Khi Du Lâm bỏ đi. An thẩm quay qua nói với hai người Lam Hạ.
Lam Hạ cái chết của bà bà cháu là ba nhà Họ Du, Thẩm, Tả hại. Con gái thẩm đã nhờ quan tri huyện giúp nhưng vẫn không tìm ra chứng cứ.
Lam Hạ nghe tới đây giật mình. Vì hắn chả ngờ vị đại thẩm lần đầu gặp này lại giúp hắn lớn thế. Mấy lần trước nhà An thẩm thuê người làm nên hắn không nói chuyên với bọn họ. Hôm nay nhà An thẩm cũng song lúa thẩm ra ruộng ngó tý mà chả ngờ lại quen biết như vậy.
Lam Hạ biết chắc An thẩm biết thêm gì đấy nên hắn diễn sâu để moi thêm tin tức. Hắn đột nhiên đáng thương khóc nói: Bà bà chết về gặp cháu suốt mà cháu chả biết phải nói gì cho bà bà yên lòng.
Du Hoặc thấy hắn diễn nên cũng ôm Lam Hạ mặt tỏ vẻ đau khổ bồi thêm vài câu: cháu cũng gặp bà bà. Bà bà chết không yên lòng mà. Nếu bà bà không yên lòng nhắm mắt cháu đi liều mạng với nhà họ Tả lần nữa.
An thẩm thấy thế luống cuống tay chân nói: Hai đứa đừng làm điều dại dột.
Lam Hạ càng khóc to hơn: Nhưng thẩm bà bà cháu chết không nhắm mắt. Cháu thề sống chết với nhà họ Tả cũng phải tìm ra bằng chứng.
An thẩm nghe vậy nhăn mặt suy nghĩ một hồi. An thẩm đến bên hai người Lam Hạ nói nhỏ một tin. Mà là tin tức động trời:
An thẩm nói: Thẩm nói cái này hai đứa bình tĩnh mà nghe. Đời luôn bất công. Thẩm chỉ mong hai đứa sống yên ổn thôi.
Thật ra bằng chứng bị dấu là nhà họ Tả có người làm vương phi trong triều đình. Vị phi tử này là Nhàn vương phi của Nhàn vương phủ. Ngày xưa Nhàn phi còn khi nhỏ tên Tả Tuyết đi lạc khi đi chơi trên kinh cùng Tả phu nhân. tả gia tìm khắp không thấy nghi bị bắt cóc. Ai ngờ là do Tả Tuyết ham chơi leo lên xe Hạ phu nhân Hạ phủ dừng để đi chùa. Hạ gia năm ấy được phán nhận nuôi một người con có duyên thì cả Hạ gia hưng thịnh. Hạ phu nhân khi ấy đi chùa đã gặp Tả Tuyết nên nhận làm con nuôi. Hạ gia biết Tả Tuyết con Tả gia nhưng giấu. Sau đó Hạ gia đúng phát triển thật khiến Tả Tuyết sống càng sung sướng. Tả Tuyết lớn càng ngày càng đẹp nên khi 18 tuổi lọt vào mắt Nhàn vương. Khi ấy Hạ gia cũng quyền cao chức trọng trong triều nên hôn sự này thành Tả Tuyết trở thành Nhàn vương Phi. Sau đó Tả Tuyết cho người tìm lại gia đình cũ thì tìm ra Tả gia. Cho nên bà bà con bị hại chết quan tri huyện cũng không làm được gì cả.
Nghe tới đây Du Hoặc cùng Lam Hạ lạnh lòng rồi. Đúng là thời đại nào có quyền có thế cũng là nhất. Vậy nên quyết tâm nắm quyền lực trong tay lại càng bùng cháy tròng lòng Du Hoặc và Lam Hạ.
Lam Hạ muốn diễn cho chót nên giảnên giả bộ ngất xỉu. Mà Du Hoặc thì diễn vội vàng bế hắn về nhà kêu đại phu.
An thẩm thấy Lam Hạ ngất thì cuống cuồng chạy theo. Khi đại phu đến bắt mạch cho Lam Hạ. Hứa đại phu nói: Lam Hạ mạch không ổn định, chắc bị gì đó nên bị ngất.
An thẩm nghe vậy lại càng trách. Đợi đại phu đi An thẩm mới khóc nói:
Thẩm đã suy nghĩ rất lâu không biết có nên nói cho Lam Hạ biết không. Nhưng không nói thì sợ nó lại đắc tội Tả gia mà chuốc thiệt vào thân.
Du Hoặc nghe thế bèn An ủi An thẩm.:
Thẩm trước sau gì cũng phải cho Lam Hạ biết. Nếu không thì tính mạng của bọn cháu sẽ nguy hiểm. Sảy ra chuyện gì chắc bà bà cũng không muốn đâu.
An thẩm nghe thế cũng gật đầu: đúng bà bà không muốn các cháu bị nguy hiểm đâu.
An ủi An thẩm một hồi rồi tiễn An thẩm về. Du Hoặc bước vào phòng ngủ thì thấy Lam Hạ đang dựa vào giường với nét mặt âm trầm. Y cũng thay đổi tính cách thật của mình để nói chuyện với Lam Hạ.
Y ngồi kế bên Lam Hạ nghiêm nghị nói: Ta nghĩ kế hoạch việc có quyền lực trong tay phải tiến hành nhanh hơn.
Lam Hạ nói: Đúng vậy. Sống nhàn hạ quá ta cũng chán, phải có gì đấy tranh đấu cuộc sống mới thú vị.
Du Hoặc nhìn Lam Hạ cười nói.: Thế giờ chúng ta có quyền lực từ mảng nào đây nhà kinh doanh.
Lam Hạ nhìn Du Hoặc nói một câu mà Du Hoặc hiểu hết vấn đề
Lam Hạ nói: Làm Hoàng Thương.
Đúng Hoàng Thương. Ở Đại Lân quốc có địa vị cực cao.
Năm xưa Đại Lân quốc gặp nguy. Toàn bộ giới kinh thương đã dốc sạch túi ủng hộ bạc cho triều đình nuôi quân đánh giặc. Sau khi Đại Lân thắng trận. Thái Tổ Tiên Đế đã lấy kinh thương là kinh tế quan trọng của Đại Lân.
Hoàng Thương có địa vị cực kỳ cao trong đại Lân quốc.
Thái tổ cho làm ra bốn tấm lệnh bài Hoàng Thương cho bốn người kinh doanh giỏi nhất.
Là bốn người đứng đầu giới kinh thương.: Đông, Tây, Nam, Bắc.
Được diện kiến Hoàng Đế mỗi khi đến kinh thành.
Được dự tiệc cùng với triều đình khi có tiệc.
Có quyền quyên góp bạc hoặc lương thực cho quân đội mà không cần xin phép.
Được đi cùng sứ giả sang các nước khác để đàm phán liên quan đến kinh thương với các nước láng giềng.
Với tài năng kinh doanh ở hiện đại. Lam Hạ tự tin với tài kinh doanh của mình.
Cho nên làm Hoàng Thương thì Lam Hạ tự tin hơn làm quan.
Du Hoặc cũng nghĩ như vậy. Lam Hạ làm kinh thương chắc chắn thành.
Vấn đề bây giờ là làm gì.
***** NĐH*****