Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 50:




Trong buổi triều ngày hôm sau, Lưỡng Giang tuần phủ Chu Dung lệnh cho người chạy tám trăm dặm khẩn cấp tình lên tấu chương, qua các cuộc kiểm tra đột xuất và ngầm điều tra, tra ra được Dự Châu, Đồng Châu cấu kết với quan thương, thu mua bông của bánh tính trồng với giá thấp, bọn họ mang bông tồn kho năm ngoái và bông chất lượng kém may thành áo bông quân dụng gửi ra tiền tuyến, bông chất lượng cao mang đi bán với giá cao nhằm đầu tư trục lợi. Bằng chứng, khẩu cung cùng tội trạng đã đầy đủ, mong cấp trên xử phạt.
Hoàng đế giận dữ, hạ chỉ nghiêm trị không tha. Quan chức cấp tỉnh làm theo mệnh lệnh đã hạ xuống.
Quan truyền lệnh lại trình lên bản tấu chương thứ hai của Chu Dung. Bản tấu chương này tóm tắt quá tringh điều tra án, thuận lại chi tiết têm từng viên lớn nhỏ, cuối cùng nhắc đến tên một người khiến chúng thần đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe chi tiết. Người này chính là thương nhân Lý Tử Hiên. Vụ án này được điều tra là bởi vì Lý Tử Hiên không sợ cường quyền tố giác chuyện xấu.
Lý phủ Vân Châu lần nữa được xướng tên trên triều đình, lại lập được đại công.
Hoàng đế mặt mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại có ý lạnh. Ngay cả Lý Tử Hiên này cũng ngông cuống muốn lấy trứng chọi đá?
Có một đại cận thần kiến nghị viết một tờ thiệp vàng khen ngợi Lý phủ, Hoàng đế lại không phe duyêt.
Lòng triều thần đều thấp thỏm.
Buổi tối ngày hôm đó, Hoàng đế đi đến nơi ngắm sao ở trong hậu cung. Lầu ngắm sao này được xây lên để Hoàng đế của các triều đại xem sao trời đoán thiên mệnh, Đông Duật Hoành ngày thường rất ít khi đến đây, chỉ có Vạn Phúc biết mỗi lần thánh thượng đến đây đều là những lúc không vui.
Đông Duật Hoành đi lên từng bậc thang, không để cận hầu đi theo, một mình đứng trên sân trống trải, tay đặt trên thành đá nhìn về phía xa xa.
Một cơn gió Đông thổi đến, Hoàng đế không cảm thấy lạnh, Vạn Phúc cùng những nô bộc khác chờ ở phía dưới, thỉnh thoảng lại rướn cổ lên chú ý động tĩnh ở phía trên.
Một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành từ trên đài quan sát đi xuống, không để ý tới đám người đứng chờ, sải bước lớn rời đi.
Ngày hôm sau, Hoàng đế vừa hạ triều, một thái giám bước nhỏ vội vàng tiến đến, đây là đại thái giám phụ trách chuyện truyền tin của Lý phủ. Vạn Phúc ngăn hắn lại, "Hấp ta hấp tấp thế còn ra cái thể thống gì nữa?"
Đại thái giám kia lập tức vái chào Vạn Phúc sau đó nói: "Vạn công công, nô tài có việc gấp bẩm báo thánh thượng."
"Chuyện gì?"
"Hôm qua Vương thái phi nằm mơ thấy điều khác thường, sáng nay lệnh cho thầy xem tướng của Ti Thiên Đài đến Lý phủ xem tướng mạo mệnh mạch cho Nhạn phu nhân. Nô tài trong Lý phủ theo thánh lệnh cự tuyệt không cho bọn họ vào, nhưng công công dẫn đầu lại cầm theo ý chỉ của Vương thái phi xông vào, dùng sức lực ép Nhạn phu nhân xem tướng."
"Lại có chuyện này?" Vạn Phúc kinh hãi, nhanh chóng dẫn hắn vào đầu đuôi gốc ngọn báo cáo lại với Hoàng đế.
Khóe miệng Đông Duật Hoành căng cứng, "Trước tiên mang thầy xem tướng tới cho trẫm, đám người còn lại xử trí sau."
Sau đó Hoàng đế đang ngồi trong An Khanh đường, triều thần xin gặp nhưng hắn không tuyên chỉ chờ người mang thầy xem tướng đến. Ngoài dự đoán lại nghe thấy Hoa tiệp dư ở ngoài điện có chuyện gấp cầu kiến. Hắn vốn không có kiên nhẫn có ý không muốn gặp, nghĩ nghĩ lại tuyên nàng vào.
