Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 46: Quỷ kế Lăng Thiên




Sau màn biểu diễn khoả thân đó, tiếng tăm Hoàng Nhan ở Phồn Hoa Viên bỗng nhiên lớn lên, thậm chí vượt qua hoa khôi Hồng Điệp.
Mái tóc nàng đen tuyền như thác chảy, dáng vẻ thanh khiết cưỡi tiểu mã tuyết trắng, hình ảnh đó cứ ở trong lòng mọi người.
Dũng khí của nàng, trí tuệ của nàng đã cảm phục rất nhiều người.
Các tỷ muội cũng bắt đầu gần gũi với Y Vân, nhất là Tế Yêu, đối với Y Vân không còn có thành kiến.
Dương ma ma càng nhìn Y Vân với con mắt khác, nên đổi cho Y Vân một gian phòng riêng, nhưng Y Vân một mực cự tuyệt.
Y Vân không thích bị người khác để ý như vậy, nàng tình nguyện bản thân vẫn là Hoàng Nhan không được chú ý trước đây.
Nhưng mà điều này là không có khả năng, khách nhân đã bắt đầu yêu cầu Y Vân tiếp khách.
Một ngày bình thường trôi qua, Y Vân quyết định sẽ rời khỏi Phồn Hoa Viên.
Buổi chiều ngày hôm đó, Dương ma ma bất ngờ đến căn phòng nhỏ của Y Vân.
Vẻ mặt nàng tươi cười hướng Y Vân nói: “Hoàng Nhan, ma ma thật sự chưa từng nghĩ, ngươi sẽ trở thành hoa hồng ở Phồn Hoa Viên, mấy ngày nay lời mời ngươi diễn tấu, bồi rượu khách nhân rất nhiều, đều bị ma ma ta cự tuyệt. Nhưng mà hôm nay có một khách nhân không tầm thường chỉ muốn ngươi tiếp, ma ma không thể từ chối, ngươi xem, có thể giúp ma ma ta một chút?” Dương ma ma vô cùng khách khí nói. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Y Vân trầm tư, là khách nhân như thế nào? Lại khiến Dương ma ma khẩn trương như thế.
“Ma ma, chẳng lẽ ngươi đã quên, Hoàng Nhan không phải là bán mình cho thanh lâu, lúc trước khi Hoàng Nhan đến Phồn Hoa Viên chúng ta đã lập khế ước mà? Cho dù như thế nào, Hoàng Nhan cũng không tiếp khách.” Y Vân kiên định nói.
“Điều này ma ma biết, chỉ là muốn ngươi giúp ta, khách nhân kia chúng ta đắc tội không nổi.” Dương ma ma khổ tâm khuyên bảo.
“Ma ma vì sao không nói cho hắn biết, Hoàng Nhan có bệnh trong người, không thể đãi khách.”
“Đương nhiên ta đã nói qua, nhưng mà người này vẫn kiên trì.”
“Dương ma ma, Hoàng Nhan đã quyết định rời khỏi Phồn Hoa Viên, không bằng Dương ma ma lúc này hãy để Hoàng Nhan đi đi.” Dương ma ma đang định tiếp lời, bỗng nhiên dưới lầu vang lên một tiếng động lớn, có người hổn hển chạy lên thông báo: “Ma ma, khách nhân dưới lầu đều bị thị vệ của vị khách quý kia đuổi đi hết, hơn nữa, hắn còn nói, nếu Hoàng Nhan không qua tiếp đãi hắn, hắn liền muốn đại khai sát giới!”
Sắc mặt Dương ma ma đại biến, hoang mang nói: “Hoàng Nhan, ngươi xem, người này Phồn Hoa Viên ta thật sự đắc tội không nổi, ngươi đi tiếp hắn đi.”
Y Vân từ cửa nhìn xuống phía dưới, trong đại sảnh một mảnh hỗn loạn, có hai người đang cầm kiếm đuổi lấy khánh nhân.
