Về Phía Mặt Trời

Chương 4:




11 (Góc nhìn nữ chính)
Bé dễ thương lén lút đến hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và trúc mã.
Tôi và cậu ấy thì có thể có quan hệ gì chứ?
Bất kỳ quan hệ nào tôi cũng không dám có.
Dù sao tôi đã quyết định sẽ giữ mối quan hệ thanh mai trúc mã với cậu ấy suốt đời rồi.
Vì vậy, tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi không hề có tình cảm gì với anh bạn trúc mã kia của tôi.
Đồng thời, tôi cũng trấn an bé dễ thương:
"Cậu ấy là người như thế nào tớ còn không rõ à, cậu ấy sẽ không thích ai khác đâu, cậu cứ yên tâm mà theo đuổi."
Bé dễ thương sững sờ, sau đó mặt đỏ ửng.
“Tớ biết cậu định làm gì mà.”
Cậu ấy tưởng rằng mình đã che giấu tâm tư rất kỹ, nào ngờ đã bị tôi nhìn thấu ngay từ đầu.
Nhìn hai người thầm thương trộm nhớ nhau lén lút thử tìm hiểu, tôi suýt chút nữa thì xé toạc lớp giấy mỏng manh che đậy tình cảm của họ mất rồi.
Nhưng lý trí bảo tôi đừng xen vào chuyện người khác.
Chính sự mập mờ "Em thích ảnh, không biết ảnh có thích em hay không?" này mới là tinh hoa của mối quan hệ mập mờ chứ!
Không ổn rồi, trái tim thiếu nữ của tôi ơi!
Nhưng mà, tôi đã hứa với bé dễ thương rồi.
Phải hành động thực tế mới được.
Vì vậy, tôi cố ý rủ trúc mã cùng bé dễ thương đi xem phim vào cuối tuần, đến lúc đó giả vờ đi vệ sinh, để lại không gian cho hai người họ.
Việc xong xuôi thì tôi chuồn êm ru, âm thầm lập chiến công.
Người kiến tạo xuất sắc nhất quý này không ai khác ngoài tôi đây!
12
Đi tè? Chỉ là cái cớ thôi, tôi không thể nào ngồi trong nhà vệ sinh hai tiếng đồng hồ được!
Thế là, tôi lén lút lẻn vào hiệu sách đối diện rạp chiếu phim.
Cái tên "nhà sách lớn nhất khu phố" quả không sai, bởi vì tầng hai vắng tanh bạt ngàn này chất đầy những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Những người bình thường đến đây đều để mua sách, tôi đến đây để mua niềm vui.
Ngày xửa ngày xưa, vì tò mò, tôi, một kẻ ngây thơ, đã bước vào cầu thang nhỏ tối tăm, từ đó bước vào con đường thức khuya không thể quay đầu.
Tuy nhiên, theo thời gian kinh nghiệm của tôi tăng lên, những cuốn sách văn học cổ ở đây không còn thỏa mãn được khẩu vị của tôi nữa.
Quả thật, chẳng bao lâu sau tôi đã lướt qua hết những dãy kệ sách, không tìm thấy cuốn ngôn tình "phá đảo" nào để đọc, tôi có phần chán nản.
Còn không bằng kiếm quán trà sữa nào đó ngồi lướt điện thoại.
Họ thường nói rằng "đọc sách ắt sẽ gặp được mỹ nhân".
Cho đến khi tôi phát hiện ra bóng hình kiều diễm giữa những kệ sách, tôi mới tin vào câu nói này.
May mắn thay, trước khi rời đi, tôi đã liếc mắt nhìn qua khu sách nổi tiếng, nếu không tôi đã bỏ lỡ anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh này.
Bạn hỏi tôi anh chàng này đẹp trai đến mức nào ư? Để tán tỉnh anh ấy, tôi đã từ bỏ cả chậu nho "ngon miệng" gần trong tầm tay, bạn thử nghĩ xem anh ấy "tươi mới" đến mức nào đi!
Thật lợi hại, chỉ một góc nghiêng thôi đã khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
Nhìn bóng hình anh ấy khuất dần sau những kệ sách, tôi không suy nghĩ gì liền vọt chân đuổi theo.
Nhưng tôi luôn chậm hơn người ta một bước, chỉ nhìn thấy hoặc là vạt áo hoặc là gót chân.
Anh cố ý đúng không!
Bực bội, không cam tâm, tôi tiếp tục đuổi theo.
Cuối cùng cũng lạc mất anh ấy mất rồi.
