Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 8: Canh suông sư tử đầu




Vào phòng, Khương Bách Vạn lập tức ngửi thấy mùi đàn hương tinh khiết, bên trong phòng có giá sách, bàn tròn, ghế bành, trên tường treo hai bức tranh chữ, một bức là “Tùng hạ vấn đồng tử”* vẽ theo lối tinh vi, bức còn lại là tác phẩm thư pháp “Ninh tĩnh trí viễn”**, nhìn khắp phòng thật giống như một bữa cơm hội ngộ thời cổ đại. Khúc đàn tranh “Ngư chu xướng vãn” nhẹ nhàng vang lên, nhân viên phục vụ mặc sườn xám Trung Quốc dẫn hai người tới bên cạnh chiếc bàn tròn.
* Tùng hạ vấn đồng tử: Gốc thông hỏi cậu tiểu đồng (có thể tham khảo thêm về bài thơ “Tầm ẩn giả bất ngộ” (Tìm người ở ẩn nhưng không gặp) của Giả Đảo)
** Ninh tĩnh trí viễn: có nghĩa tâm thái bình lặng, không bị tạp niệm mới có thể xác định và thực hiện được những mục tiêu cao xa. Câu này là thành ngữ phổ biến ở Trung Quốc, xuất hiện đầu tiên vào những năm đầu nhà Tây Hán trong sách Hoài Nam tử - Chủ thuật huấn của Hoài Nam Vương Lưu An, câu này cũng được Gia Cát Khổng Minh trích dẫn trong “Giới tử thư” ( Thư răn dạy con) - bức thư Khổng Minh viết cho con trước khi mất, sau này đã thành kinh điển.
Món đầu tiên là canh suông sư tử đầu, mỗi người một chén lớn, một viên thịt to bằng đầu nắm tay nổi giữa nước canh trong suốt, kèm với một cây cải thìa nhỏ, hai khối tròn tròn vô cùng bắt mắt giữa chén canh.
Tác giả Từ Kha trong cuốn “Thanh bại loại sao”* đã ghi lại rõ ràng rằng “Canh suông sư tử đầu có thể gọi đơn giản là canh thịt lợn viên“. Canh suông sư tử đầu là một trong những món ăn tiêu biểu của Hoài Dương, đã từng là món ăn đặc sản tiến vua, được đánh giá là: thanh mà không nhạt, béo mà không ngấy, vào miệng là tan.
* “Thanh bại loại sao” là một cuốn sách của học giả Từ Kha (1869-1928) nổi tiếng thời nhà Thanh, gồm 48 tập, được xuất bản năm 1917, ghi chép lại về đời sống của toàn bộ các tầng lớp vua, quan, bách tính xuyên suốt các triều đại nhà Thanh. Đây được đánh giá là cuốn bách khoa toàn thư về thời nhà Thanh.
Khương Bách Vạn đang đói, nhìn thấy canh sư tử đầu như thể nhìn thấy nam thần Chung Hán Lương, hai mắt đều sáng lên. Thừa dịp mọi người đang nói chuyện thì cô lấy điện thoại ra chụp một bức đăng lên Microblogging, lại thêm thắt câu chữ, mục đích chủ yếu vẫn là khoe khoang.
Đương nhiên, mấy ông chủ của ba công ty cầm đồ kia đều cho rằng Ninh Hành là Ninh Nhất Kiệm, còn hỏi han tình hình sức khỏe anh khôi phục thế nào. Nói chuyện một lúc, ba người kia đều tỏ thái độ khinh thường và oán giận đối với việc Bảo Dục Tường dùng đồ giả để thử họ, thể hiện ý tứ không muốn nhận mối làm ăn này.
Khương Bách Vạn nghĩ, cho dù mối làm ăn này có thành hay không thì cô cũng phải thưởng thức bữa ăn này, đây mới là chuyện mấu chốt. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ăn món canh suông sư tử đầu ngon như vậy, viên thịt mềm mịn như đậu đỏ đã được ninh nhừ, thật sự là vào đến miệng là tan. Cô vẫn dùng khăn che miệng, múc hết thìa canh này đến thìa canh khác, một hớp lại một hớp.
“Ninh tổng, người như cậu ta thì bàn đến chuyện làm ăn làm gì, một chút chân thành cũng không có, coi mấy người chúng ta như khỉ mà đùa giỡn.” Chủ công ty cầm đồ tên Hà Hâm nói.
Ninh Hành đưa tay ra dấu “mời”, ý bảo mọi người không cần khách khí, cứ tự nhiên ăn uống: “Nói thì nói như vậy, nhưng nếu bình sứ men lam kia là đồ thật thì đúng là rất có giá trị. Vị này chính là người giám định đồ cổ Tiểu Khương của công ty chúng tôi, là thạc sĩ ngành khảo cổ học trường đại học N.”
