Vân Trung Hạc

Chương 5:




6.
Ta không biết Đại sư huynh nhìn thấy ta chết thảm tại chỗ có tâm trạng thế nào. Dù sao bây giờ huynh ấy không muốn ta tiếp xúc với Dung Đình, cho nên lúc đến Lệ Đường Sơn còn cứng rắn chen giữa ta và Dung Đình.
Vô cùng đáng tin.
Lúc vào nhà trong Lệ Đường Sơn, trong phòng không còn lạnh như trước, có lẽ vì quan tài băng lớn khủng khiếp kia đã bị ném ra ngoài.
Ta còn tưởng rằng Dung Đình làm thượng tiên sẽ tự lập môn phái, không ngờ đi dạo mấy vòng Lệ Đường Sơn chỉ thấy hắn nuôi con chim chít chít và mười mấy người, mỗi người quản lý chức vụ của mình, rất bận rộn.
Lần đầu hắn đi Lưu Vân Phong dẫn theo hai tùy tùng, có lẽ chỉ có hai người đó rảnh đi.
Người trên núi không biết ta là ai, Đại sư huynh hừ một tiếng nói với ta rằng bọn họ không có kiến thức.
Ta cười hì hì nói không so đo những việc này với tiểu bối.
Ta nhớ ban đầu khi xây Linh Phong Các ở Lệ Đường Sơn vì thấy nơi này có cảnh sắc tuyệt đẹp, lên cao nhìn về phía xa trời mây bay đầy trời đều ở dưới chân. Vì muốn nhìn phong cảnh này, ta chọn leo lên cây đại thụ.
Đến khi Dung Đình thay xong quần áo đi ra, ta đang đứng chống nạnh trên chạc cây ngắm phong cảnh.
Không còn cách nào, lúc làm quỷ quen bay lên cây rồi.
Đại sư huynh lẩm bẩm liếc Dung Đình, sau đó lúc ta ra hiệu thì quay đầu đi nơi khác.
Thật ra ánh mắt ta nhìn là muốn nói với Đại sư huynh có thể đỡ ta xuống cây không, ngay trước mặt Dung Đình leo lên leo xuống rất mất mặt.
Nhưng lão phụ thân sư huynh hiểu lầm rồi.
Trên cây gió lớn, ta rất sợ.
Dung Đình thay y phục màu xanh biển, trường thân ngọc lập, trên tà áo còn thêu chim hạc vỗ cánh muốn bay.
Hắn đứng dưới tán cây giơ tay với ta, ta hốt hoảng như nhìn thấy bóng dáng leo cây không xuống được của Đình Nhi khi nhỏ. Ta đứng dưới tán cây bảo hắn nhảy xuống, có sư phụ ở đây chắc chắn hắn sẽ không bị tổn thương.
Gạt người sẽ gặp báo ứng, ta không bảo vệ hắn cẩn thận cho nên gặp báo ứng đáng đời.
Chuyện xưa xen kẽ, trước mắt mông lung.
Ta trượt chân ngã khỏi cây.
Trong khoảnh khắc Dung Đình bay tới đỡ ta, ta đã quyết định mỗi ngày sẽ ngã từ trên cây xuống một lần. Dù sao bả vai của Dung Đình và Đại sư huynh đều rất đáng tin.
Hắn thả ta xuống đất, ta nói đa tạ Xuân Cơ Thượng Tiên, Dung Đình rụt tay về.
Ta nghĩ rằng Dung Đình lại muốn nói chuyện hai chữ, nhưng hắn hỏi vì sao ta đứng trên cây làm gì.
Dài đến tám chữ, xúc động lòng người.
Ta chỉ cây, nói trên đó phong cảnh đẹp.
Dung Đình hỏi ta đi lên thế nào.
Ta liếc nhìn hắn.
Sau đó hắn im lặng.
Có những ký ức không tốt đẹp mấy, muốn quên nhưng lại không ngừng nhớ đến. Ta hiểu cảm giác của Dung Đình.
Trời đất im lặng, sợi tóc của Dung Đình bay lướt lên lỗ tai ta, khiến lỗ tai ta ngứa.
Mây trắng bay qua trời như lụa trắng.
Đột nhiên Dung Đình mở miệng nói mấy năm qua thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ ta.
Ta sờ chóp mũi, nhớ đến ngôi mộ bị đào của ta.
Ta có gì đáng giá để thượng tiên nhớ sao?"
