VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 9: Trước chuyến du hành




Turan nhận lấy một chiếc hộp gỗ bay ra từ chiếc túi trữ vật nhỏ của Darmil. Chiếc hộp hình chữ nhật khá lớn, rộng hai tấc và dài gần bốn tấc, có trọng lượng hơn bốn kí lô. Mở chiếc hộp ra, Turan rất hài lòng và có chút ngạc nhiên khi thấy trong đó có vật cậu muốn: một khẩu Mabatum thế hệ ba cùng sáu băng đạn.
– Tôi không ngờ là cậu có thể mua được nó thật. – Turan nói, đóng chiếc hộp lại và đặt nó vào trong chiếc túi trữ vật nó vừa mua.
– Vậy là đúng rồi phải không. Thật may quá…
Darmil cất một tiếng thở phào. Turan trông thế thì cảm thấy buồn cười. Hắn ta hẳn đã lo lắng từ hôm qua đến giờ vì không biết có mua nhầm hàng rởm hay không. “Lũ ngốc cũng không phải là hoàn toàn nhạt toẹt.”
– Còn đây là rượu thuốc của bà Lylat nấu.
Turan nói, đưa cho Darmil một chai rượu chừng nửa lít.
– A! Cảm ơn cậu. Tôi đã trông nó suốt đấy.
Darmil vui mừng thấy rõ. Turan nghĩ thấy cũng hợp lý, vì hắn ta đang phải gánh lấy một cái bụng gần như là bầm dập hết cả mà. Nếu không nhờ rượu thuốc của bà Lylat thì giờ hắn ta đang phải nằm ở bệnh viện than khóc đủ điều rồi. “Nhưng mà giàu như hắn ta thì có khi lại không…”
Turan và Darmil đi qua mấy cửa hàng đã lên danh sách từ trước, mua rất nhiều các loại vật phẩm mà nó cho là cần thiết cho một chuyến du hành. Những món đắt nhất thì có giáp da và bùa ẩn thân cho Turan, giáp và chùy thép cho Darmil; những món rẻ hơn một tí thì có giày, găng tay, đai lưng chuyên dụng và một con dao găm; cuối cùng là vài bình khí huyết và thể lực, thêm một quyển cẩm nang du hành giả cho tân binh. Turan thật ra muốn mua nhiều thứ tốt hơn nhưng suy xét lại, nó thấy việc chỉ đi đánh thử vài con quái vật cấp 1 mà tiêu tốn quá nhiều thì không ổn tí nào. Chỉ riêng khẩu Mabatum, nó đoán cũng phải tốn hơn trăm nghìn xen là ít. Darmil, hắn ta có thể có nhiều tiền, nhưng nếu quá phụ thuộc vào trang bị có được từ tiền của hắn ta sẽ ảnh hưởng đến những thứ mà Turan muốn tìm hiểu trong chuyến du hành.
Cả hai rời khỏi khu phố lúc trời vừa bắt đầu đổ nắng trưa, chói chang. Turan đã đói lắm rồi, định tìm một hàng quán nào đó để ghé vào dùng bữa. Thế nhưng rồi, Darmil đề xuất:
– Đến quán rượu của bà Lylat đi!
– Biết từ đây về đấy bao xa không hả thằng ngu-
“À không, hắn đâu có ngu.” Turan tự nhủ. Nó vừa sực nhớ là tối hôm qua Darmil đã cố gắng tán tỉnh Tiffia, vậy nên việc hắn ta muốn tranh thủ đến đó tìm cô ta là rất dễ hiểu. “Sao riêng chuyện này thì hắn có thể khôn như vậy?”
Trở về quán rượu Lylat, điều mà Turan bắt gặp đầu tiên là ánh nhìn bất ngờ của bà chủ. Không để bà ta lên tiếng trước, nó bảo:
– Tôi chỉ dùng bữa trưa trước khi đi thôi.
– Rõ chán. – Lylat đáp cụt ngủn.
Turan có chút bực tức, nhưng không hứng đôi co. Giờ nó chỉ muốn làm đầy cái bụng của mình thôi. Hôm nay có tên Darmil đại gia chi trả, nó quyết phải làm bữa no nê mới được. Dù gì thì chiều nay nó cũng phải làm “việc lớn” rồi.
– Chào cô, Balyama.
– Ơ, anh gọi- anh biết tên tôi rồi à?
