Nhưng mà trong mắt Lăng Thiên là sự lạnh lùng, làm Y Vân nghi ngờ rằng, hắn đã nghe thấy những lời vừa rồi của nàng, hắn lại hiểu lầm nàng.
Đó không phải là sự thật, tất cả đều để lừa Hồng Điệp. “Phong Hành, dẫn Hồng Điệp lại đây!” Quân Lăng Thiên lạnh giọng bảo thuộc hạ phía sau. Phong Hành tựa như cơn gió lướt đến, đem Hồng Điệp đi. Quân Lăng Thiên vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, lạnh lùng nhìn vào Y Vân, trong mắt là sự cân nhắc mà chế giễu, hắn thậm chí cũng không tiếp tục đi về phía trước. Khuôn mặt xinh đẹp của Y Vân được sắc trời soi rọi, toả ra sự dịu dàng nồng ấm, ngay cả chiếc váy trắng tinh, cũng được bao phủ bởi ánh hồng mềm mỏng, cả người của nàng đứng dưới ánh trời chiều, đẹp như một tiên nữ. Nhưng mà, cho dù lúc này thật sự là tiên nữ hạ phàm, chỉ sợ cũng bị hàn ý trong đôi mắt Lăng Thiên làm đóng băng. “Lăng Thiên!” Y Vân run giọng hô. Lăng Thiên lạnh lùng cười, không hề nhìn nàng, hắn thậm chí cũng không nói với nàng câu nào, bỗng nhiên xoay người, mang theo thị vệ rời đi. “Lăng Thiên!” Y Vân nôn nóng hô to, nhưng thanh âm của nàng không thể theo kịp bước chân của hắn, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất dạng. Trái tim Y Vân cũng giống như mặt trời hướng tây, càng lúc càng chìm xuống, hắn đã đi rồi, bỏ lại nàng, cũng như cái đêm ở trên thảo nguyên, nhưng mà trong đêm đó hắn rất nhanh đã quay trở lại, còn hôm nay có thể quay lại sao?Nàng tin rằng hắn sẽ trở lại, chỉ cần hắn còn yêu nàng. Trong lòng Y Vân mang theo hy vọng, ngồi ở trong đình, nhìn thấy mặt trời đã lặn, ánh sáng ngũ sắc đầy trời, nhìn thấy màn đêm buông xuống, tiếng chim mỏi mệt quay về tổ, gió đêm đang bắt đầu gào rít, trời cao điểm xuyết vài ánh sao lấp lánh, nhưng Lăng Thiên vẫn không đến. Không biết khi không thấy nàng ở Mạc vương phủ, Long Mạc sẽ lo lắng thế nào, hai tiểu nha hoàn kia hẳn vẫn còn bị vây ở bên trong phòng, nhưng mọi thứ Y Vân đều không muốn quan tâm, nàng chỉ muốn biết liệu đến cùng thì Lăng Thiên định bỏ lại nàng ở nơi này đến bao giờ. Gió đêm rất lạnh, Y Vân ôm lấy hai bả vai chịu lạnh, âm thanh của núi rừng vào ban đêm, làm trong lòng Y Vân có phần sợ hãi.
Nếu ở đây suốt một đêm, nàng nhất định sẽ bị đông cứng mà chết. Lăng Thiên có lẽ sẽ không đến, nhưng nàng sẽ không buông tay, nàng còn muốn đem chuyện đứa trẻ nói cho hắn biết. Y Vân xiết lấy quần áo trên người, nàng không thể ngu ngốc ngồi đợi ở đây, nàng phải đi tìm hắn, hắn có lẽ đang ở trên ngọn núi này. Y Vân từ trong đình chậm chạp bước ra, nương theo ánh sao cùng ánh trăng trong trẻo, tịch mịch dưới màng sương nhẹ nhàng, đi vào trong núi. Nàng từng bước từng bước một di chuyển, nhưng vẫn bị ngã, Y Vân chán nản quỳ rạp lên mặt đất, nghĩ thầm nàng không thể cứ như vậy, nhất định không được gục ngã, đang ngồi trên mặt đất tìm ra biện pháp. Một giọng nói lạnh lùng ma quỷ đặc trưng của Quân Lăng Thiên vang lên ở trên đỉnh đầu của nàng, “Ngươi vẫn chưa chết chứ?”Trái tim Y Vân đập mạnh, nàng vui mừng ngẩng đầu, dưới bóng đêm âm u, một thân ảnh ngay thẳng đứng lặng bên người nàng, “Lăng Thiên! Ta biết chàng sẽ không bỏ mặc ta mà!”
