Về Phía Mặt Trời

Chương 7:




26. (Góc nhìn nữ chính)
Thực ra không cần nghe cậu ấy nói, tôi cũng sớm đã cảm thấy trạng thái của mình không ổn.
Trên thế giới này, ai chẳng sống cho bản thân, trừ tôi.
Chỉ có cuộc sống của tôi là xoay quanh một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hư cấu.
Không có hệ thống, không có nguyên tác, không có ký ức, dù là ký ức của tôi hay của chủ nhân ban đầu.
Tôi không biết mình từ đâu đến, không biết mình đến bằng cách nào, không biết mình đến để làm gì.
Cũng không biết mình có thể đi hay không, bao giờ đi và đi bằng cách nào.
Học đàn piano là vì thiết lập nhân vật, thành tích tốt là vì thiết lập nhân vật, dáng vẻ bên ngoài cũng là vì thiết lập nhân vật.
Từ khi đến với thế giới này, tôi chưa bao giờ ra khỏi thành phố, cũng không biết là để phòng ngừa hay chào đón sự khởi đầu của cốt truyện.
Cậu ấy hỏi tôi sau này muốn làm gì?
Làm sao tôi có thể biết được?
Tương lai của tôi đều đã được sắp xếp.
Hơn nữa, nếu có một ngày nào đó tôi phải quay trở lại, những nỗ lực của tôi ở thế giới này còn có ý nghĩa gì?
Tôi không biết, cũng nghĩ không ra, bởi vậy cũng không muốn nghĩ đến.
Chỉ cần quan tâm đến hiện tại là được.
Dù sao thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tuy nhiên, khi biết được sự thật từ miệng em trai, tôi có chút suy sụp.
Nếu như, những gì cậu ấy nói đúng là những gì tôi đã trải qua.
Vậy thì mọi thứ đều có thể lý giải được.
Đó là lý do tại sao tôi rõ ràng không có ký ức nhưng đầu óc vẫn bình thường, rõ ràng là hai thế giới khác nhau nhưng lại thích nghi tốt đến vậy.
Đây là lý do tại sao tôi cảm thấy xa cách với bố và người em trai trên danh nghĩa, nhưng lại vô cùng quen thuộc với trúc mã mới gặp.
Đây là lý do tại sao tôi luôn cảm thấy trong nhà đáng ra phải có một nữ chủ nhân nhưng người làm trong nhà lại luôn im lặng về việc này.
Chẳng lẽ những gì tôi nghĩ ra đều là do bản thân tôi tự tạo ra để vây khốn bản thân?
Chẳng lẽ những năm tháng qua của tôi đều đang lãng phí trong trò chơi của chính mình?
Tôi lau khô nước mắt, xoa xoa khuôn mặt cứng đơ, cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo lại để suy nghĩ về con đường phía trước.
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Có gì đáng buồn chứ, mặc dù cô bé đáng thương đó là tôi, nhưng tôi không phải là một cô bé đáng thương.
Trúc mã nói đúng, kể từ khoảnh khắc tôi mở mắt ra và tỉnh dậy, tôi đã là một con người hoàn toàn mới.
Còn mục tiêu, nếu như trước đây không có, giờ nghĩ ra một cái chẳng phải là được rồi sao?
Sương mù trước mắt tan đi, mọi thứ cũng trở nên thật tốt đẹp.
Tôi là một tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp, học giỏi, tính cách cởi mở, đúng chuẩn nữ chính ngôn tình.
Muốn đi đâu thì đi, muốn thi trường nào thì thi.
Nghe tiếng gõ cửa, tôi khó khăn đứng dậy khỏi chiếc thảm, lê đôi chân đã tê cứng ra ngoài.
Người bên ngoài điên cuồng vặn tay nắm, tôi muốn nói mình đã khóa trái cửa, nhưng cổ họng khô khốc sớm đã khàn đặc sau một hồi khóc lóc khiến tôi không thể nói nên lời.
