Lửa trại còn đang hừng hực cháy sáng, ngọn lửa bốc lên cao, loé sáng, như một điệu múa xa xưa. Đám đông đã rời khỏi, những âm thanh chấn động trời đất nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió đêm vù vù cùng tiếng lửa cháy sáng. Gió đêm ở thảo nguyên thật lạnh, mới vừa rồi vì có nhiều người nên cũng không nhận ra, lúc này lại có chút lạnh lẽo, Y Vân ôm chặt lấy bả vai của mình, ngẩng đầu nhìn Quân Lăng Thiên.
Hắn đứng bất động ở trong gió, đối diện với đống lửa, tựa như một tảng đá, hoàn toàn bất động, chỉ có chiếc áo choàng phất phơ, bồng bềnh trong gió. Trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, trong ánh mắt sâu sắc có một loại cảm xúc mà nàng không hiểu được.
Nó so với thống khổ còn có cái gì đó sâu nặng hơn mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Dáng vẻ của hắn dường như rất là bi thương. Là vì điều gì?Bởi vì câu nói, trong lòng của nàng đã có người khác sao? Nàng thích Long Mạc, điều này hắn đã biết rõ!Mới vừa rồi hắn còn cùng nàng cầm tiêu hợp tấu, chỉ chớp mắt đã trở thành hoàn cảnh như vậy, thật sự là không ngờ. Lúc này, bóng lưng của hắn nhìn qua vắng vẻ, tịch mịch như vậy, trông như một người lạ.
Có chút không bình thường, nếu nàng thật sự chọc giận hắn, ác ma này hẳn là phải xuất thủ, bóp chặt lấy cổ của nàng, như vậy mới là bình thường.
Hắn dường như đang chịu đựng sự tức giận, lại như đang đè nén bi thương, dáng vẻ hắn im lặng không nói một lời khiến Y Vân rất khó chịu. Y Vân thật sự rất muốn vươn tay, chạm lên tấm lưng của hắn, xoa nhẹ lên sự ưu thương trong lòng hắn. Y Vân do dự mà chậm rãi vươn tay, sắp chạm vào lưng của hắn, chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát lên, Y Vân cuống quít rụt tay trở về. Âm thanh ngân nga kia phát ra từ trong miệng của Quân Lăng Thiên. Tiếp theo Y Vân nghe thấy một tiếng ngựa hí dài, hình như là đang trả lời lại âm thanh kia, sau đó một hắc mã thong thả từ ánh trăng chạy tới. Đó là hắc mã của Quân Lăng Thiên, nó chạy đến trước chủ nhân liền ngừng lại. Quân Lăng Thiên vỗ nhè nhẹ lên lưng ngựa, đột nhiên tung người nhảy lên, vững vàng ngồi trên lưng ngựa, giữ lấy dây cương, con ngựa kia liền phi nước đại rời đi.
Nhanh như chớp, một người một ngựa, liền biến mất khỏi tầm nhìn của Y Vân. Lửa trại đã tàn, trời đất bỗng nhiên u tối, cũng như sự lạnh lẽo trong lòng Y Vân. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi xuống, in dài bóng dáng cô đơn của Y Vân trên mặt cỏ.
Một loại bi thương khôn kể, có một loại cảm giác bị vứt bỏ, hoang mang kéo đến. Hắn đi rồi. Hắn chưa hề liếc nhìn nàng, thậm chí cũng không hề nói gì với nàng. Y Vân vốn định hỏi ý nghĩa của cầm tiêu hợp tấu là gì. Nhưng bây giờ thì không còn cần thiết nữa. Y Vân xoay người, hướng vào trong trướng. Trên bãi cỏ một màu đen tuyền, thân ảnh bạch y của nàng tựa như một đoá hoa mỏng manh nở trên bãi cỏ rậm rạp. Được được được.
.