Khương Bách Vạn suýt nữa thì nghẹn, vội vàng thả thìa xuống, nuốt vội viên thịt còn nóng, từ cổ họng đến dạ dày đều cảm thấy nóng bỏng: “Khụ... khụ...” Cô hắng giọng: “Thời Ung Chính, công nghệ chế tác gốm sứ phát triển đến một trình độ vượt bậc, phổ biến đến nỗi ngay cả trong nhà một vị quan nho nhỏ cũng có ít nhất một món đồ thượng hạng. Bình sứ men lam của Bảo gia kia là bình sứ bầu dục, loại bình này chính phẩm rất ít, trên thị trường chưa đến mười cái, cực kỳ quý giá, thậm chí có thể nói là đáng quý hơn cả những món đồ trong viện bảo tàng.”
Mặc dù nói rất hợp tình hợp lý nhưng cô vẫn dùng khăn che miệng, đúng là vô cùng kỳ quái. Cũng may mấy vị thương nhân trên bàn cơm chưa để ý đến hành động này của cô có gì không đúng, ai cũng chỉ lo nghĩ đến đối sách riêng của mình.
“Nếu nói như vậy, cái miếu nhỏ của chúng tôi cũng không dung được vị Đại Phật này*.” Ông chủ Trịnh Nghị Chí của công ty cầm đồ Dụ Thành lắc đầu: “Nếu thu vào một món bảo bối như vậy, tám phần là tôi sẽ không nỡ bán đi, như vậy món đồ này sẽ thành món tài sản chết, cho dù có là món đồ vô giá cũng không cho tôi chút lợi ích nào. Lại nói, chúng ta cũng chưa biết Bảo Dục Tường đòi giá bao nhiêu.”
* ý nói thân phận nhỏ bé không xứng làm việc lớn
Lúc này, Ninh Hành thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu nói đến chuyện thống nhất giá cả.
Khương Bách Vạn tạm thời được rảnh rỗi lại có cơ hội ăn ngấu nghiến. Sườn chua ngọt mới được bưng lên, thịt gà xé sợi nổi tiếng của Hoài Dương, mộc nhĩ xào củ từ vừa nhìn đã chảy nước miếng, một đĩa cá hấp lớn cũng bị cô ăn phân nửa rồi.
Đàn ông nói chuyện làm ăn không thể thiếu rượu và thuốc lá, Khương Bách Vạn ăn no rồi mới cảm thấy trong phòng mù mịt khói. Mặc dù Ninh Hành không hút thuốc lá nhưng anh là người mời khách, đương nhiên là có người khác kính rượu anh. Anh nhàn nhã nâng tách rượu vang đỏ, hai cái ly đế cao chạm vào nhau phát ra một tiếng “đinh” lanh lảnh.
Mặt mày tuấn tú, khóe môi lộ ra ý cười như có như không đủ để đốn tim toàn bộ những người khác phái.
Khương Bách Vạn cắn cắn môi dưới, cầm lấy chiếc ly đế cao uống một ngụm.
Nếu không phải trước đó đã xác định sẽ theo đuổi Trang Ký Khiếu, cô thật sự hoài nghi mình có thể chống đỡ được khí phách câu hồn của Ninh Hành hay không.
Ông chủ Trương Viễn của công ty cầm đồ Trí Toàn hạ quyết tâm: “Theo như Ninh tổng nói, nếu thứ mà cậu ta cho chúng ta xem là đồ giả thì chúng ta sẽ không cần định giá, chỉ cần làm lơ cậu ta, nếu không cậu ta lại cho rằng người giám định của chúng ta đều là kẻ ngu, chỉ dựa vào một bức thư giám định của cậu ta mà bị lừa.”
“Không nghĩ tới Ninh tổng lại là người chơi lớn như vậy. Những chuyện này ngài vốn không cần thông báo với chúng tôi, 1300 vạn không phải con số nhỏ, công ty của chúng tôi nhất thời không thể xoay ra được. Vậy thì tôi cũng sẽ làm chút chuyện tốt, nếu như Ninh tổng thật sự có hứng thú với cái bình kia thì Dụ Thành sẽ không tranh đoạt nữa.”