Bên ngoài yên lặng một lúc, sau đó có người mang chìa khóa đến.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, tôi cũng vừa kịp lui về phía sau.
Sau đó tôi bị ép vào bức tường.
Một nhóm người bước vào lục tung mọi thứ lên để tìm gì đó, có lẽ là tôi.
Có người lật tung màn, có người đẩy cửa phòng tắm, có người đi ra ban công.
Gì vậy, sợ tôi nghĩ quẩn tìm đến cái c.hết à!
Sau đó có người đã phát hiện ra tôi đang ngồi phía sau cửa.
Bọn họ ùa tới vây quanh tôi.
Bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy áp lực như ngọn núi đè lên người.
Chưa kịp mở lời giải thích, họ đã bắt đầu tranh cãi ỏm tỏi.
Bố tôi nói: "Con nói hết mọi chuyện cho nó biết, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Em trai tôi oan ức: "Chị ấy ép buộc con, với con nghĩ người trong cuộc cũng nên có quyền được biết."
Trúc mã chế giễu: "Tớ bảo cậu có bệnh mà cậu không tin."
Bé dễ thương khẽ đánh một cái khuỷu tay cậu ta:
"Chị đẹp đã buồn như vậy rồi, cậu còn dám bắt nạt cậu ấy nữa!"
Nam thần hình như không còn bình tĩnh như bình thường nữa, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy.
"Xin lỗi, tớ không biết những chuyện đó, không nên kích thích cậu."
Có sao đâu, không biết không có tội.
"Tớ hiểu tâm trạng của cậu bây giờ."
Cậu cũng bị mất trí nhớ à?
“Ai cũng có những lúc mơ hồ. Ý nghĩa cuộc sống sau này, tớ giúp cậu tìm, có được không?”
Tôi... tôi... tôi… tôi quá mức ngạc nhiên.
Niềm vui đến bất ngờ đến vậy sao?
Nhưng mà, cái ý nghĩa cuộc sống đó, hình như tôi đã tìm ra rồi thì phải?
Dù sao, tôi cũng không thể mãi mãi dậm chân tại chỗ được.
(Hết)
Ngoại truyện 1: Học sinh giỏi
Gần đây có một trường ngoại ngữ mời tôi đi thi trạng nguyên.
Nghe nói trường này dạy song ngữ, tôi nghĩ hẳn là sẽ có ích cho việc luyện nói tiếng Anh của bản thân.
Tôi đồng ý rồi.
Nhưng không ngờ thủ tục lại rườm rà đến vậy, kéo dài mất gần một tháng.
Hôm nay là ngày khai giảng chính thức, tôi nhìn vào bản kế hoạch giảng dạy mới nhận được, cực kỳ có hứng thú với mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng bên trong.
Vì vậy, tôi quyết định đến một hiệu sách để tìm phiên bản chưa được dịch.
Đầu năm nay, biế.n th.ái xuất hiện khắp nơi, tôi bị một kẻ theo dõi trong hiệu sách.
Tôi dắt theo kẻ biến thái không biết là vì hám tiền hay hám sắc đó đi vòng quanh vài vòng, sau đó bỏ mặc hắn ta ở một góc của hiệu sách.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra đó là một nữ sinh trạc tuổi tôi.
Tôi không tìm thấy cuốn sách nào, có lẽ là đã bán hết vào hai ngày trước khi khai giảng.
Đang định cảm thán mất công đi một chuyến tay trắng rồi, tôi bỗng nhiên quay lại, bắt gặp nữ sinh đó.
Trên tay cậu ấy đang cầm một cuốn sách bài tập, vẻ mặt cực kỳ bối rối.
Ha, hóa ra là một tên biến thái ham học.
Tôi nhìn lướt qua bộ đề thi đó.
Ừm, tôi đã làm rồi, khá hay.
