VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 18: Đấu rượu




Sáng sớm, đúng sáu giờ. Turan ngồi dậy trên chiếc giường quen thuộc của mình, ngáp dài một hơi, chán chường chẳng muốn đứng lên.
Đã ba ngày trôi qua từ đêm lễ hội Patrioste nhưng cảm giác mệt mỏi khắp người vẫn còn hành hạ Turan. Quả thật lần đó nó đã làm một cú cá cược quá lớn khi truyền sinh mệnh của mình cho Oviar thông qua cánh hoa Sinh Khất để giúp cô nàng thoải mái hơn, rồi liền ngay sau đó lại tiếp túc sử dụng nguyên khí của bản thân để thôi thúc lời cầu khấn đến Chính thần Syrathr. Nếu là bất kỳ ai với Thần cấp đủ lớn đều sẽ không gặp nhiều vấn đề, nhưng Turan là một Nihr, Thần cấp 0, nên việc trong thời gian ngắn thực hiện cả hai thứ khiến cơ thể nó tổn thương không hề nhỏ.
Turan nâng nhẹ cánh tay của nó lên, thử nắm chặt lại rồi nhìn các ngón tay run lên bần bật mà thấy xót xa. Cơ thể trần tục này của nó muốn bình phục hoàn toàn hẳn phải mất ít nhất vài tháng, thậm chí một năm. Thế nhưng, một nụ cười nhạt lại hiển hiện trên mặt Turan, không hề kiểm soát được. Nó đang đắc ý. Lần này nó tổn thất nhiều, nhưng đạt được cũng không ít thứ, và thứ khiến nó bây giờ không thể giấu được nụ cười của mình là một bông hoa Sinh Khất và một ngọn cỏ lau tên Phong Ngân đang nằm trong túi trữ vật. Turan có được hai thứ này từ một người quen của nó cách đây không lâu. Nó vốn dĩ không cho rằng hai món đồ này có thể làm được gì, và cũng chẳng có ý định dùng thử chúng, cho đến đêm lễ hội ấy. Và bây giờ, nó không thể không thấy nôn nao đến buổi hẹn gặp chiều nay với tên người quen kia.
Turan bụng dạ là thế, nhưng nó không quá vội đến mức chạy ngay đến điểm hẹn. Dù sao thì nó đã định sẵn là cả ngày hôm nay sẽ vô cùng bận rộn, mà tên kia thì phải đến chiều muộn hắn ta mới vào thành. Quan trọng hơn, là nó đang cảm thấy đói.
Buổi sáng ở quán rượu của bà Lylat hôm nay không có mấy tên bợm nhậu làm phiền mà thay vào đó là một gương mặt quen thuộc đang ngồi trò chuyện với bà chủ. Turan vừa bước vào, chẳng cần quan sát kỹ càng cũng có thể đoán ngay được đó là Darmil. Hiển nhiên chỉ có hắn ta mới phải băng bó một tay một chân mà vẫn chịu khó đến quán rượu từ sớm thế này.
– Turan! Mày lại tiếp khách của mày đi này!
Bà Lylat trông thấy Turan thì lên tiếng gọi ngay. Tiếng bà ta oang oang như sợ rằng nó không thể nghe được.
– Lại ngay đây.
Turan đáp hời hợt trong khi tiến lại chỗ Darmil. Nó chợt để ý thấy hắn ta trông có vẻ hoảng hốt và vội vã khi bà Lylat quay người rời đi. Hẳn là hắn ta đang cố nhờ vả bà ta điều gì đó mà không được. Turan lờ mờ đoán ra gì đó, nhưng nó cũng chẳng hứng thú soi xét mấy vấn đề riêng tư của hắn ta. Cái nó quan tâm hơn bây giờ là một phần ăn sáng đặc biệt với bánh mì, salad, súp bí đỏ, thịt hun khói và trứng ốp lết ở trên bàn.
– Trông ngon đấy. Tôi ăn nhé?
– À ừ. Cậu ăn đi. Tôi gọi cho cậu mà.
Darmil có hơi bối rối một chút nhưng nhanh chóng đáp lời với vẻ hăng hái khó tin khi mà hắn ta vừa bị từ chối. Turan mặc kệ. Nó cần làm đầy cái bụng của mình đã.