“Đúng vậy, hiện giờ tiền bạc dễ kiếm nhưng bạn tốt khó tìm. Hôm nay Hà Hâm tôi dày mặt xin kết bạn với Ninh tổng, hy vọng về sau có thể hợp tác nhiều hơn!” Hà Hâm uống đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lúc nói chuyện cũng lớn giọng hơn. Cho dù say như vậy nhưng anh ta vẫn biết rõ tặng lại vụ làm ăn này cho Đạt Thông chỉ là chuyện nhỏ, mặt mũi của tập đoàn Ngự Thông mới là chuyện lớn.
Bữa cơm kết thúc, Ninh Hành đạt được mục đích ban đầu, ba công ty cầm đồ của thành phố N đã đồng ý nếu như được mời giám định hàng thật thì sẽ đưa ra mức giá xấp xỉ 1300 vạn.
Ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, Khương Bách Vạn rất hài lòng với hiệu suất ăn uống của mình tối nay, chỉ là phải hít khói hơi nhiều. Môi cô vẫn nóng rát như lúc trước, bên trong giống như có cả ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt, cô không khỏi tò mò, nếu thứ này mà bôi lên bụng, cho dù có thể làm cho dáng vóc thon thả hơn thì cái bụng tham ăn của cô thật sự sẽ chịu được sao?
Trước khi ra về cô chạy đến nhà vệ sinh, bồn cầu bên trong đều làm từ gỗ hoàng hoa lê*, thật sự là làm cho người ta say mê. Ngay khi cô mở cửa ra ngoài thì bị một cái bóng đen chặn lại, cô kinh hoảng, đưa hai tay lên che miệng.
* gỗ hoàng hoa lê: gỗ sưa, là một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực).
“Rốt cuộc thì miệng cô bị làm sao vậy?” Ninh Hành vóc dáng cao, cúi đầu nhìn xuống Khương Bách Vạn như thể đang thẩm vấn. Ngoài mùi gỗ đàn hương thì trên người anh còn có chút hơi rượu. Dường như anh là kiểu người uống rượu không đỏ mặt, chỉ nhìn bên ngoài thì giống như chưa ngấm giọt rượu nào.
Khương Bách Vạn lắc đầu: “Không bị sao cả...”
Ninh Hành đương nhiên không tin, bước lên trước một bước.
Khương Bách Vạn hoảng sợ lui về phía sau, dáng vẻ như thể phạm nhân bị tra tấn nhưng vẫn bất khuất mà nói “đánh chết tôi cũng không khai“.
Ninh Hành đưa tay ra, nhắm thẳng cổ tay Khương Bách Vạn mà nắm, kéo sang một bên.
Tuyệt đối không được!
Khương Bách Vạn liều chết chống cự, ra sức che miệng lại, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Nhưng mà chút sức lực đó của cô làm sao có thể chống lại một người đàn ông? Tay trái đã rời khỏi miệng, tay phải cũng nguy khốn. Nhìn tình cảnh này thật sự giống như tổng giám đốc bá đạo muốn cưỡng hôn cấp dưới mà.
Cũng may Khương Bách Vạn rất biết người biết ta, cô vẫn luôn cảm thấy Tần Khả Kiều xinh đẹp hơn cô nhiều, cho dù Ninh Hành có háo sắc đến mức ăn cỏ gần hang thì người anh xuống tay đầu tiên cũng không thể là cô.
Tay trái của cô bị Ninh Hành đặt trên cửa gỗ đào, Khương Bách Vạn dựa lưng vào cửa, ra sức che miệng lại như thể đang ngậm ngọc cổ ngàn năm trong họng, âm thầm khấn tổ tông phù hộ không để cho tên đào mộ Ninh Hành cướp mất.
Cô mặc áo lông dài tay, Ninh Hành không hề có ý đùa giỡn kéo tay phải của cô ra, hai tay anh nắm lấy cổ tay áo của Khương Bách Vạn, không hề tiếp xúc đến da thịt cô. Phong độ chính là ở chỗ này.
“Oa oa oa...” Khương Bách Vạn bắt đầu rên rỉ. Hai tay cô đều bị Ninh Hành kéo ra rồi.
Ninh Hành liếc thấy đôi môi sưng đỏ của cô, ban đầu là sửng sốt, sau lại bật cười, lúc anh cười khóe môi cong lên, người ngoài nhìn vào đúng là hết sức hấp dẫn.
Lúc này Khương Bách Vạn đã khóc không ra nước mắt nữa, môi của cô sưng đỏ lên như hai cái xúc xích, bởi vì vừa rồi ra sức che miệng nên bên môi còn để lại dấu tay, nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Đúng lúc này, Hà Hâm lảo đảo tiến vào, vừa thoáng nhìn qua lại trợn mắt há mồm khi thấy Ninh Hành đang ép sát người giám định đồ cổ Tiểu Khương mà anh mang tới ngay trên cửa nhà vệ sinh, hai tay tách tay của Tiểu Khương ra, mà khuôn mặt Tiểu Khương lại vô cùng hoảng sợ, đôi môi đỏ rực còn sưng lên.