Và tôi, cũng lạc lối trong hiệu sách không lớn không nhỏ này.
Nhìn đám tài liệu nước ngoài trước mặt, tôi có chút bối rối, khu vực này tôi cũng chưa từng đến.
Chẳng lẽ... đây không phải là tiếng Anh?
Lâu nay tôi không biết hiệu sách này hóa ra còn có bí mật như vậy nữa đó.
Dựa vào trí nhớ để tìm đường quay lại.
Con đường này ngoằn ngoèo, không có quy luật gì cả.
Anh đẹp trai, anh rõ ràng là đã dắt tôi đi lòng vòng mà!
Đi thêm vài bước, tôi bắt đầu thấy những cuốn sách xung quanh quen thuộc.
"Tuyển tập đề thi đại học ", is that you?
Đổi giao diện rồi, suýt nữa tôi không nhận ra.
Tôi rút ra bản địa lý mới nhất, lật lật một cách ngẫu nhiên, có chút ấn tượng với một vài câu hỏi.
Lúc này, có người sẽ hỏi, tiểu thư nhà giàu cũng cần ôn thi sao?
Đừng có lải nhải, không luyện đề làm sao giữ được danh hiệu "học bá" chứ.
Ai nói "tớ không bao giờ ôn tập"? Người nói thế thể nào cũng thức trắng đêm đến 12 giờ khuya để luyện đề.
Nói thật đi, học bá này không chỉ luyện đề mà còn học tất cả các môn: toán, tiếng Anh, vật lý, sinh học, địa lý.
Thà chết vì mệt mỏi còn hơn thua các bạn!
Chệch chủ đề rồi.
Vì cuốn sách ở nhà sắp hết nên tôi đang phân vân giữa việc mua một cuốn mới để tiếp tục luyện tập hay đổi sang cuốn khác.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang vọng vang lên, lấn át tiếng ồn ào xung quanh.
"Cuốn sách này khá hay đấy."
Ôi trời ơi, tai tôi! Nó mang thai mất rồi!
Tôi ngẩng đầu lên và bật cười.
Đây không phải là anh chàng đẹp trai mà tôi vừa nãy cố đuổi theo hay sao?
Hóa ra sức hấp dẫn của tôi đối với anh còn không bằng một quyển sách?!
Quá đáng!
Vì vậy, tôi bắt đầu dằn mặt người ta.
“Nhưng quyển sách này phiên bản năm ngoái tôi đã gần như làm xong rồi, có rất nhiều nội dung lặp lại.”
Nghe chưa!
Quyển sách này, tôi đã làm hết rồi!
Tôi, học bá chinh phục mọi quyển luyện đề!
Không cần anh nhắc tôi đâu nha!
“Vậy tới giải thử bài này đi.”
Anh ấy rút ra một quyển từ bên cạnh.
Ngay khi nhìn thấy màu sắc bìa sách, tôi đã biết đó là sách giáo khoa Toán, lớp 11.
"Chữ quá nhỏ, cách dòng quá hẹp, không có chỗ để viết phần tự luận."
Anh ấy lại rút ra một quyển khác.
"Giấy không tốt, dễ lem mực."
Lại rút ra thêm một quyển nữa.
"Câu trả lời không chi tiết, không có giá trị tham khảo."
Cuối cùng, anh đẹp trai cũng lôi ra một bộ sách từ dưới cùng.
“Giấy quá to quá mỏng, trải ra trên bàn thì không đủ chỗ, đặt lên đùi thì khó viết.”
Trai đẹp thở dài.
“Chẳng lẽ anh làm lại một bộ đề 2 lần ư?”
Không thể nào, không thể nào, sao lại có người làm sai rồi mà lại không sai nữa chứ?
Tôi nhìn anh ấy một cái.
Anh ấy tỏ ra như điều đó là lẽ đương nhiên.
Wow, giỏi quá!
Cuối cùng tôi cũng ôm sách giáo khoa ôn thi đi thanh toán.
Ra cửa, tôi nhìn thấy nam nữ chính đang đứng đối diện, liền vẫy tay chào họ.
Đi được hai bước mới nhớ ra mình chưa hỏi tên anh chàng đẹp trai.
Anh ấy liền lên tiếng trước:
“Hẹn gặp lại ngày mai.”
Ngày mai?
Nhanh vậy sao?. Cop‎ q𝓾a‎ cop‎ lại,‎ 𝑡rở‎ lại‎ 𝑡rang‎ chính‎ #‎ T‎ R‎ 𝑼‎ 𝖬‎ T‎ R‎ 𝑼‎ Y‎ Ệ‎ N﹒𝒗n‎ ‎ #
Trường học rất rộng.