. Tiếng vó ngựa bỗng nhiên lại vang lên, Y Vân kinh ngạc quay đầu. Dưới ánh trăng mông lung, Quân Lăng Thiên thúc ngựa chạy về phía nàng, áo bào màu tím ở trong gió tung bay, nhìn hắn trông như một vị thần đi ra từ ánh trăng. Con ngựa kia như sao băng lướt qua người nàng, chỉ trong một thoáng, nàng đã bị Quân Lăng Thiên bế lên, ôm lên lưng ngựa, ngồi ở phía trước Quân Lăng Thiên. Y Vân giãy giụa, hô to: “Ngươi làm cái gì, ngươi—mau thả ta xuống!”Vừa dứt lời, Quân Lăng Thiên liền đột nhiên buông lỏng tay, thân mình Y Vân thoáng một cái liền rơi xuống, nàng sợ hãi hét lên. “Không cần!”Bên hông được siết chặt, Quân Lăng Thiên ôm lấy chiếc eo của nàng, Y Vân lại vững vàng ngồi yên trở lại. “Còn muốn ta thả ngươi xuống không?” Thanh âm hắn ác nghiệt truyền đến bên tai. “Ác ma ngươi!” Y Vân không nhịn được trách mắng. Vẫn là ác ma, vĩnh viễn là ác ma, vậy mà mới vừa rồi nàng còn đồng cảm với hắn. Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, Quân Lăng Thiên một bên thúc ngựa, một bên đem áo choàng của mình bao lấy Y Vân.
Mái tóc đen bóng, mềm mại của nàng ở trong gió bay lên, vương vấn trước ngực Quân Lăng Thiên. Đêm trăng trên thảo nguyên vô cùng xinh đẹp, ánh trăng nhàn nhạt soi sáng cả thảo nguyên, bãi cỏ đen tuyền ở trong làn gió hiu hiu, chậm rãi nhấp nhô. Ngựa chạy như bay, Y Vân cũng không biết nó sẽ chạy đến nơi nào. Bỗng nhiên, tiếng ngựa hí vang, Quân Lăng Thiên ghì ngựa, con ngựa kia – cộc cộc cộc – chạy được vài bước, liền ngừng lại. Quân Lăng Thiên lập tức ôm Y Vân nhảy xuống, hình như là cố ý, hắn lại ôm nàng té lên bãi cỏ, có điều thân thể hắn rơi xuống đất trước, Y Vân nằm ở trên người của hắn. Tay của hắn ôm chặt lấy Y Vân, cằm của hắn gác lên đầu nàng. Y Vân nhìn thấy vòng trăng sáng treo trên đỉnh đầu, sáng tỏ mà trong veo.
Ánh trăng trên thảo nguyên dường như có thể soi rõ cả dáng người. “Ác ma ngươi, buông tay!” Y Vân oán hận nói. Quân Lăng Thiên không nói gì, bỗng nhiên đem thân mình Y Vân lật lại, sau đó nghiêng người, đặt Y Vân ở dưới thân của hắn. Nằm trên nền cỏ mềm mại, tựa như nằm trên một chiếc nệm êm ái, thực thoải mái.
Nhưng mà, điều khiến nàng không dễ chịu chính là cái người đang đè lên người nàng.
Hơi thở nam nhân nồng đậm át lên mọi giác quan của nàng, thân thể của nàng và hắn gần sát vào nhau, mặt đối mặt, với khoảng cách này, nàng có thể nghe được nhịp tim của hắn cũng như của nàng đập mạnh như thế nào. Ánh trăng nhàn nhạt phía sau chiếu rọi tấm lưng của hắn, vì thế hắn như được phủ bởi một lớp ánh sáng mềm mỏng, nhưng, khuôn mặt anh tuấn của hắn lại bị khuất ánh trăng, khiến nàng không nhìn thấy rõ nét mặt. Nhưng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của hắn, tựa như hàn băng lạnh lẽo, tuy nhiên phía sau tảng băng đó, mơ hồ có một đốm lửa bập bùng nhảy múa. “Ngươi— ngươi— ngươi— muốn làm cái gì?” Y Vân không khỏi có chút run rẩy hỏi qua, trong lúc nóng giận này, hắn sẽ không đem nàng cường bạo chứ. Khoé môi Quân Lăng Thiên gợi lên nét cười tà, rất lãnh, đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy. “Ngươi nói thử xem? Ngươi không phải vẫn gọi ta là ác ma hay sao? Ngươi cảm thấy dưới tình huống thế này, một ác ma như ta nên làm cái gì? Đêm dài như vậy, thảo nguyên bao la, ánh trăng mờ ảo, cảnh sắc này tươi đẹp biết bao, mà nét mặt ngươi lại mê người như vậy, ta nên làm gì mới không phụ lòng cho danh xưng ác ma đây?”Trong thanh âm Quân Lăng Thiên không nghe ra một chút cảm xúc, nhưng môi của hắn vẫn thuỷ chung lộ ra cụ cười khiến lòng người rét lạnh. “Ngươi vô sỉ!”