"Có."
Dung Đình nghiêng đầu, ta không dám nhìn qua, đành phải trơ mắt nhìn về phía trước.
Dung Đình nói hắn thường nhớ đến khi bị bắt đến Hỏa Ngục, dung nham tung bay, xương trắng xác chết trôi tính đến hàng vạn, khắp nơi đều là đỏ bừng, nóng bỏng. Chỉ có ta khiêng cục sắt xuất hiện trước mặt hắn, là màu trắng hiếm có trong Hỏa Ngục.
Đúng thật là nơi Hỏa Ngục quỷ quái kia đỏ đến mức người ta đau mắt, lúc nóng bỏng khi lạnh lẽo. Khi Quỷ Vương ném Dung Đình sáu tuổi cho ta, thanh kiếm kia ta vừa mài một nửa. Thời điểm đó, Dung Đình vẫn chưa phải Dung tả sứ, ta sờ đầu hắn dỗ dành muốn hắn bái ta làm sư. Nhưng hắn lại nắm tay ta cắn mạnh một cái, nói có một ngày nhất định sẽ dẹp yên Hỏa Ngục, giết hết ác nhân trên thế gian.
Đứa bé nho nhỏ cắn người rất đau, ta nhe răng trợn mắt rụt tay lại móc ra một bản tu tiên đạo pháp ném cho hắn.
Ta nói, vậy thì luyện đi ta chờ ngày đó.
Người tu ma ở Hỏa Ngục có hàng ngàn hàng vạn, trước kia tu tiên chỉ có một mình ta, bây giờ có hai người.
Ta nghĩ chắc chắn Dung Đình rất vui, dù sao tiên đạo là mong muốn của đám người.
Nhưng Quỷ Vương không vui, Hỏa Ngục có một kẻ dị loại như ta đủ rồi, lại thêm một Dung Đình nữa, hắn ta cảm thấy ta đang khiêu chiến quyền uy của hắn.
Ta mời Quỷ Vương một tách trà, sau đó ngồi xổm xuống bóp chân cho hắn ta.
Ta nói dù sao cũng không ai biết chuyện này, tu tiên tu ma thì sao chứ, chỉ cần thanh đao tốt thì dùng thế nào cũng được.
Dung Đình chính là thanh đao tốt này, lưỡi dao trên đời khó cầu.
Lúc lần đầu tiên hắn bị Quỷ Vương phái đi giết người, ta ném thanh kiếm ta mài mấy trăm năm cho hắn.
Ta nói cầm đi.
Xem đây là thanh kiếm bách chiến bách thắng.
Ta cược Dung Đình sẽ cầm, vì hắn thiếu một binh khí thuận tay.
Dung Đình cầm kiếm, đeo mặt nạ Hỏa Ngục, một trận chiến nổi danh. Toàn tộc Từ gia ở Tế Bắc bị bắt, Dung Đình trở mình biến thành tả sứ của Quỷ Vương. Ta vui vẻ trói người Từ gia lại, cúi mình vái lạy Quỷ Vương, nhiều người như thế dùng để luyện đan là đại bổ.
Quỷ Vương đồng ý, đêm đó ta đốt lò.
Sau đó ta ngủ mất, lúc ta thức dậy đám người trong lò luyện đan còn đang kêu rên, ta lấy một luồng liệt diễm từ lòng bàn tay, lại thêm cây đuốc.
Tiểu tử, còn dám hạ dược ta, làm hại ta ngủ hai ba canh giờ, nằm sấp đến đau lưng.
Dung Đình thành phụ tá đắc lực của Quỷ Vương, người bên ngoài nghe tiếng tả sứ Quỷ Vương đã sợ mất mật, khiến cho ta cũng thấy vinh hạnh.
Dung Đình không mang tù binh trở về nữa, hắn nói với Quỷ Vương rằng mọi người đã bị siết cổ. Quỷ Vương vỗ vai hắn bảo tất cả mọi người học hỏi đi.
Dung Đình đeo mặt nạ, ta không thấy rõ sắc mặt của hắn.
Nhưng ta cảm thấy chắc chắn hắn đang cười Quỷ Vương là kẻ ngốc.
Đến khi Quỷ Vương muốn lên kế hoạch làm trụ sở ở nhân gian, ta nói lập ở Lệ Đường Sơn đi, nơi đó đẹp.
Quỷ Vương không yên lòng để ta đi một mình, hắn ta sợ ta sẽ phản bội hắn nên bảo Dung Đình đi theo ta.