Bữa ăn sáng ngon nhất mấy ngày vừa qua của Turan nhanh chóng kết thúc bằng một tiếng ợ to không một chút kiêng kỵ nào. Như chỉ chờ có vậy, Darmil liền tức lên tiếng:
– Turan, tôi có chuyện muốn nói.
Âm thanh trầm đục và đầy vẻ lưỡng lự, Turan nhận thấy rõ ràng từ câu nói của Darmil. Nó lười nhác bảo:
– Chuyện gì?
– Tôi… tôi muốn rời đội.
– Hử? Đội gì cơ? Tôi không nhớ là tôi có làm gì liên quan đến đội của cậu.
Darmil nghe Turan nói thì ngớ người ra một lúc rồi rất nhanh, khuôn mặt của hắn ta chuyển sang xám đi. Những lời của Turan không hề đánh đố gì Darmil cả nhưng vì mãi cho đến vừa nãy hắn vẫn còn đinh ninh rằng nó là đồng đội của mình nên không khỏi bị một cú sốc tinh thần.
– Rượu đây!
Tiếng quá lớn của bà Lylat làm Turan giật mình và trước khi nó kịp quay sang mắng bà ta thì hai cốc rượu với mùi thơm nồng đậm đã chiếm lấy tầm nhìn của nó. Turan đón lấy cốc rượu, ngẫm nghĩ một lúc rồi uống liền một hơi. Bà Lylat cười khì khì, chẳng nói chẳng rằng đẩy cốc còn lại về hướng Darmil, xong bước đi luôn.
– Uống đi.
Giọng Turan khàn khàn. Hơi rượu đang xông mạnh lên mũi và tai khiến nó khó mà tỉnh táo được. Rượu lần này của bà Lylat là một loại mới hoàn toàn, nó chưa được nếm thử bao giờ, nhưng có một điều nó biết chắc là rượu này mạnh cực, và cũng ngon cực.
Darmil nhìn cốc rượu trước mặt, vẻ chần chừ. Hắn ta vẫn còn sốc sau khi nghe lời vừa nãy của Turan, chẳng tâm hơi nào mà uống rượu. Thấy thế, Turan quát:
– Uống đi! Uống! Vào quán này là phải uống rượu!
Darmil thoáng ngạc nhiên trước thái độ Turan lúc này, nhưng hắn ta cũng chẳng nghĩ gì nhiều hơn, cầm lấy cốc rượu mà uống. Ngay lập tức, Darmil nhăn mặt, đặt ngay cốc rượu xuống và dùng tay còn lại bụm lấy miệng của mình. Hắn chắc chắn không hề nghĩ rượu này lại mạnh đến vậy.
– Ha!
Turan hô lớn, ra vẻ đắc thắng. Nó biết tửu lượng của Darmil không tệ nhưng rượu mạnh do bà Lylat ủ ra thì không phải một kẻ chỉ uống mấy loại thường thức nhà quý tộc như hắn ta có thể thử đến. Nhìn dáng vẻ khó khăn của hắn ta khi cố nuốt lấy ngụm rượu khiến nó vô cùng hả lòng hả dạ.
– Ha!
Turan lại hô lớn một tiếng nữa, cố tình châm chọc Darmil. Hắn ta lúc này mặt đỏ gay hết lên, không biết là do rượu hay do giận. Chốc, hắn lại nâng cốc rượu lên và tu liền mấy ngụm. Khuôn mặt của hắn nhanh chóng nhăn lại, cơ mặt ép lại vào nhau trông không thể nào khó coi hơn nữa. Thấy vậy Turan cũng hơi chút lo lắng, nhẹ tiếng hỏi:
– Này… Không cần-
– Ha!
Darmil quát lớn rồi đập mạnh cốc xuống bàn. Khuôn mặt của hắn lúc này vẫn nhắn nhó nhưng lại trông có phần đáng sợ. Turan hơi đờ mặt ra, không biết nên lấy lời nào đáp tiếng quát của hắn ta.
– Ha!