“Sao?” Dưới ánh trăng mông lung, đôi mi Lăng Thiên khẽ run: “Ta không phải là quan tâm tới ngươi! Ta chỉ muốn đến nhìn xem ngươi đã chết hay chưa thôi!”Xem ra hắn không có ý định đỡ nàng lên, Y Vân đành phải tự mình từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Lăng Thiên, ta biết chàng còn giận ta, những lời vừa rồi ta nói với Hồng Điệp không phải là thật, là ta lừa nàng.
Ta sợ nàng sẽ thật sự giết ta. ”
“Ngươi khi nào thì sợ chết như vậy?” Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của nàng, “Ngươi vì sao còn chưa đi?”
“Đi, đi đâu? Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó, chúng ta sinh tử cùng nhau, từ nay về sau vĩnh viễn không xa rời, được không?” Y Vân nói xong, liền ôm lấy thắt lưng của Lăng Thiên. Thân mình Quân Lăng Thiên khẽ run lên, hắn chậm rãi tách cổ tay của Y Vân ra, vẻ mặt sâu xa khó hiểu, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Y Vân, nói: “Ngươi nói xem, lần này Long Mạc phái ngươi tới đây là có ý gì? Lại muốn mê hoặc ta sao? Ngươi cho rằng ta vẫn sẽ tiếp tục vì ngươi mà u mê à?”Y Vân ngẩn ra, Lăng Thiên không tin lời của nàng, một chút cũng không tin tưởng. “Lăng Thiên, ta yêu chàng, ta sẽ không lừa gạt chàng, chàng phải tin ta.
Trong bụng ta còn có cột nhục của chàng. ” Y Vân bình tĩnh nhìn Lăng Thiên nói. Trong mắt hắn hình như có cơn sóng trỗi dậy, nhưng mà, ngay lập tức liền bình tĩnh trở lại, “Con? Thật sao? Cho dù là có con, cũng không nhất định là của Quân mỗ ta. ”Hắn bỗng nhiên bắt lấy người của nàng, hung tợn nhìn vào Y Vân nói: “Đây là mục đích của ngươi phải không? Nói cho ta biết ngươi có con với ta, sau đó làm ta tiếp tục trở thành tù binh của ngươi, trở thành tù binh của Long Mạc, có phải hay không?”Lời nói chất vấn của Lăng Thiên tựa như tiếng sấm nổ vang bên tai Y Vân, nếu như bởi vì nàng cứu Long Đằng mà Lăng Thiên giận nàng, Y Vân có thể hiểu.
Nhưng nàng thật không thể tưởng tượng được rằng Lăng Thiên hoài nghi tình cảm của nàng, thậm chí hoài nghi sự trong sạch của nàng, vì thế mà nghi ngờ cốt nhục trong bụng nàng không phải là của hắn. Sự tức giận nhanh chóng lan toả ở trong lòng của nàng, “Ngươi là một tên khốn kiếp!”
“Đúng, là ta khốn kiếp, cho nên mới lần này đến lần khác bị lừa bị mắc mưu, nhưng lúc này ta sẽ không. ” Hắn cay nghiệt nói, bỗng nhiên cười tà, nói: “Nếu ngươi không đi, thì đừng trách ta không khách khí, là do ngươi muốn ở lại. ”Cánh tay thon dài nhẹ nhàng vươn ra, nhất Y Vân lên, ôm vào trong ngực, đi lên núi. Đây vẫn là sơn động, nơi mà lần đầu nàng bị giam giữ, nhưng mà, lần này đến đây, cảm giác cũng không như lần trước, khi đó bọn họ là hai người xa lạ, còn bây giờ, bọn họ còn không bằng người lạ. Đống lửa trong động tựa như âm hồn đang nhảy múa. Y Vân bị Lăng Thiên ném lên giường, mà hắn lại ngồi ở bên ánh lửa yêu ma kia, khoé môi thoáng hiện nét cười lạnh lùng. Hắn dường như đang ngắm nhìn một con mồi xinh đẹp, hai ngọn lửa sáng rực từ trong mắt phát ra.
Hắn lạnh lùng, ác nghiệt như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Nàng thật sự rất muốn rơi nước mắt, nhưng mà nàng gắng nhịn. Nàng không hiểu, một chút cũng không hiểu, vì sao, hắn không tin lời của nàng.