“Cám ơn quá khen!” Hắn lạnh lùng nói. Hiểu rõ ý tứ của hắn, ngược lại tâm tư của Y Vân lại tỉnh táo. Nếu hắn thật sự làm như vậy, nàng liền cắn lưỡi tự sát, chết ở trước mặt hắn. Chết!Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, sự bức bách ở trên người bỗng nhiên biến mất, thay vào đó nàng cảm thấy một vật lạnh như băng đặt ở trước ngực nàng. Y Vân kinh ngạc cúi đầu, một mũi đao sáng loáng đang hướng trước ngực của nàng, mà người cầm đao chính là Quân Lăng Thiên.
Hắn đã trở mình ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, bàn tay vững vàng nắm chặt lấy lưỡi đao sắc bén. Hơi thở co rút lại, chẳng lẽ? Hắn muốn giết nàng?Y Vân nâng mắt, đôi mắt trong veo như nước đáp lại ánh mắt tĩnh mịch thâm sâu của hắn. “Ngươi muốn giết ta?”Đôi môi Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng mím lại, ôn hoà nở nụ cười, say mê mà rực rỡ, “Đúng vậy, ta muốn giết ngươi!”Đáy lòng Y Vân run lên, giết nàng, rốt cuộc hắn cũng muốn giết nàng! Chết ở trong tay hắn, xem như là báo đáp ân tình hắn cứu nàng và mẫu thân thoát khỏi hoàng cung. “Nếu giết ngươi, sau đó lại khoét lấy trái tim của ngươi, đặt ở trong tay, nếu đơn giản như vậy mà ta có thể có được tấm lòng đáng yêu mà lạnh như băng của ngươi, ta sẽ làm. ” Sau một lúc lâu, thanh âm oán hận của Quân Lăng Thiên truyền đến. Có được tấm lòng của nàng?Có được tấm lòng của nàng? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn có được trái tim của nàng sao? Chẳng lẽ…Không phải vì muốn lợi dụng nàng để đả kích Long Mạc, mà là thuần túy yêu thích?Cũng bởi vì mối quan hệ giữa hắn và Long Mạc, nên nàng không chỉ có một lần hoài nghi tình cảm của hắn, chẳng lẽ là thật? Y Vân cảm giác trái tim nàng vô cùng rối loạn. “Ngươi— ngươi có thể nói cho ta biết, vừa rồi vì sao ngươi muốn ta và ngươi hợp tấu?”Y Vân không màn đến lưỡi đao sắc bén đang đặt trước ngực, chậm rãi hỏi, nàng còn nhớ rõ trong lời nói của Tuyết Mạn La, hình như còn có ẩn ý gì đó mà nàng không biết. Thần sắc Quân Lăng Thiên có chút khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm cay nghiệt ban đầu, hắn híp mắt lại, chậm rãi nói. “Vì sao? Hiện tại cũng không còn quan trọng. ” Hắn thu hồi lại đao, từ từ đứng dậy, nhìn về thảo nguyên mênh mông nói. Y Vân từ trên bãi cỏ ngồi dậy. Gió đêm còn đang xao động, khoác trên người chiếc áo của Quân Lăng Thiên, không hề cảm thấy lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bao la, ánh trăng vắng lặng. Đáy lòng Y Vân rối như tơ vò, dường như không thể nào tháo rời.