Cậu ấy nói rằng bản thân sắp làm xong rồi.
Xin lỗi, tôi đã làm xong rồi.
Không chỉ vậy, tôi còn giới thiệu cho cậu ấy mấy bài tập tôi đã làm và cảm thấy khá hay, nhưng tất cả đều bị - từ chối.
Không phải chứ, làm bài tập mà phải nghiêm túc đến vậy sao?
Cuối cùng, cô ấy ôm bộ đề thi đã làm xong đi thanh toán, rõ ràng là định làm lại một lần nữa.
Tôi đi theo sau cô ấy ra ngoài, thầm nghĩ.
Cô gái này trắng trẻo xinh xắn như vậy, nhưng hình như không bình thường cho lắm, lẽ nào não bị ngấm nước rồi?
Khi ra ngoài, tôi thấy cậu ấy đang chào hỏi hai người bạn.
Trùng hợp, một trong hai người đó cũng là bạn của tôi, hôm trước cậu ta còn nói muốn giới thiệu bạn mới cho tôi, thế mà hôm nay lại cho tôi ăn bơ.
Nghĩ lại, người bên cạnh có lẽ chính là bạn mới đi?
Để trả thù cho sự khó chịu lúc nãy, tôi quyết định trêu chọc cậu ấy một chút.
Hôm sau gặp lại, tôi thấy cậu ấy hùng hục đi đến trước bàn tôi.
Haha, tức giận rồi.
Niềm vui này khiến tôi lờ đi tâm lý trẻ con của những nam sinh khác.
Vì tôi biết rằng rất nhanh sau đó tôi sẽ dùng thực lực khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Có vẻ như thành tích của tôi đã thu hút sự chú ý đặc biệt từ hai bạn học sinh kia, bạn mới và trúc mã của cậu ấy, tức là người thứ hai và người thứ nhất của lớp năm ngoái.
Hai vị bạn học đó kia dường như đều muốn dốc hết sức để đánh bại tôi.
Điều đó là không thể, tôi đã ở level khác rồi.
Nhưng mục đích của bạn mới không hề đơn giản.
Nếu không, tại sao cậu ấy lại không yên ổn đi giải đề mà lại cứ chạy đến làm thân với tôi.
Tôi đoán kế hoạch của cậu ấy là làm lãng phí thời gian của tôi, được cái này mất cái kia, như vậy cậu ấy sẽ có thể đánh bại tôi.
Vậy thì, tôi chỉ đành sử dụng “gậy ông đập lưng ông vậy”.
Tôi nói với cậu ấy đủ chuyện trên trời dưới đất, từ cổ chí kim, từ 99 bài thơ cổ bắt buộc phải học trong kỳ thi đại học đến môn chính trị tự chọn Marx, từ môn vật lý tự chọn 3 đến bài tập thảo luận sau giờ học môn địa lý bắt buộc 2.
Không ngờ kiến ​​thức của cậu ấy cũng khá rộng, bất cứ điều gì tôi nói đến, cậu ấy đều có quan điểm riêng của mình.
Cậu có nhiều suy nghĩ, quan điểm như vậy, sao bài môn văn điểm lúc nào cũng thấp vậy chứ.
Hết cách, tôi bảo với cậu ấy tôi thích xem Thời sự tối.
Thế mà cậu ấy lại chạy đi xem thật.
Tin tưởng tôi đến vậy sao?
Mặc dù cậu ấy chỉ chú ý đến mấy người dẫn chương trình đẹp trai.
Nói như vậy, lẽ nào ấy tiếp cận mình cũng là vì ngoại hình của mình ư?
Tại hạ bất tài, đối với gương mặt của bản thân vẫn là tự tin có thừa.
Ánh mắt không tồi, cố gắng hơn nữa.
Đúng như dự đoán, dưới sự hướng dẫn của tôi, thành tích của cậu ấy đã cải thiện rất nhiều.