Hoa Lộng Ảnh vội vã vào đi nhưng không mất đi vẻ ưu nhã, sau khi làm đại lễ với hoàng thượng, mới nói với vẻ mặt đầy lo lắng: "XIn bệ hạ cứu Nhạn phu nhân!"
Hoàng đế nhíu mày, "Hoa tiệp dư đây là ý gì?"
Hoa Lộng Ảnh đứng phía dưới khẽ vặn khăn tay, nói: "Bệ hạ, tiện thiếp nghe nói thái phi nương nương lệnh cho thầy tướng xem tướng mạo cho Nhạn phu nhân, cầu xin bệ hạ ngăn cản việc này."
"Vì sao?"
Hoa Lộng Ảnh muốn nói lại thôi, Hoàng đế khẽ quát một tiếng, "Nói!"
Hoa Lộng Ảnh giật nảy mình, đành phải nói ra, "Năm đó sau khi Nhạn phu nhân thành thân với trưởng tử của Lý phủ không lâu, có một đạo trưởng đi khất thực đến phủ, đại thiếu gia cho người mở tiệc chiêu đãi, đạo trưởng cảm kích, mời chủ nhân của Lý phủ coi tướng, đại thiếu gia mời phu nhân ra, đạo trưởng nhìn nửa ngày lại không nói gì. Đại thiếu gia kêu mọi người lui xuống hết, tiện thiếp mới lén nghe trộm được đạo trưởng nói tướng mạo phu nhân khác thường, còn khúc sau tiện thiếp không nghe được, nhưng hôm nay thái phi nương nương..." Nếu thầy xem tướng kia cũng xem ra cùng một kết quả, sợ là phu nhân sẽ lành ít dữ nhiều.
Tướng mạo khác thường? Đông Duật Hoành hơi ngạc nhiên, "Pháp danh của đạo sĩ kia là gì?"
"Bẩm bệ hạ, ông ấy không có pháp danh nhưng tiện thiếp nhớ được tên, tiện thiếp nhớ rất rõ ông ấy họ Ôn, tên là Sĩ Bá."
Ôn Sĩ Bá! Hoàng đế tất nhiên là đã gặp qua vị có khả năng hơn người này là do hoàng thúc tiến cử với hắn, vốn dĩ muốn giữ người ở lại trong cung nhưng ông ấy lại từ chối, ông muốn du hành trong dân gian. Không ngờ ông ấy đi Vân Châu, vậy ông ấy nói tướng mạo Ninh Nhi khác thường thì giải thích thế nào?
"Vậy ngươi có biết sau đó ông ấy đi đâu không?"
Hoa Lộng Ảnh thấy thánh thượng cũng biết người này, trong lòng kinh ngạc, nói: "Nhắc đến thì đây cũng là một chuyện lạ, ngày hôm đó khi màn đêm buông xuống Ôn đạo trưởng đã hóa thành tiên trong phòng danh cho khách của Lý phủ."
"Qua đời rồi?" Điều Hoàng đế không muốn nhất là bậc thầy tướng yên lặng đi về cõi tiên.
"Vâng."
Trực giác của Hoàng đế mách bảo chuyện này có điều kỳ quặc. Hắn tùy tiện trấn an Hoa Lộng Ảnh hai câu, bảo nô tỳ đỡ nàng ra ngoài, bản thân ngồi trên giường La Hán nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Ninh Nhi tướng mạo khác thường, rốt cuộc là khác như thế nào? Hơn nữa Ôn Sĩ Bá chết trong Lý phủ, là công đức viên mãn thành tiên, hay là...
Một lát sau, thầy tướng đến Lý phủ hôm nay đã được mang đến trước mặt Hoàng đế, Đông Duật Hoành nhìn kỹ người phía dưới, đây chính là đồ đệ năm đó Ôn Sĩ Bá để lại Đàm Hòa Phong. Ôn Sĩ Bá từng khen đồ đệ này thiên tư thông minh, có tiềm năng vượt qua được cả người đi trước, chỉ là do duyên phận sư đồ đã hết, để lại người này ở trong cung. Những năm này Đàm Hòa Phong ở Ti Thiên Đài, hắn chuyên tính toán lịch, thuật xem tướng ngày càng tinh thông, rất được thái phi và Kính Thân vương tín nhiệm.
Sau khi Đàm Hòa Phong làm đại lễ thỉnh an xong, Đông Duật Hoành mở miệng thì nghe thấy thái giám đến báo, nói Vương thái phi tới.
Đông Duật Hoành nhíu mày, cũng không trả lời, hỏi Đàm Hòa Phong, "Tướng mạo Nhạn phu nhân thế nào?"
Đàm Hòa Phong do dự một chút, nói: "Mạt quan tài năng kém cỏi, thật sự là không nhìn ra tướng mạo của Nhạn phu nhân."