Đó đúng là cầu còn không được.
Ta xây Linh Phong Các ở trên Lệ Đường Sơn, Dung Đình hỏi ta vì sao lại lấy tên này, ta nói vì hôm nay gió lớn giống như có người tát mặt ta.
Dung Đình lấy ngoại hiệu của mình là Xuân Cơ, ta không lấy, không tên không họ, sau khi chết không có bia thì tốt.
Sau đó Lệ Đường Sơn đại chiến, không biết ai giáng một tia sét, khiến Linh Phong Các bị đánh không còn gì, nghe tin tức này trong lòng ta đau một phen.
Bây giờ Dung Đình không cần đeo mặt nạ gặp người khác nữa, quang cảnh náo nhiệt của thiên hạ đều ở trên vai hắn.
Ta hỏi hắn không sợ những người hắn thả đi tiết lộ thân phận của hắn sao?
Dung Đình kinh ngạc nhìn ta, hỏi sao ta biết hắn thả những người kia.
Ta nghẹn họng.
Mẹ kiếp, nói lộ rồi.
Môn phái nào cũng có truyền thừa môn phái riêng.
Ví dụ như Lưu Vân Phong, truyền thừa chính là tinh thần nhiều chuyện.
Có thể để lộ thì ta ra sức để lộ, không thể lộ thì ta cố gắng để lộ.
Đương nhiên có đôi khi lộ nhiều cũng sẽ bị tóm lấy.
Như bây giờ Dung Đình đang kéo ta hỏi rốt cuộc ta dấu diếm hắn chuyện gì.
Tiếng chim kêu chít chít không xong rồi, Dung Đình cau mày vung tay lên, trên trời ánh sáng lấp lánh, trong phút chốc ngăn cách âm thanh với bên ngoài.
Ta hỏi Dung Đình muốn biết chuyện gì.
Dung Đình vung tay áo lên để lộ dây đỏ trên cổ tay.
Hắn hỏi có phải sợi dây này liên quan đến ta không.
Ta nhìn chằm chằm sợi dây kia, Dung Đình nhìn ta chằm chằm. Có mấy lần ta muốn gật đầu nhưng gió ở Lệ Đường Sơn quá lớn, thổi đến cây cong queo.
Ta lắc đầu.
Dung Đình chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi tiếp vì sao ta biết rõ hắn đang từng chút từng bước xâm chiếm Hỏa Ngục nhưng lại giúp hắn giấu điếm.
Ta nói nhảm vì ta là người tốt.
Thân rơi vào tù vậy thì xé rách trời tối om này đi.
Dung Đình hỏi ta nếu đã là người của Lưu Vân Phong sao lại chạy đến Hỏa Ngục.
Ta nói thiên địa bất nhân, thân ở tiên giới hoặc ma đạo không có gì khác biệt.
Trong kết giới ngươi hỏi ta đáp, bên ngoài kết giới ngày lặn đi, có cảm giác gió thổi báo giông bão sắp đến.
Ta cười châm chọc, Dung Đình tức giận cầm cổ ta hai, hai ngón tay chụm lại xẹt qua bàn tay, lại xẹt qua cổ tay, sau đó xuất hiện thêm một sợi dây đỏ giống nhau như đúc.
Dung Đình: "..."
Ta: "???"
Mạng này của ta chia làm hai, một nửa tế Quỷ Vương, một nửa đổi Dung Đình. Quỷ Vương chết rồi, đương nhiên một nửa kia trở lại người ta.
Trước khi ta đi gặp Dung Đình, lão sư phụ đã nói rõ ràng, ông ấy sẽ che sợi dây này lại không để lộ ra mánh khóe.
Việc nhổ một bãi nước miếng cọ lên tay ta giả vờ như thi pháp chỉ có mình sư phụ ta mới làm ra được.
Dung Đình giơ tay lên đặt cạnh tay ta, hai sợi dây đủ chuyển động dưới da thịt dường như muốn xông khỏi da thịt nhảy ra ngoài.
Ta thầm chửi con mẹ nó muốn rút tay ra, nhưng gió thổi quá lớn, ta chưa kịp nói gì, một tia chớp lại xé trời xông đến.
Dung Đình phản ứng rất nhanh, hắn dùng một chưởng đẩy ta ra, mình lại bay hướng ngược lại. Sét và tia chớp đánh lên đất, nơi trước kia bằng phẳng bị đánh tạo thành một chiếc hố to, đất cháy lên còn đang bốc khói.