Vì sao?Quân Lăng Thiên đứng dậy, chậm rãi đi tới bên Y Vân. Tay hắn dịu dàng đem mái tóc của Y Vân giữ ở trong tay, hắn bắt nàng phải ngẩng đầu, bắt nàng phải nhìn hắn, bọn họ cứ như vậy yên lặng đối diện với nhau.
Sắc mặt của hắn khó đoán, ánh mắt biến hoá thất thường. Hắn bỗng nhiên ôm lấy Y Vân, đặt lên giường. “Ngươi muốn làm gì? Buông!” Y Vân giãy giụa nói. “Ngươi đang cự tuyệt ta sao? Bởi vì đã có con với hắn nên không muốn tiếp tục gần gũi với ta sao?”Lăng Thiên lạnh lùng nói. Bỗng nhiên một bàn tay của hắn nắm lấy hai tay Y Vân, trong tay còn lại chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén, hàn quang loé sáng, chạm lên cổ của Y Vân, trong một thoáng sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm truyền đến, cổ áo bị kéo ra, hàn ý kia một đường trượt đi, từ trên ngực Y Vân cho đến bên hông.
Quần áo rơi xuống, bộ ngực sữa trắng muốt của Y Vân hiện ra trước mặt Quân Lăng Thiên, giống như một đoá bạch liên nở rộ trong bóng đêm.
Thanh khiết không nhiễm bụi trần, yêu kiều như muốn cướp đi ánh mắt của người. Lăng Thiên bỗng nhiên hôn lên đôi môi Y Vân, nụ hôn này vừa lạnh lùng vừa mềm mại, Y Vân không có phản kháng, phản kháng chỉ làm cho hắn tức giận thêm mà thôi, nàng cũng không hùa theo hắn, cho dù là nàng yêu hắn, nàng cũng không muốn ở dưới tình trạng này mà triền miên với hắn. Y Vân nhắm mắt, nàng cảm nhận được sự nhục nhã và tức giận.
Có lẽ đây chính là cảm giác bị phu quân ép buộc, nước mắt không kìm được mà chảy xuống. “Vì sao lại khóc? Ta nhớ lần trước ngươi rất là hưởng thụ, còn là ngươi chủ động nữa, ngươi yên tâm ta sẽ làm ngươi thoả mãn.
Chẳng lẽ đây không phải là mục đích của ngươi hay sao?” Hắn lạnh lùng nói. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên làn dan trắng nõn của Y Vân, môi của hắn mặc sức hấp thu vị ngọt trên môi của nàng. Môi của hắn từ trên vành môi Y Vân một đường đi tới, hôn lên nước mắt của nàng, lại từ bên môi đi xuống, hôn lên bộ ngực sữa của nàng, hắn tuỳ ý lưu lại dấu hôn đỏ ửng trên người của Y Vân, hình như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh nàng là của hắn. “Không cần! Lăng Thiên! Ta đã có thai! Là con của ngươi.
Không cần phải đối xử với ta như vậy!” Y Vân vô lực nói. “Là của Long Mạc, ta không tin chỉ có một lần như vậy mà ngươi đã có con với ta. ” Quân Lăng Thiên cười tà, nhưng mà trong ánh mắt lại lạnh giá đến cực điểm. “Ngươi vì sao lại không tin ta?” Lệ trong mắt Y Vân đong đầy. “Bởi vì ta thà rằng tin tưởng đôi mắt của mình. ” Lăng Thiên lạnh lùng nói. Lăng Thiên quên không được đêm đó, sau khi hắn được thuộc hạ cứu, từ cửa sổ đã nhìn thấy dáng vẻ nàng và Long Mạc khanh khanh ta ta với nhau. Nghĩ đến đây, không biết là vì tức giận hay ghen tỵ, đôi mắt Lăng Thiên trở nên đen như đêm như mực. Hắn chậm rãi cởi ra quần áo của mình và Y Vân, trong nháy mắt, cả hai người đều trần trụi nhìn nhau. Dục vọng thiêu đốt đôi mắt của hắn, cùng với ngọn lửa của tức giận và ghen tị. Hắn phát tiết lên trên người của nàng, hắn giày vò nàng, cũng là giày vò chính hắn. Sáng sớm. Tiếng chim hót trên đỉnh núi cao đánh thức Lăng Thiên đang ngủ say, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Y Vân ở bên cạnh, trái tim của hắn đột nhiên hoảng hốt. Nàng nằm nghiêng ở trên giường, má gối lên tay ngọc, tóc đen nằm tán loạn ở trên giường, da thịt bên ngoài rải rác những dấu hôn xanh tím. Hắn chợt thấy rõ ràng đêm qua hắn điên cuồng như thế nào, đêm qua, sự ghen ghét đã thiêu đốt đôi mắt của hắn, hắn tra tấn nàng hết lần này đến lần khác. Hiện giờ hắn mới biến bản thân có bao nhiêu là tàn nhẫn. Hắn nhất định đã tổn thương nàng.