Đông Duật Hoành mặt không đổi sắc, nói: "Những lời ngươi chuẩn bị nói với thái phi cẩn thận suy nghĩ kĩ, cái khác không cần nhiều lời." Dứt lời liền đứng lên.
Hoàng đế tự mình xuống dưới nghênh đón Vương thái phi, sau khi mời an nói: "Trời lạnh thế này, thái phi đích thân đến làm gì, có chuyện gì để nô tài đi thông báo một tiếng là được."
Vương thái phi dựa vào hắn ngồi lên giường La Hán, nhìn Đàm Hòa Phong đang cúi đầu thỉnh an, "Ai gia chỉ là nóng vội, nghe nói Đàm đại sư được hoàng nhi mời tới, ai gia muốn qua đây một chút, cùng hoàng nhi nghe thuyết pháp của đại sư."
Đàm Hòa Phong cúi đầu khoanh tay đứng phía dưới.
Hoàng đế cười không nói.
Vương thái phi thấy thế, liền hỏi: "Đàm đại sư, chuyện mà ai gia dặn ngươi làm, đến đâu rồi?"
Đàm Hòa Phong chắp tay trước ngực nói, "Bẩm thái phi nương nương, mạt quan vô năng, nhất thời không thể xem ra tướng của Nhạn phu nhân."
Vương thái phi nhíu mày không vui, "Ngươi nói gì, ai gia nghe nói ngươi nhìn người chưa đến thời gian một chén trà đã nhìn ra tiền căn kết quả của người đó mà, sao bây giờ lại nhìn không ra?"
Đàm Hòa Phong cũng là tâm tư hỗn loạn, hắn chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này, dường như trên khuôn mặt Nhạn phu nhân phủ một lớp sương mù, dù cho hắn có nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra kết quả sau này. Chuyện này đối với thầy tướng như hắn chẳng khác nào là đập đi biển hiệu của hắn. hắn cắn răng nói: "Xin nương nương thứ tội, mạt quan chỉ nhìn ra ngày sinh tháng đẻ của Nhạn phu nhân."
Vương thái phi thấy hắn có vẻ không nói dối, nhìn Hoàng đế một chút, sau đó hỏi: "Vì sao nhìn không ra, vậy có phải là yêu không?"
Hoàng đế nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm Đàm Hòa Phong chờ câu trả lời.
"Cũng không phải, mạt quan nhìn trên người Nhạn phu nhân thanh tịnh, không phải là yêu khí."
Hoàng đế thả lỏng thở ra một hơi đồng thời chợt cảm thất không vui, hắn mới chỉ được nhìn Ninh Nhi của hắn từ trên xuống dưới mấy lần. Đó là nữ nhân của hắn, vậy mà một thầy tướng nho nhỏ dám càn rỡ nhìn nữ nhân của hắn?
"Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Đàm Hòa Phong biết đây là chuyện rối rắm riêng của hoàng gia, nhớ những lời Hoàng đế vừa nói, né tránh câu hỏi của vương phi không trả lời.
Vương thái phi hỏi thêm vài câu nhưng không hỏi ra được các gì, bà chỉ nói Đàm Hòa Phong không đủ giỏi, quay đầy nói với Đông Duật Hoành: "Bệ hạ, ai gia cảm thấy đang êm đẹp như thế tự dưng xuất hiện một người không thể xem ra tướng số, chuyện này nhất định có điều cổ quái, hay là để một thầy tướng khác đến xem một chút?"
"Thế gian này rộng lớn, không thiếu điều hiếm lạ, mẫu phi đừng quá lo lắng." Trong lòng Đông Duật Hoành dù có giận đến tái đi nhưng đối mặt với Vương thái phi hắn không có cách nào bộc phát.
Vương thái phi thầm than một tiếng, bà vốn định bảo Đàm Hòa Phong ăn không nói có, không ngờ nhanh như vậy Hoàng đế đã biết chuyện, xem ra hắn rất để ý đến quả phụ kia, chỉ là chuyện này ngoài ý muốn lại có chút kỳ quái. Vì sao Đàm đạo sĩ lại không nhìn ra được tướng số của nàng ta? Rốt cuộc quả phụ này là yêu hay là quỷ, hay là... tiên? Không, không thể như thế được, bà phải để cho người khác xem thử mới được.
Chuyện này chưa tra ra, Vương thái phi cũng không muốn nói thêm nữa làm hỏng tình thân của hai mẹ con, bà nói hai câu quan tâm rồi rời đi.
Sau khi Vương thái phi đi, Đông Duật Hoành cho tất cả nô tài lui xuống, ngay cả Liễm Diễm cũng kêu ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Đàm Hòa Phong.
"Tướng mạo của Nhạn phu nhân khác thường như thế nào?"