Xem ra người này thật sự không đơn giản, bằng không Dương ma ma cũng không sợ đến như vậy, nàng chẳng lẽ thật sự phải đi bồi hắn sao?
Y Vân lặng yên, trong lòng rất là do dự.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tế Yêu đang được Loan Nguyệt dìu vào.
Dường như là bị thương, trên người loang lổ vết máu.
Dương ma ma kinh hãi hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tế Yêu làm sao vậy?”
Loan Nguyệt rưng rưng nói: “Tế Yêu nghe ma ma nói muốn để Hoàng Nhan muội muội đến tiếp khách, liền chính mình lặng lẽ thay muội muội đi, ai ngờ vừa vào đến cửa còn chưa nhìn thấy người kia, đã bị thương như thế này.”
Y Vân nghe vậy trong lòng đau xót, để Tế Yêu phải chịu như vậy, nàng thật không biết phải làm sao.
Y Vân quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Dương ma ma nói: “Ma ma, đưa Hoàng Nhan đi thôi.” Quay đầu hướng Loan Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, cẩn thận chăm sóc tốt Tế Yêu tỷ.”
Bước trên một thang gác quanh co, Dương ma ma dẫn Y Vân tới lầu ba của Phồn Hoa Viên.
Lầu ba, nơi này Y Vân chưa từng đến qua, cũng chưa bao giờ thấy người khách quý nào ở đây.
Cả lầu ba là một mãnh tĩnh lặng, không có một tiếng động, âm thanh huyên náo dưới lầu cũng cách xa.
Xuyên qua một đoạn hành lang âm u, đi vào một gian phòng được bày trí đơn giản, trên bàn có một chụp đèn, ngọn đèn le lói làm căn phòng thêm phần mờ ảo.
Căn phòng lịch sự tao nhã gọn gàng, Phồn Hoa Viên không ngờ lại có một gian phòng như vậy, ở trong ấn tượng của Y Vân, gian phòng nào của Phồn Hoa Viên nếu không tràn ngập đủ loại màu sắc, thì cũng rèm che trướng phủ, một mảnh mơ màng lãng mạn.
Dương ma ma ở bên tai Y Vân thận trọng nói: “Hoàng Nhan, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được làm hắn buồn bực! Vì tất cả tỷ muội của Phồn Hoa Viên.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nói xong liền như gió nhanh chóng biến mất.
Những câu nói nặng nề như thế làm Y Vân thật ngán ngẩm.
Nhìn không thấy có người trong phòng, nhưng Y Vân lại cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang chăm chú vào nàng.
Nhìn chung quanh một hồi, phía sau màn tơ bạch sắc, hình như có một bóng người màu đen đang nằm trên giường.
“Ngươi chính là khách nhân muốn Hoàng Nhan tiếp đãi?” Y Vân nỗ lực đè nén thanh âm tức giận.
Không khí yên tĩnh đi qua, một giọng nói trầm thấp ám muội mà kỳ dị ra lệnh: “Lại đây.”
Đứng yên ở trước giường, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh nam tử kia nhàn nhã nằm trên giường.
Là tên cường bạo xấu xa thế nào, không biết hắn đang giở trò gì, ẩn trên giường là có ý tứ gì.
Chẳng lẽ? Hắn muốn nàng uỷ thân cho hắn? Chẳng lẽ đây gọi là tiếp khách…? Nghĩ đến điều này, Y Vân cuống quít lui về phía sau.
Nhưng, đã chậm.
Đôi tay.
Một bàn tay thon dài nhanh chóng từ trong màn trướng vươn ra, lại rất nhanh thu hồi.
Trong nháy mắt, Y Vân cả người từ bên ngoài trướng liền nằm ở trên giường.
Thậm chí nàng còn không nhìn thấy được bộ dáng nam tử kia, liền nằm lỳ ở trên giường, động đậy một chút cũng không được, Y Vân biết cái này gọi là gì, nàng đã bị điểm huyệt.
“Ngươi không nên đụng vào ta, ta có bệnh, sẽ lây bệnh cho ngươi, phu quân của ta chính là vì bị ta lây bệnh mà chết.”