Nhưng cậu ấy dường như cũng không quan tâm đến thành tích của bản thân, ngược lại hứng thú với hai người kia lại rất lớn.
Theo quan sát của tôi, dạo này người bạn kia của tôi bỗng nhiên trở nên rất thân thiết với đối tượng tin đồn của cậu ấy.
Và nhìn vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của nam đồng chí, chắc hẳn trước đây cậu ta đã phải chịu không ít đau khổ.
Không hiểu sao cậu ấy luôn nghĩ hai người đó là một cặp.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nhưng cậu ấy quan tâm quá nhiều đến chuyện của người khác.
Giống như, nhiệm vụ của cậu ấy là thúc đẩy sự phát triển tình cảm của người khác vậy.
Vì vậy, tôi đã được biết lý do tại sao cô ấy lại kỳ lạ như vậy.
Đó là tiền đề để cậu ấy có thể sống một cuộc bình thường.
Nhưng cuộc sống hiện tại của cậu ấy không thể coi là bình thường.
Mọi người đều biết sự thật, nhưng lại để cậu ấy đắm chìm trong ảo tưởng được bao bọc bởi vẻ ấm áp.
Điều này không đúng, tôi muốn giúp đỡ cậu ấy, muốn nhìn thấy cậu ấy trở thành chính mình.
Tôi đột nhiên nhận ra, tôi cũng đang quan tâm đến cậu ấy, không biết tự bao giờ, tôi đã bắt đầu suy nghĩ đặt cậu ấy vào kế hoạch tương lai của bản thân, vào trái tim của chính mình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết thích cậu ấy ở điểm nào.
Nhưng tôi thực sự đã bị cậu ấy thu hút.
Ngay từ đầu, tôi đã luôn mong chờ được đến gần cậu ấy.
Thích là thích, cho dù ban đầu cậu ấy có ý đồ với tôi thì có sao, tôi muốn tiếp tục ở cạnh cậu ấy, cùng cậu ấy bước tiếp.
Tôi ôm cô bé vẫn còn đang ngẩn người vào lòng, thầm nghĩ, hãy đồng ý với tớ đi.
[Ngoại truyện 2]
Vừa chạy xong bài kiểm tra thể chất một nghìn mét, tôi thấy hơi khát.
Tôi hỏi hai người đang ngồi lười biếng trên sân bóng muốn uống gì.
Nam sinh cũng vừa mới chạy xong vỗ vỗ vào vai tôi.
“Một chai nước suối.”
Nói xong, cậu ta đi đến bên cạnh hai người kia, nằm xuống.
“Nước ngọt vị đào có ga, cảm ơn.”
Nữ sinh vừa nói xong liền đá vào người vừa nằm xuống bên cạnh.
"Vừa mới vận động ra nhiều mồ hôi không được uống nước tinh khiết."
Thế là người nam sinh đó lại lần nữa hét vào mặt tôi.
“Trà xanh Khang sư phụ*.”
(*Một thương hiệu trà bên Trung)
Bạn gái tôi vỗ mông đứng dậy, bước tới chỗ tôi sau đó rút ra một chiếc khăn ướt.
Tôi cúi người xuống để tiện cho hành động của cậu ấy.
“Sao có thể để bạn trai mình một mình đi siêu thị được chứ, quá nguy hiểm!”
Cô ấy rất thích thể hiện "sức mạnh bạn gái" của mình với tôi, còn nói nếu đã nhặt được kho báu thì phải cầm đi khoe khoang khắp nơi.
Tôi cũng rất thích cô ấy làm vậy, vì tôi cũng rất khoe khoang bạn gái của chính mình.
Cô ấy lấy một thanh Kitkat từ kệ hàng, đặt trước mặt tôi.
Tôi không hiểu, mới xong đã lại đói rồi ư?
“Bởi vì, phải quét sạch cơn đói, mới có thể làm chính mình được!”
[Kết thúc]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.