Darmil lại quát lớn một tiếng nữa, hất cằm về phía Turan ra vẻ thách thức. Turan nhíu mày, hiểu ngay ý của hắn ta. Một ngọn chiến ý liền khắc sôi sục lên trong lòng nó. “Tên này, hắn ta khiêu khích một trận tửu chiến à!? Để rồi xem!” Turan nghĩ rồi nốc liền cốc rượu trong tay, một hơi cạn sạch luôn. Rượu của bà Lylat lần này mạnh thật, nhưng đối với tửu lượng của nó thì chỉ một cốc như thế này lại có thấm vào đâu.
– Đ-được lắm… Turan…
Darmil nói ra từng tiếng đứt quãng. Hắn ta đã không thể kiểm soát tâm trí của mình nữa rồi. Người của hắn lúc này đã tựa hẳn vào bàn, thậm chí dùng tay ghì xuống để khỏi té; còn đầu thì cứ nghiêng qua nghiêng lại chừng như bất cứ khi nào cũng có thể ngã vật ra.
Turan thấy thế thì cười khẩy một tiếng. Mới vừa nãy nó còn hơi đánh giá cao Darmil khi hắn ta dám nốc hết liền một cốc rượu rồi còn thách thức nó, vậy mà giờ hắn ta lại chẳng khác gì một ngọn đèn cầy trước gió cả. Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Turan. Nó lớn tiếng gọi:
– Bà chủ! Thêm rượu!
– Cái gì cơ!?
Bà Lylat ngạc nhiên thốt. Bà ta trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến rằng hai tên nhóc mồm còn hôi sữa này lại dám gọi thêm rượu. Rượu bà ta vừa mang ra lúc nãy là cực mạnh, nhưng dù gì cũng là tâm huyết của bà, và cũng đáng giá tiền rất cao.
– Thêm- hic. Rượu!
Darmil lớn tiếng nói nhưng vì quá say rồi nên lại chẳng có uy tí nào. Dù vậy, bà Lylat vẫn nhanh chóng mang hai cốc rượu mới ra.
Nhận được cốc rượu, Turan chẳng nói chẳng rằng cầm lấy uống luôn một hơi hết sạch. Hơi rượu nồng nặc xông lên khiến đầu óc nó choáng váng còn cơ thể thì run lên nhè nhẹ. Nhưng rất nhanh, nó liền định thần lại.
Darmil thấy vậy, nhận ra ngay mình đang ở thế yếu hơn, buồn bực kêu “hừ” rồi cầm lấy cốc rượu mà uống. Thế nhưng chỉ vừa được được nửa cốc hắn ta đã phải ngưng lại, đặt vội cốc xuống bàn mà thở hồng hộc. Mặt hắn ta nhăn lại, mắt thì trừng ra hết cỡ và thậm chí Turan có thể nghe thấy tiếng răng nghiến “ken két”. Hắn ta rõ ràng đã tới giới hạn của mình. Dù vậy, không hiểu hắn nghĩ thế nào nhưng lại nâng cốc rượu lên lần nữa.
– Ngừng ở đây thôi.
Tiếng của bà Lylat. Bà ta đã giật lấy cốc rượu của Darmil.
– Rượu của tao không phải để hai đứa tụi bay sát phạt nhau. Hừ.
Nói rồi bà ta bỏ đi luôn. Darmil nhìn theo cốc rượu trên tay bà ta như đang cố níu kéo thêm một chút nữa nhưng rồi gục đầu lên bàn. Rất nhanh sau đó, tiếng ngáy o o của hắn ta vang lên.
Turan nhìn một cảnh như vậy, chẳng hiểu sao lại thấy bực bội vô cùng. Nó vừa nốc hết hai cốc rượu, chiến ý lẫn tửu khí vẫn còn hừng hực trong người, thế vậy mà tên khiêu khích nó lại gục ra đấy ngủ rất ngon lành. Nó thấy rất giận. Và để hả cơn giận của mình, nó giơ chân lên đạp thật mạnh vào người Darmil khiến hắn ta văng đi bốn năm mét mà nằm lăn lóc trên sàn. Ấy vậy mà hắn ta vẫn ngủ ngon như thường.
Trưa, Turan thức dậy với vẻ mệt mỏi vô cùng. Hơi rượu từ buổi sáng vẫn còn xộc lên mũi nó, thế nhưng chỉ bấy nhiêu thì không thể đánh gục nó như tên Darmil được. “Cũng còn may đấy vẫn là rượu thuốc của bà Lylat.” Turan nghĩ thầm. Rượu của bà Lylat luôn có những đặc hiệu nhất định, kể cả là rượu mạnh hay không. Chất cồn hiển nhiên đây đủ, vì đó là cần thiết để kích thích hiệu quả của thuốc. Nhưng bên cạnh đó, trong rượu cũng có hỗ trợ bài tiết để giúp cơ thể mau chóng khôi phục.