Quần áo Dung Đình bị cháy rụi một mảng, ta liên tục lui về sau bảy tám bước mới đứng vững được.
Quá nguy hiểm.
Lại thêm một tia sét đánh thẳng xuống phía ta, ta không kịp né tránh.
Con mẹ nó, cho dù ngươi là Thiên Lôi cũng không thể liên tục đánh về phía ta được.
Vì thế ta tính đứng đó chờ chết.
Tiếng sấm vang rền lại không đánh xuống người ta.
Ta híp mắt trông thấy một bóng dáng không linh hoạt lắm đứng trước người ta, hai tay đang kết ấn giúp ta cản sét.
"Đại sư huynh, huynh mau tránh ra đi, đây là tia sét, huynh không ngăn nổi đâu!"
Ta lo lắng gào to.
"Đừng lộn xộn, hết thảy có sư huynh ở đây."
Dưới chân đại sư huynh giẫm ra hai chiếc hố sâu, Dung Đình cầm kiếm nhảy vọt lên không trung, chặt đứt tia sét thứ hai. Ánh lửa hòa với điện quang bùng nổ giữa không trung, ba người chúng ta cùng bị đẩy lùi ra ngoài. Ta bị vụ nổ khiến cho trước mắt trắng xoá đụng vào núi đá.
Đại sư huynh bị nổ đụng lên người ta.
Ban đầu ta không choáng nhưng sau đó bị Đại sư huynh nện ngất.
Trước khi ngất ta nghĩ, lần trước là một tia sét, lần này là hai tia sét, nếu có lần sau nữa, nói không chừng là ba tia sét.
Bình thường ta không nằm mơ, nhưng lần này ta mơ một giấc mơ dài đến nỗi ta nghĩ là hồi quang phản chiếu.
Lúc giật mình tỉnh lại khỏi giấc mộng, sư phụ đứng bên giường nhìn ta.
Ta nhíu tay áo sư phụ hỏi có phải sư phụ chê ta nói nhiều muốn bỏ ta, nếu không thì sao lại gạt ta như thế.
Cũng bởi vì một câu của sư phụ, ta to gan để Dung Đình xem tay ta, sau đó dây đỏ dây dưa,ta bị sét đánh.
Sư phụ nói ông cố ý, đưa ta đến Lệ Đường Sơn cũng là cố ý, vì sợ sấm đánh hỏng Lưu Vân Phong.
Ta im lặng nghẹn lời.
Sư phụ nói Dung Đình cũng ngất, nhưng ta nhớ rõ trước khi ta ngất hắn vẫn tỉnh táo.
Ta hỏi Dung Đình sao rồi, sư phụ nói hắn ngăn cản ba lần sấm sét, kiệt sức ngất rồi.
Đầu óc ta hơi choáng váng, không phải hai tia sao?
Ta bị đụng đến mức mệt rã cả người, không thể bò xuống giường nổi. Vì thế sư phụ chuyển Dung Đình đến cạnh ta, hai người nằm sóng vai, tiện thể buộc tay ta và Dung Đình với nhau. Sợi dây đỏ lan đến cổ tay lại bắt đầu phát sáng, ta nhíu mày hỏi sư phụ muốn làm gì.
Sư phụ giúp ta dịch chăn mền.
Ta dùng một tay khác nắm chặt cánh tay sư phụ bảo ông đừng đi.
Sư phụ vỗ đầu ta, ngồi cạnh giường, dường như muốn nói chuyện nhà.
Sư phụ nói kiếp này ông có một chuyện may mắn, một chuyện kinh ngạc tột độ.
May mắn là đệ tử yêu thương nhau cả nhà hòa thuận, tiếc rằng lúc trước không thể giữ ta lại, trơ mắt nhìn ta đi Hỏa Ngục.
Sư phụ chỉ vào trán ta, thân thể ta cứng đờ không thể động đậy.
Ta nói không muốn.
Sư phụ nói ta là đầu đất.
Ta nói ta sẽ không bưng trà đưa nước cho ông ấy nữa.
Ông ấy nói mình càng già càng dẻo dai.
Ta gào khóc nói ông đừng đi.
Ta gào khóc nhìn ông xoay người đi ra ngoài.
Y như năm đó ta trấn trụ Đại sư huynh, để huynh ấy nhìn ta chịu chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.