"Bệ hạ, xem tướng mạo là xem tổng quan con người, trước tiên xem cốt cách sau đó là xem Ngũ Hành. Mạt quan nhìn tướng mạo Nhạn phu nhân giống như là ngắm hoa trong sương mù vậy, dường như giống cũng lại dường như không phải. Mạt quan cả quan, xin được xem chỉ tay của Nhạn phu nhân."
Đông Duật Hoành khó chịu nhưng trên mặt biểu cảm vẫn thản nhiên, "Cái này cũng không thể trách ngươi được, Ôn đạo trưởng từng xem qua tướng mạo của Nhạn phu nhân, lời của Ôn đạo trưởng không khác ngươi là mấy."
"Sư phụ từng gặp Nhạn phu phân?" Đàm Hòa Phong giật mình, ngẩng đầu lên, "Xin hỏi bệ hạ là khi nào?"
"Khoảng hai năm trước."
Đàm Hòa Phong sững sờ, lại tiếp tục cúi đầu, dường như đang tự lẩm bẩm, "Sư phụ thành tiên, sợ là nàng không thoát khỏi có liên quan..."
Đông Duật Hoành hơi suy nghĩ, hỏi: "Trẫm lại hỏi ngươi, thiên vận của trẫm có biến cố gì không?"
"Vận khí của rồng thì thiên cơ bất khả lộ, nhưng trong lần gần đây nhất mạt quan xem thiên tướng, ba năm trước đây trên trời có rơi xuống một vật khác lạ. Hoàng đế ngồi trên các vì sao vui mừng, đó là điềm lành, sau đó cũng không gặp điềm dữ, mọi việc thuận buồm xuôi gió."
Ba năm trước đây... Đông Duật Hoành lắc đầu, ba năm trước đây và Thẩm Ninh hoàn toàn không có liên quan với nhau.
"Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi, chuyện của Nhạn phu nhân không được nói ra cho người khác biết."
"Vâng..." Đàm Hòa Phong do dự, lại cẩn thận hỏi, "Bệ hạ, mạt quan có thể gặp Nhạn phu nhân... "
"Không cần, không cần gặp lại lần nữa."
Sau khi đuổi Đàm Hòa Phong xuống, Đông Duật Hoành ngồi một mình tĩnh tâm một lúc, lớn tiếng gọi: "Triệu Quan Hữu Vi đến."
Quan Hữu Vi, người bị giáng chức xuống Vũ Bị viện của phủ nội viện lên điện diện thánh, một canh giờ sau, Quan Hữu Vi chầm chầm bước ra ngoài, vẻ mặt vui mừng đi về.
Ngày hôm sau, Hoàng đế tuyên Thẩm thái phó vào cung ôn chuyện.
Buổi tối trở lại Thẩm phủ Thẩm thái phi triệu tập năm người con trai, vuốt cây trượng đầu rồng được ban thưởng, nói: "Thái Nhi, ngày mai con nghỉ một ngày mời Nhạn phu nhân của Lý phủ đến phủ, cùng nàng nhỏ máu nhận thân."
Lời vừa nói ra sắc mặt năm người con đềut thay đổi. Ngay cả trưởng tử người chững chạc nhất Thẩm Tất nói, "Phụ thân, Nhạn phu nhân kia không phải bây giờ đang bị rơi xuống hố sâu sao, vì sao chúng ta lại còn phải dây vào vũng nước đục này?"
"Đúng vậy cha, đến lúc đó, không phải rõ ràng là chúng ta muốn đối địch lại với tất cả mọi người sao?" Người con trai thứ tư cũng nhanh chen vào. Thẩm phủ từ trước đến nay luôn bo bo giữ mình, không kết bè kết cánh để dìm người khác xuống, mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
"Cùng người khác đối địch vẫn tốt hơn là đối địch với thánh thượng!" Thẩm Niêm chống mạnh cây trượng xuống.
Mấy người con trai đều trầm mặc. Ý của phụ thân là...
"Đều đi chuẩn bị đi." Ngày mai dù là có phải hay không, Lý thị này đều là con gái vợ cả của Thẩm phủ. Đồng thời, Thẩm Niên tuổi già nhíu đôi mắt lại, "Nhạn phu nhân nhận tổ quy tông, bệ hạ không phải càng khó hơn sao?" Thân phận cháu ruột của ông ta, cũng không phải chỉ là một cái danh.
"Đúng vậy, phụ thân đại nhân!" Người con trai thứ năm càng ngày càng không hiểu.
"Con nghĩ như vậy nhưng chưa chắc người ngoài đã nghĩ như vậy đâu?" Thấy các con sững sờ, lão hồ ly vẫy tay, "Các con về phòng suy nghĩ thật kỹ đi, ngày mai phải hoanh nghênh Nhạn phu nhân thật nồng hậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.