Có ông trời mới biết, hắn yêu nàng bao nhiêu, hắn sao có thể cam lòng mà thương tổn nàng, nhưng mà cuối cùng là bởi vì ganh ghét nên hắn đã giày vò nàng. “Vân nhi!”Hắn nhẹ chạm vào nàng, nhưng mà nàng lại giống như một tượng gỗ, sắc mặt ngơ ngác, trong mắt là sự mù mờ, u mêSự yên lặng của nàng là đang kháng cự lại hắn, đôi mày hắn nhanh chóng cứng lại, sắc mặt âm u, chậm rãi mặc quần áo vào, đi ra ngoài. Loan Nguyệt theo như sự căn dặn của chúa thượng, mang theo một thùng nước đi đến bên người Y Vân, nhìn thấy gương mặt Y Vân không chút biểu cảm.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy áy này vô cùng, lúc trước không nên gạt chúa thượng, Y Vân vì cứu chúa thượng, đã phải hạ độc Long Mạc. “Y Vân! Ngươi vẫn khỏe chứ?” Loan Nguyệt nhẹ nhàng gọi, bắt đầu lấy nước giúp Y Vân lau chùi. Trong bụng Y Vân bỗng nhiên đau thắt, nàng sợ tới mức gương mặt không còn chút máu, nàng lo lắng nắm lấy cổ tay của Loan Nguyệt. “Loan Nguyệt, ngươi đưa ta xuống núi, tìm thầy thuốc, được không? Ta đau bụng, ta nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng. ”
“Trong bụng ngươi thật sự có một đứa trẻ sao? Là của chúa thượng?” Loan Nguyệt hỏi. Y Vân gật đầu, “Loan Nguyệt, ngươi có tin ta không? Vì sao hắn lại cố tình không tin ta?”Trong một thoáng Loan Nguyệt liền rõ ràng, nàng đã phạm phải bao nhiêu là tội lỗi, nếu nàng sớm nói với chúa thượng, thì cũng không xảy ra tình trạng thế này.
Đó là con của chúa thượng nha, nàng nhất định phải giúp. Nhưng mà chúa thượng lại không biết đã đi nơi nào?“Nhanh lên một chút được không?” Y Vân cầu khẩn. Loan Nguyệt nhanh chóng tìm ra một bộ quần áo, giúp Y Vân mặc vào, ôm lấy nàng, từ trên núi chạy xuống. Bên trong một y quán trong kinh thành. Một thầy thuốc lớn tuổi, bắt mạch cho Y Vân, chậm rãi nói: “Ngươi là động phải thai khí, một lát ta sẽ bốc thuốc cho ngươi, một ngày hai lần, sau khi uống vào, sẽ không còn gì đáng ngại. ”Y Vân nghe vậy, vui mừng khôn xiết, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười. Loan Nguyệt lấy thuốc, đưa Y Vân đến “Vận Lai Khách”, là một cứ điểm của bọn họ. Loan Nguyệt sau khi ổn định nơi ở cho Y Vân, liền đi sắc thuốc cho Y Vân. Y Vân sau khi uống thuốc, Loan Nguyệt nói: “Y Vân, ngươi trước tiên hãy ngủ một giấc thật tốt, không nên cử động, để tránh động vào thai khí, ta sẽ trở về giải thích rõ ràng cho chúa thượng.
Một lát liền quay lại!”Từ trong thâm tâm Y Vân cười cười, nói: “Loan Nguyệt! Lần này thật sự cảm ơn ngươi!”Loan Nguyệt không khỏi có chút xấu hổ, nói: “Không cần cảm ơn, ta đi đây! Ta đã cho người ở bên ngoài bảo vệ ngươi, nếu có chuyện gì, cứ gọi các nàng. ”Y Vân gật đầu.