Turan quay qua. Tên Darmil thật lanh lẹ, vừa vào quán rượu đã tìm Tiffia mà tám chuyện ngay. Nó ngồi lấy tay chống cằm, trong lúc chờ đợi món ăn ra sẽ trông xem hắn ta sẽ cố tán tỉnh và thất bại thảm hại như thế nào.
– Tên của em thật đẹp. – Darmil nói – Tôi vừa nghe thấy Balyama thì biết ngay đó là tên của em rồi.
– He he. Tôi cảm ơn anh đã khen. – Tiffia đáp – Anh hẳn là nghe thấy từ Turan?
“Thông minh lắm Tiffia! Quả không phụ sự kì vọng của tôi.”
– Em thật giỏi! – Darmil thốt – Anh biết chắc là ngoài vẻ đẹp như nữ thần tiên giáng trần thì em còn thông tuệ kiệt xuất nữa mà.
– Anh quá khen rồi. Tôi chỉ nghĩ là ngoài Turan thì anh đâu thể hỏi tên tôi từ nguồn khác được. Vì cái tên đó…
Tiffia ngừng nói giữa chừng, rồi im lặng luôn. Cô ta lúc này chỉ đưa mắt nhìn quanh, chốc lại liếc nhìn Darmil, ra vẻ ngại ngùng lắm. Darmil thấy thế thì được đà tiến tới luôn.
– Em không cần nói đâu, Balyama. – Darmil lên tiếng – Vì anh có thể hiểu cả, chính trái tim anh có thể hiểu được, qua đôi mắt ngượng ngùng kia.
Darmil dứt lời thì tiến lại gần Tiffia. Khéo léo lùi lại, Tiffia bảo:
– Nhưng có một điều anh không biết đâu…
– Là điều gì? Anh sẽ lắng nghe em nói.
– Balyama thật ra chỉ là tên giả thôi.
Tiffia cố tính nói thật nhỏ, nhưng Turan vẫn biết được cô ta nói gì thông qua khẩu hình miệng. Cô ta vốn cũng không nói gì khác hơn những gì nó dự đoán.
– Ôi, ra vậy sao. – Darmil thốt – Vậy tên em là gì?
– Tên em là…
– Là…?
– Balanaryamacarodatawahahaha ạ…
Tiffia giọng rất nhỏ nhẹ nhưng từ chữ được phát âm rất rõ ràng. Darmil nghe một, và với trí thông minh có hạn của mình, cậu ta ngay lập tức hoảng ra mặt, vội lặp lại:
– Balyna- Balanya- Balanaramaro- à không… Babala- hay là Basada nhỉ… Hình như là Balacaryna… Không đúng… Hahaha?
Tiffia quay mặt về Turan, cười khúc khích rồi lặng lẽ rời đi, bỏ mặc Darmil cứ đứng đó tự nói một mình như người cõi trên. Turan chỉ cười khẩy một tiếng, mọi thứ diễn ra không khác nó nghĩ là bao, nhưng lại kém phần thú vị hơn. Nó đã mong là tên Darmil sẽ hoảng hốt nhận ra cái tên Balyama là giả cơ, nhưng hắn ta ngu ngốc ở một đẳng cấp hoàn toàn khác rồi.
– Heo sữa quay của mày đây.
Bà Lylat nói rồi đặt cái đĩa to đùng lên trước mặt Turan, trên cái đĩa là nổi bật ngay là một con heo sữa đỏ hồng, bóng lưỡng mỡ trông rất ngon, được trang trí cùng với các loại rau cải và một quả cà chua tươi mọng. Turan khẽ nuốt nước bọt nhưng rồi không kiềm được, miệng nó chem chép thèm thuồng luôn. Chưa bao giờ nó có cơ hội được ăn một món hoành tráng thế này cả.
– Ê Turan. – Darmil lên tiếng – Sao Bala- à không, Balyama có tên thật dị quá vậy? Gì mà Balacarynamamawahaha thì phải.
Turan giả vờ không nghe thấy. Nó chẳng việc gì phải quan tâm tới tên Darmil ngu ngốc vào lúc này cả, việc chính của nó bây giờ là xử lý con heo sữa vô cùng hấp dẫn kia.
– Nhưng mà… Gì cơ!? – Turan kêu lên – Ngươi vẫn còn thắc mắc về cái tên đó à!? Tiffia! Là Tiffia! Và giờ thì ăn thôi.
Darmil có nói thêm mấy câu thể hiện độ láng mịn của não mình nhưng Turan không trả lời chi nữa, và cũng không trả lời được, vì miệng nó giờ đang đầy ứ thịt heo sữa quay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.