của muội muội đi giặt sạch rồi ủi một chút." Đế quốc Ngũ Hành.
Tiên tử Thẩm Ninh vội nói: "Không cần đâu, ta tắm xong rồi, lập tức đi liền."
"Tiểu sinh thấy tiên tử vừa mới xuống hồ, sao đã tắm sạch rồi?"
Tên thư sinh nhà ngươi không biết vô liêm sỉ này! Trên mặt Thẩm Ninh nổi lên rạng hồng, chốc lát không nói thành lời.
Thư sinh Đông Duật Hoành thưởng thức vẻ mặt đáng yêu này của nàng, có lòng tốt lần nữa quay lại chủ đề chính, "Hay là y phục này của tiên tử muội muội người phàm phu tục tử như chúng ta không thể chạm vào?"
Tiên tử Thẩm Ninh là một thiếu nữ "đơn giản ngốc nghếch" chưa từng trải sự đời, nàng chỉ có thể lắp bắp đáp: "Không phải, không phải, chỉ là... "
"Chỉ là cái gì? Thư sinh Đông Duật Hoành hỏi cực kỳ ám muội. Trên đời này thư sinh thủ lễ tuân thủ quy củ nhiều vô số kể, nhưng tiên tử Thẩm Ninh lại đụng phải một thư sinh đội lốt sói. Chỉ tiếc rằng tiên nhãn của nàng không nhìn thấy cái đuôi to đang vẫy vẫy sau lưng hắn.
"Chỉ là... Ta không có y phục, thì không trở về trời được." Tiên tử Thẩm Ninh ngoan ngoãn trả lời, sau đó khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, "Vì vậy, thư sinh ca ca có thể tạm thời ra ngoài để cho ta mặc y phục không?"
Giọng nói mềm mại cộng với cơ thể như ngọc ẩn ẩn hiện hiện dưới hồ nước khiến Đông Duật Hoành suýt chút nữa là không diễn tiếp nổi, hắn thật sự muốn ở trong nước giải quyết nàng ngay tại chỗ. Hắn ho một tiếng lớn, xoay người cầm xiêm y của nàng, hít một hơi hương thơm trên áo thật sâu, "Nếu như thế, vậy thì không cần trở về nữa."
"Thư sinh ca ca nói vậy là có ý gì?"
"Không dấu gì tiên tử muội muội, vì nhà của tiểu sinh quá nghèo nên đến nay vẫn chưa cưới được vợ, tiên tử muội muội xinh đẹp như hoa, cơ thể mềm mại như ngọc, tiểu sinh thật sự rất ngưỡng mộ, hay là muội muội ở lại làm thê tử của tiểu sinh, được không?"
"Ngươi là một tên thư sinh nói láo, hồ tắm của ngươi hoa lệ như vậy sao có thể nghèo được?" Tiên tử Thẩm Ninh sẵng giọng.
Thư sinh Đông Duật Hoành sửng sốt, sau đó cong môi cười mộ tiếng, "Chỉ là cái hồ tắm này nhìn đẹp thôi, nếu tiên tử muội muội không tin có thể tận mắt xem xét."
"Vậy ngươi đưa ta y phục của ta trước đã."
"Vậy tiên tử muội muội lên đây đi, tiểu sinh sẽ không nhìn đâu."
Tiên tử Thẩm Ninh ngây thơ hỏi: "Thật chứ?"
Thư sinh Đông Duật Hoành nhắm mắt, tay cầm y phục duỗi ra, "Nếu muội muội muốn tiểu sinh đỡ thì có thể nắm lấy tay tiểu sinh."
Tiên tử Thẩm Ninh chậm rãi bơi tới bên cạnh hồ, mặc dù nàng đã đứng lên rất nhẹ nhàng nhưng khi đứng dậy vẫn kéo theo tiếng nước ào ạt.
"Muội muội cẩn thận dưới chân trơn trượt.
"Đa tạ thư sinh ca ca." Tiên tử Thẩm Ninh mềm mại nói, lặng lẽ vươn tay về phía xiêm y của nàng, ngay lúc nàng sắp lấy được quần áo, bàn tay nắm y phục của nàng bỗng rụt lại, tiên tử mất căng bằng ngã vào trong ngực thư sinh.
