Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 37: Mèo vờn chuột




Tâm Y Vân không cam lòng tình nguyện nằm trên giường Quân Lăng Thiên, tuy là thực thoải mái, nhưng nơi này tràn ngập hơi thở nam tính, khiến Y Vân có chút không khoẻ.
"Ta muốn quay về phòng nhỏ của ta."Y Vân nói.
"Sao? Ngươi còn lưu luyến gian nhà tù kia? Nhưng mà đó cũng không phải của ngươi nha!" Quân Lăng Thiên hài hước nói.
Đúng nha, nơi này hết thảy đều là của hắn, Y Vân cực kỳ chán nản.
"Vậy ngươi thả ta đi! Ta muốn trở lại chỗ của ta." Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt như hồ thu tràn ngập vẻ tha thiết chờ đợi.
"Được thôi, ngươi chỉ cần có thể tự mình đi ra gian nhà này, Quân mỗ ta sẽ để ngươi đi." Sắc mặt Quân Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh xuống, tiếng nói cũng trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu ta làm được, ngươi chớ đổi ý." Y Vân nói.
"Quyết không đổi ý!" Quân Lăng Thiên chắc chắn nói.
Tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng Y Vân vẫn nguyện thử một lần.
Chậm rãi chống đỡ người đứng dậy, nhưng khi dùng sức, đau đớn liền khiến cả người run rẩy, nhưng nàng chịu đựng.
Đôi lông mày kẻ đen của nàng khẽ chau lại, môi cơ hồ bị nàng cắn nát, giọt mồ hôi từ bên má nàng chầm chậm rớt xuống, Y Vân vẫn gian nan đứng dậy.
Quân Lăng Thiên nhàn nhã ngồi ở ghế trên, đôi mắt cho dù nháy một cái cũng không nhìn nàng, bên môi thoáng lộ ra nét cười quỷ quyệt.
Đau nhức khiến suy nghĩ Y Vân thoáng thanh tỉnh, phải chăng nàng đã quá xúc động, lại đi tin tưởng lời hứa của tên ác ma này.
Nhưng vì tự do, Y Vân tình nguyện tin tưởng hắn nói thật.
Xuống giường, chú ý đến vết thương trên lưng, Y Vân thật cẩn thận chậm chạp di chuyển, mỗi một bước đi, đều dừng lại lấy hơi.
Từ giường tới cửa, một khoảng cách gần như vậy, nhưng lúc này đây, trong mắt Y Vân đúng là thật xa không thể chạm tới.
Y Vân trước là dựa vào giường, sau đó vịn vào bàn, tiếp tục men theo tường.
Từng bước một, cuối cùng cũng tới cửa, trong lòng Y Vân vui mừng.
Ánh mắt Quân Lăng Thiên luôn luôn thờ ơ nhìn động tác chậm chạp như rùa của nữ tử ngoan cố này. Mãi cho đến khi nàng sắp thành công ra đến cửa, Quân Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, phi thân lên, ra tay ôm chiếc eo nhỏ của nàng.
Bỗng nhiên bị một đôi tay ôm, Y Vân còn không kịp phản ứng, liền phát hiện mình lại ngồi trên giường, cố gắng cả nửa ngày, bây giờ lại trở về thời điểm ban đầu. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Sắc mặt Y Vân trắng bệch, hung hăng trừng mắt hướng Quân Lăng Thiên, lại phát hiện trong mắt hắn, ẩn giấu ý cười như khi mèo vờn chuột.
"Ngươi như thế nào lại không giữ lời hứa, ngươi không phải là quân tử." Y Vân oán hận nói.
"Không giữ lời hứa? Không có nha? Ta nói ngươi chỉ cần có thể tự mình ra khỏi gian nhà này, Quân mỗ ta sẽ để ngươi đi, nhưng cũng không có nói là ta không được can thiệp, hiện giờ ngươi vẫn đi chưa tới, nên ngoan ngoãn ở chỗ này đi. Từ nay trở đi ta không muốn lại nghe ngươi muốn đòi đi, còn có" hắn bỗng nhiên cười híp mắt nói, "Quân mỗ ta cho tới bây giờ cũng không phải là quân tử." Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân cười thầm chính mình khờ dại, khi không lại tin tưởng lời hứa tên ác ma này.
Y Vân úp sấp trên giường, chôn đầu vào trong gối, nàng không bao giờ...nữa muốn nhìn thấy ác ma này.
Nhìn một cái, liền thêm tức giận.
Quân Lăng Thiên cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, mãi cho đến khi Y Vân được nha hoàn hầu hạ dùng xong bữa tối.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng non như lưỡi cày treo ngoài cửa sổ, lại là một đêm vắng lặng.
Y Vân nằm trên giường dần đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên một cảm giác lạnh cả người từ đâu truyền đến, loại cảm giác này cho thấy tên ác ma kia lại tới.
Ngẩng đầu, quả nhiên, một thân ảnh cao to không nhanh không chậm tiêu sái đi vào phòng, không coi ai ra gì liền cởi đi áo ngoài. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
"Ngươi! Làm cái gì?" Tâm Y Vân mãnh liệt nảy lên rối loạn.
"Đêm đẹp như thế, có thể làm cái gì đây? Đương nhiên là đi ngủ!" Lời nói Quân Lăng Thiên mang theo lý lẽ thường tình nói.
"Ngươi ở chỗ này ngủ?" Y Vân hoảng sợ hỏi.
"Đúng nha, bằng không đi nơi nào?" Vẻ mặt hắn nghi ngờ hỏi.
"Không, ngươi không thể ở trong này, bằng không, ta quay về căn phòng nhỏ kia." Y Vân nói xong liền lấy hết sức đứng lên.
Quân Lăng Thiên một phen đè nàng lại, trong mắt tràn đầy ý cười hài hước.
Y Vân phát hiện nàng lại bị hắn đùa giỡn.
Tên ác ma chết tiệt này.
Nàng chợt phát hiện, nàng càng tức giận, hắn lại càng vui vẻ. Nàng càng muốn làm gì, hắn liền không để nàng như ý. Đối với những hành động của hắn, nàng cứ phục tùng hắn, xem hắn làm thế nào!
Y Vân nghĩ xong, liền thoải mái nằm xuống, thích ý nói: "Được thôi, ngươi cứ ngủ nơi này nha, ta không để ý."
Quân Lăng Thiên sửng sở, nhưng sau đó bên môi hiện lên ý cười ngầm hiểu.
"Thật sự không để ý, ta đây liền nằm ngủ vậy." Nói xong, liền làm ra vẻ muốn nằm xuống.
"Ngươi đi!" Y Vân cuối cùng không nhịn được lớn tiếng hô, nàng phải như thế nào mới có thể đấu lại ác ma nha!
Quân Lăng rốt cuộc cũng nở nụ cười thoả mãn, xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.