Có tiếng gõ cửa đều đều. Turan thoáng thắc mắc nhưng nó nhận ra ngay kiểu gõ cửa này là của ai, vội vàng thay quần áo rồi lao ra mở cửa phòng.
– Toàn là mùi rượu!
Tiffia hằn học thốt lên. Turan chẳng buồn quan tâm điều đó vì nó biết cô ta đã phải nghe được mùi rượu từ ngoài phòng rồi cơ. Cái nó quan tâm hơn là lý do cô ta đến tìm nó. Không có lần nào cô ta tìm nó mà không có việc phiền phức xảy ra cả.
– Có việc gì?
– À thì… Tên tóc vàng bạn cậu nằm ngất ngoài hành lang nhà trọ kìa.
Turan thoáng ngạc nhiên, vội suy nghĩ một lúc. Nó biết tên tóc vàng mà Tiffia nhắc đến không ai khác ngoài Darmil cả, nhưng hắn ta chắc chắn không thể tỉnh dậy sớm hơn nó. Và dù có như thế thì hắn ta cũng không thể nào lại ngất ra ngoài hành lang. Thật có nhiều điều đáng nghi hoặc, nhưng Turan đoán là nó không thể nghĩ ra được gì, lại hỏi:
– Hắn ta bị làm sao?
Tiffia thoáng một vẻ ái ngại trên khuôn mặt, rất nhanh nhưng không thể thoát khỏi mắt của Turan. Chần chừ một lúc, cô ta cũng nhận ra không thể giấu giếm, bảo:
– Tại… tại hắn ta cứ đòi bỏ đi nên tôi đánh hắn ta ngất luôn rồi.
Turan nghe, rồi như một phản xạ nó bật cười. Tiếng cười giòn tan đầy sảng khoái kéo dài vài giây rồi ngưng lại. Tiffia trông một màn như thế thì đơ mặt ra, không biết làm gì cũng đành cười nhẹ theo.
– Tôi biết rồi. Cảm ơn cô.
Nghe Turan nói, Tiffia có hơi chút ngạc nhiên, vội chào một tiếng rồi rời đi.
Turan nhìn dáng người Tiffia bước đi vội vàng mà cười thầm trong bụng. Cô nàng này hóa ra lại đứng trông chừng Darmil giùm cho nó. Nó vốn dĩ cho hắn ta một cơ hội lựa chọn cho chính bản thân, nhưng có vẻ như cơ hội duy nhất đó cũng bị cô ta cho vào thùng rác mất rồi. Tiffia rõ ràng là không vô cớ giúp đỡ Turan mà phải có mưu tính gì đằng sau đó. “Nhưng mưu tính của cô ta lại có thể nào có tác dụng với một kẻ đầu óc rỗng tuếch mà ý chí lại phi thường kiên cường như tên tóc vàng kia chứ.” Turan nghĩ, cười khì khì không kiềm được.
Tiffia rời đi không lâu thì Turan tìm đến chỗ Darmil nằm ngất. Turan xem xét một chút và thấy có một vết bầm trên gáy, ngoài ra còn có một vết khác ở sau đầu. Nó khẽ rên nhẹ một tiếng. Tiffia ra tay quá nặng đi, không kiêng kỵ gì việc để lại di chứng cho tên này cả. Hơn cả, tình trạng này của hắn ta thì nó thật vô phương khiến hắn tỉnh lại trong thời gian ngắn. Đã thế nó sẽ không thể cứ chờ hắn ta mà bỏ lỡ cuộc hẹn chiều nay.
Suy nghĩ hồi lâu, Turan kéo lê Darmil về phòng. Xong, nó lôi ra từ túi trữ vật của mình một đoạn dây thừng dày đến hơn một phân rồi nhanh chóng trói chặt người của hắn ta vào chân giường. Sau khi đảm bảo rằng hắn ta không thể thoát, nó mới viết vội một tờ ghi chú dán lên bức tường đối diện rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.