A! Hà Hâm che hai mắt chạy trối chết, trách mình lỗ mãng liều lĩnh lại đi nhìn cảnh tổng giám đốc bá đạo cưỡng hôn nữ nhân viên! Ngay cả môi cũng bị hôn đến mức sưng lên như vậy rồi! Anh ta kéo áo bành tô lên che mặt, dáng vẻ như thể “tôi không hề thấy cái gì” chạy ra ngoài.
Ninh Hành buông Khương Bách Vạn ra, dường như đùa đủ rồi, đi đến chiếc bàn tròn, coi như không có việc gì cầm áo khoác lên, cứ như thể anh có lừa cả trăm người thì anh cũng không phải người xấu.
Khương Bách Vạn hai mắt rưng rưng yên lặng mặc áo bành tô vào, vẫn cố chấp lấy tay che miệng lại, đi theo Ninh Hành xuống lầu.
“Đây là di chứng do bôi kem dưỡng mắt của cô sao?” Ninh Hành sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để cười nhạo cô như thế này, từ sau khi nhìn thấy bức ảnh cô ôm thùng rác mà lại đi nói xấu anh thì anh đã biết cuộc đời này của cô chỉ có thể dùng từ “gây cười” để hình dung.
Khương Bách Vạn cắn răng nói: “Tôi chỉ là nhầm thuốc giảm cân thành son môi thôi!”
“Hiệu quả rất khả quan, có thể nói cho tôi biết công thức điều chế thuốc giảm cân được không?” Ninh Hành ra vẻ vô cùng hứng thú nói: “Vừa hay bổ sung vào nguồn sản phẩm của công ty dược Ngự Thông. Đây đúng là sản phẩm mà công ty còn thiếu đấy.”
Trong lòng Khương Bách Vạn đang rỉ máu, cái lão hồ ly này không chỉ không có chút lòng đồng tình với cô mà lại còn hỏi công thức điều chế! Cô quay đầu không thèm để ý đến anh, trong lòng nghĩ thầm sẽ tìm thời cơ để cho boss Ninh tự mình trải nghiệm công hiệu của thuốc giảm béo này một lần.
Tài xế lái một chiếc Audi A8 màu đen đến trước cửa khách sạn, đó là xe riêng đưa đón Ninh Nhất Kiệm đến công ty, đương nhiên bây giờ cũng trở thành xe riêng của Ninh Hành. Ninh Hành muốn đưa cho Ninh Nhất Kiệm mấy hộp thuốc mỡ đa năng Trọng Cảnh của Ngự Thông, cho nên bảo tài xế lái xe đến Đạt Thông trước.
“Tôi đi lên một chuyến.” Ninh Hành quay đầu lại nói với Khương Bách Vạn rồi xuống xe.
Khương Bách Vạn lòng dạ hẹp hòi xuống xe, đến Starbucks ôm hai chén hồng trà bá tước ra ngoài, núp ở ghế sau lén bôi thuốc giảm cân lên miệng chén.
Ninh Hành tìm được thuốc bôi Trọng Cảnh ở trong ngăn kéo bàn làm việc của tổng giám đốc xong thì đi ra, không ngờ gặp được Lâm Lệ vừa tăng ca về ở trong thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra, Lâm Lệ nhìn thấy Ninh Hành ở bên trong thì có phần giật mình, vội vàng cúi đầu: “Ninh tổng... Chào anh!”
“Tăng ca sao?” Ninh Hành thuận miệng đáp, sắc mặt không thay đổi.
“Vâng, quản lý Nguyễn có một phần tài liệu cần tôi và Bách Vạn đánh máy.”
Ninh Hành nhìn bảng điện tử hiện số tầng trên thang máy càng dần càng giảm, mặt không biến sắc: “Tiểu Khương đâu?”
Lâm Lệ trả lời: “Tiểu Khương có việc, hình như là đi hẹn hò.”
Rất tốt, Khương Bách Vạn coi như là biết giữ mồm giữ miệng, không tiết lộ chuyện cùng anh tham gia bữa tiệc tối nay. So với Khương Bách Vạn tính tình thẳng thắn có phần hơi ngốc nghếch thì Lâm Lệ bề ngoài hiền lành chất phác nhưng lại có tâm cơ, sao Ninh Hành có thể không nhìn ra cơ chứ? Cùng vào công ty với một người như vậy, coi như cũng là trải nghiệm dành cho Khương Bách Vạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.