“Sao? Ngươi từng có phu quân sao?” Thanh âm trầm thấp ám muội kia buồn cười hỏi.
“Đúng, trước khi Hoàng Nhan đến thanh lâu đã gả cho người, phu quân sau khi bị ta lây bệnh, không vài ngày sau liền chết đi, trước khi chết rất thống khổ, thịt trên người từng khối từng khối thối rữa. Mẹ chồng ta vì vậy mà đem ta từ trong nhà đuổi đi, Hoàng Nhan không có chỗ nào nương nhờ mới tìm đến cửa Phồn Hoa Viên. Nhưng bệnh này, đối với nữ tử thì không sao, nhưng nam tử khi mắc phải nhất định sẽ chết, hơn nữa là chết vô cùng thê thảm.” Đến lúc này, Y Vân chỉ có thể nhờ vào đầu lưỡi của mình để nói dối, hy vọng có thể hù doạ nam tử này. Hy vọng Phật tổ phù hộ, để nam tử này là một tên sợ chết.
Sau một lúc lâu, không thấy thanh âm, Y Vân cho là nàng đã thành công, nam tử này cuối cùng đã bị nàng hù sợ, Y Vân không khỏi âm thầm vui mừng.
Hình như có tiếng vang kỳ lạ từ trong miệng nam tử kia bật ra, giống như là nụ cười bị đè nén, chẳng lẽ lời nói của nàng thực buồn cười như vậy sao?
“Vậy sao? Kỳ thật ta cũng có bệnh, bệnh của ta cũng lây nhiễm, cho nên mới phải chọn ngươi, không bằng để chúng ta lây bệnh cho nhau đi.” Nam tử kia nói.
Hắn không tin, nam nhân đáng giận này lại không tin lời nàng.
Y Vân cảm giác mình không có cách nào.
Nàng không cam lòng, nàng còn đang cố gắng tìm ra đối sách.
Nam tử kia lại bắt đầu động thủ đem trâm cài tóc của nàng tháo xuống, ngọc trâm từng cái từng cái được lấy ra, tuỳ ý ném xuống đất.
Y Vân kinh hãi không thôi, nàng nỗ lực tự nói với chính mình không được hoảng hốt.
Một bàn tay thon dài xoa lên hai má Y Vân, đem khuôn mặt ố vàng của nàng nhẹ nhàng ma sát.
Tay hắn vừa chạm vào, Y Vân không khỏi rùng mình một cái, “Ngươi không cần sờ! Sẽ truyền bệnh, ta chỉ là vì tốt cho ngươi.” Y Vân hoảng loạn hô.
Nhưng mà vô dụng, nam tử kia vẫn đang từ từ lau chùi khắp mặt Y Vân, động tác thực ôn nhu, nhưng mỗi một lần đều làm cho tâm Y Vân hoảng hốt đập mạnh.
Tiếp theo tay hắn lại chuyển đến vành môi Y Vân nhè nhẹ lau sạch, đôi môi đỏ tươi bị hắn cọ xát, lộ ra cánh môi đỏ mọng lúc đầu của Y Vân.
“Không được đụng vào ta! Đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Y Vân vừa hoảng sợ vừa xấu hổ giận dữ hô.
“Sao? Ngươi không phải là nữ tử thanh lâu ư? Làm gì phải tỏ ra thanh cao như vậy?”
“Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chẳng lẽ ngươi dám làm ta tức giận hay sao?” Hắn chậm rãi nói.
Y Vân lập tức nhớ lại lời Dương ma ma nói.
Dương ma ma nói, mạng tỷ muội của Phồn Hoa Viên đều nằm trong tay nàng.
Từng giọt lệ lạnh lẽo, trong suốt theo gương mặt nàng trượt xuống, lướt qua bàn tay to lớn của nam tử kia. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Xuyên qua đôi mắt mông lung đẫm lệ Y Vân nhìn thấy bàn tay kia nhẹ nhàng run lên một cái.