Làm sao anh ấy tìm được tôi?
13 (Góc nhìn “tiểu bạch hoa”)
Chị đẹp sao mãi vẫn chưa về nhỉ?
Hay là phim hay quá, khóc lóc đến nỗi ngất xỉu trong nhà vệ sinh?
Chị đẹp thật là tâm hồn nghệ sĩ, cái phim tào lao thế này cũng có thể cảm động được.
Chị chờ chút, em đến cứu chị đây.
Phim này có nhiều chỗ buồn, nhà vệ sinh rạp chiếu phim cũng nhiều.
Mở cửa ra, không có ai, gọi một tiếng.
"Chị ơi, chị có đây không?" Không ai trả lời, chị đẹp không có ở đây.
Mở cửa lại, không có ai, gọi một tiếng.
"Chị ơi, chị có đó không?"
Có người trả lời: "Ôi, em gái, làm ơn giúp chị một việc."
Không phải chị đẹp, đóng cửa.
Hừm, giấy vệ sinh của tôi chỉ dành cho chị đẹp dùng thôi.
Mở cửa buồng vệ sinh nữ cuối cùng, vẫn không có ai.
“Chị à, chị có đây không?”
Vừa quay đầu, tôi đã bị 2 tên đàn ông chặn đường.
“Em gái, mấy anh ở đây, cần giúp gì không bé?”
Cái gì? Chỉ bằng các anh mà cũng dám mơ tưởng đến chị đây?
Ba chớp mắt, tôi đã hạ gục đối phương.
Ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của tên tra nam.
Ôi trời, nhân vật của mình sụp đổ rồi! (#"A")
Tôi lau mặt, bình tĩnh lại nào, chắc cậu ta chưa kịp thấy gì đâu?
14 (Góc nhìn Trúc mã”)
Thấy thanh mai đi lâu không về, nhỏ trà xanh đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh.
"Đi làm gì vậy?"
"Giúp cậu ấy đi vệ sinh à?"
Tôi nhìn xung quanh hai bên chỗ ngồi trống trải, cũng đứng dậy đi theo.
Xem phim một mình là đại biểu cho sự cô đơn.
Cười chếc mất, sao tôi có thể không có ai đi cùng chứ?
Nhìn dòng người qua lại tấp nập, tôi bỗng cảm thấy nguy hiểm.
Loại trà xanh này, kỹ năng đều tập trung vào diễn xuất, rất dễ bị chú ý.
Nghĩ vậy, tôi bèn bước nhanh hơn, và đúng lúc đó tôi nhìn thấy trà xanh đè hai người đàn ông xuống đất đấ.m cho một trận.
Không ngờ nhỉ, nội hàm của nhỏ này cũng khá phong phú đấy, vừa bạch liên vừa trà xanh vừa hắc hóa.
Lúc nãy còn lo lắng cho cậu ta, bây giờ chắc tôi phải lo cho bản thân mình nhiều hơn rồi.
Cậu ta chống một tay lên vai tôi, tay kia chống bên cạnh đầu tôi.
Mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi.
"Có phải cậu không nhìn thấy gì đúng không?"
Tôi gật đầu.
Cậu không biết đâu, vừa nãy đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, tôi có kịp nhìn thấy gì đâu.
Nghe lời hứa của tôi, cậu ta buông tay, thay vào đó là vẻ mặt rưng rưng muốn khóc.
“Chị đẹp mất tích rồi, phải làm sao đây? Tôi lo quá.”
Học tuồng Tứ Xuyên à?
Các cụ hay bảo “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”, hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt.
Còn chuyện thanh mai mất tích.
Tôi chợt nhớ ra một quán ăn đen chuyên treo đầu dê bán thịt chó ở gần đây.
Tôi đoán cậu ấy phải ở đó.
Vì vậy, sau khi giải cứu một người bạn học bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh nữ, chúng tôi đi thẳng sang phía bên kia đường.
Từ xa đã thấy bóng hình người bạn thơ ấu nhẫn tâm của tôi, kẻ đã bỏ vợ bỏ con (nói đùa thôi).
Có biết hôm nay tôi đã trải qua những gì không?
Kết quả là vừa đến nơi, cậu ấy đã mắng tôi tét đầu.
"Tại sao cậu không dẫn em gái nhỏ đi xem phim tử tế hả!”
Ôi, ai cũng bắt nạt tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.