"Tiên tử muội muội muốn ôm ấp yêu thương ư?" Thư sinh Đông Duật Hoành siết chặt th4n thể mềm mại vào trong ngực, đôi mắt sâu thẳm mở ra.
"Ta... " Thẩm Ninh thấy hắn y phục chỉnh tề, nàng lại không mảnh vải che thân, sắc hồng trên mắt càng đỏ.
"Tiểu sinh nghe nói tiên tử lúc nào cũng đoan trang thận trọng, chắc chắn sẽ không làm ra hành động như vậy, muội muội sợ là không phải tiên tử rồi, hay là yêu tinh?" Thư sinh ngay thẳng chính trực nói, nhưng bàn tay lại không an phận làm càn di chuyển loạn xạ trên lưng nàng.
Thẩm Ninh không muốn câu chuyện này diễn ra theo hướng kỳ quái này, tiên tử giãy dụa, "Tên học đồ lớn mật, ta tất nhiên là tiên tử, còn không mau buông ta ra!"
"Tiểu sinh không tin, không thì muội muội chứng minh với tiểu sinh đi."
Tiên tử Thẩm Ninh cắn môi, nói: "Chứng minh như thế nào?"
"Tiểu sinh đọc trong sách có thấy yêu tinh đánh nhau, muội muội và tiểu sinh thử một chút, là có thể biết thật giả."
Yêu tinh đánh nhau... Cái loại thư sinh không đứng đắn gì mà đọc mấy loại sách không đứng đắn đó! Thẩm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, cái người này cũng sẽ đi lừa gạt muội muội đơn thuần!
"Yêu tinh đánh nhau là cái gì?" Tiên tử Thẩm Ninh nhút nhát hỏi.
Thư sinh Đông Duật Hoanh cong môi cười một tiếng, "Tiểu sinh dạy muội muội."
Lời này vừa nói ra khiến người Thẩm Ninh cũng có chút mềm nhũn, thấy môi hắn chuẩn bị d3 xuống, nàng nhanh tay lẹ mắt che lại, "Nếu như không phải, ngươi phải trả lại xiêm y cho ta."
"Đó là tất nhiên." Đông Duật Hoành bị khiêu khích đã lâu, vật bên dưới đã sớm cứng rắn như sắt, hắn hơi không kiên nhẫn lấy tay của nàng ra, như con hổ đói ngậm lấy môi của nàng.
"Muội muội, vươn đầu lưỡi ra cho tiểu thư ngậm ngậm chút."
"Vì sao... "
"Muội muội nghe lời, tiểu sinh chỉ là muốn xem muội muội có phải là yêu tinh hay không thôi..."
Tiên tử Thẩm Ninh nghe lời hắn, cái lưỡi mềm bị ngấu nghiến một hồi, lại nghe thấy thư sinh nói: "Muội muội giúp trẫm, giúp tiểu sinh cởi y phục."
"Vì sao ngươi cũng muốn cởi y phục?" Tiên tử Thẩm Ninh thở hồng hộc.
"Muội muội chắc hẳn thật sự là yêu tinh cho nên mới không dám?"
"Ta không phải yêu tinh..." Tiên tử Thẩm Ninh mang theo tiếng khóc nức nở động lòng người cởi y phục cho hắn.
"Tiểu ngoan ngoãn, thật ngoan..."
Kết quả là tiên tử muội muội chứng minh với thư sinh đến buổi trưa ngày hôm sau, yêu tinh đánh nhau rất nhiều hiệp, thậm chí ngay cả trong thư phòng cũng đánh một trận, thư sinh vừa đè nàng lên bàn, vừa nói "Tiếng kêu của muội muội cực kỳ giống yêu tinh, để tiểu sinh thay trời hành đạo thu thập ngươi!"
Thẩm Ninh bị chơi đùa đến xương cốt muốn rã rời, nàng cầu xin tha kết thúc trò chơi.
Đông Duật Hoành cực kỳ thông tình đạt lý đồng ý với nàng, nhưng câu tiếp theo lập tức hỏi: "Ái phi, lần tới chúng ta chơi cái gì?"
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.