Tiếp đó nàng bị xoay người lại, ngay tại lúc Y Vân nghĩ là nàng có thể thấy rõ hình dáng người kia thì cái chụp đèn trong phòng liền bị dập tắt.
Căn phòng rơi vào một mảnh tối tăm, Y Vân bị nam tử kia bế lên.
Một đôi tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, hắn nói: “Ta sẽ không chạm vào ngươi!”
Y Vân cho là mình nghe lầm.
“Nhưng, ta muốn một nụ hôn của ngươi.” Nam tử kia lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Y Vân kinh ngạc.
Hôn!
Y Vân chưa từng có hôn qua ngươi khác, nhưng…so với thất thân thì tốt hơn.
Dù sao đối với tính mạng của tất cả tỷ muội Phồn Hoa Viên mà nói, mất đi một cái hôn cũng không là gì!
Người nọ ở trên vai Y vân nhẹ nhàng vỗ.
Huyệt đạo của nàng đã được giải.
Trong bóng đêm, bóng đen mờ nhạt kia nhẹ tựa vào thành giường.
Một mảnh yên tĩnh đọng lại.
Chạy trốn hiển nhiên là không thể nào, nhưng, hôn hắn? Làm sao bây giờ! Y Vân sẽ không, huống chi lại là chủ động hôn hắn, điều này còn không bằng bảo Y Vân chết đi.
Nhưng Y Vân cũng không muốn dễ dàng chết đi như vậy, dù sao sinh mệnh cũng quý giá vô cùng.
“Như thế nào? Còn không mau lên, nếu không ta sẽ hối hận. Ngươi là một nữ tử thanh lâu, chẳng lẽ cái này cũng không biết.” Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp hờ hững truyền đến.
Tâm Y Vân khẽ động, liền nhẹ nhàng đứng dậy.
Hướng tới cái bóng mơ hồ kia.
Nàng chạm vào môi hắn, thực nhu, thực mềm.
Nàng cuối cùng đã làm, nàng thật sự đã hôn nam tử cường bạo này.
“Ta đã làm! Ngươi nên tuân thủ lời hứa, thả ta đi!” Thanh âm Y Vân run rẩy nói.
“Ngươi nói? Mới vừa rồi chính là hôn?” Nam tử thực bất mãn nói. *a í bị hụt hẫng kìa, bùn cười chít đi dc ^^*
“Không đúng sao?” Y Vân nghi hoặc hỏi.
Nhớ rõ lần đó Quân Lăng Thiên chính là như vậy lừa đi nụ hôn của nàng, nhưng hình như không phải giống như thế này. Lần đó nàng trong tình trạng bị ngạt thở, không kịp phản ứng gì đã bị hắn lừa. Nàng căn bản không biết nên làm thế nào.
Quân Lăng Thiên?! Khi cái tên này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu thì nàng phát hiện lồng ngực này lẫn hơi thở của nam tử này cũng rất quen thuộc. Chẳng lẽ là hắn? Vì sao thanh âm không giống?
Y Vân mặc dù không dám khẳng định, nhưng hành vi hai người này lại tương tự nhau như vậy.
Nàng không thể không hoài nghi.
Trong lúc Y Vân đang suy tư, nam tử kia dường như không còn kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên nâng….lên khuôn mặt Y Vân, hôn thật sâu.
Y Vân kinh hãi, bản năng làm nàng tránh né.
Nhưng mà bàn tay hắn, mạnh mẽ giam giữ đầu của nàng.
Môi của hắn gắt gao quấn quýt lấy nàng, triền miên không tha. Môi hắn linh hoạt xâm nhập, hắn mãnh liệt muốn đem hơi thở của hắn truyền cho nàng.
Y Vân cảm thấy ý thức của nàng dần dần lạc mất, nàng nhớ lại nụ hôn của Quân Lăng Thiên.
Hai lần, nụ hôn của nàng đều không tự nguyện trao cho người.
“Chuyên tâm một chút!” Thanh âm nam tử vì nụ hôn mà kích động, vô ý để lộ ra sơ hở, rõ ràng chính là thanh âm của Quân Lăng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.