Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sáng sớm thứ bảy, Địch Thần vẫn còn trong mộng, bỗng nhiên bị một ngón tay ấm áp chọc vào mặt một lát, lầu bầu một câu "Đừng quậy Thiên Tứ" rồi lại xoay người ngủ tiếp. Cái xoay người này lại chui thẳng vào một cái ôm ấm áp, Địch Thần nửa ngủ nửa tỉnh thấy to nhỏ không đúng lắm, miễn cưỡng mở mắt.
Cao Vũ Sanh đã tỉnh, không nói một lời nhìn anh, hai tay quy củ khoác lên người anh nhưng không sờ loạn.
Chỗ gáy lại bị chọc chọc lần nữa, Địch Thần quay đầu, chỉ thấy cháu ngoại trai nhà mình đang bám vào giường mở to hai mắt nhìn cậu mình: "Cậu, sao cậu lại ngủ trong lòng chú Cao vậy?"
"Có đâu, không phải là do bị con chọc à!" Địch Thần bị bé nhìn như thế, giống như một con mèo đang ngậm cá bị người đạp trúng đuôi, cũng không biết trong lòng mình hoảng cái gì.
"Cậu mau rời giường đi, hôm nay phải đi thăm Dao Dao đó." Vẻ mặt Địch Mông Mông nghiêm túc nói, xem việc đi thăm Dao Dao giống hệt nhiệm vụ khó khăn như thi đại học.
"Giờ mới là mấy giờ chứ." Địch Thần liếc mắt nhìn đồng hồ, nói bé đi rửa mặt, mình thì nằm trên giường ngáp dài. Tinh thần và sức lực của trẻ con đúng là đáng sợ, sớm thế mà đã dậy rồi.
Người bình thường thì sẽ chịu ảnh hưởng của ánh sáng tự nhiên khi làm việc và nghỉ ngơi, trời đã sáng mà nếu không có rèm che nắng thì sẽ tiến vào trạng thái ngủ nông rồi từ từ tỉnh lại. Mà khi Địch Thần ngủ thì không bị ánh sáng mặt trời ảnh hưởng, cho dù ngoài trời có sáng choang thì cũng không thể nào đánh thức anh được, cho nên đến cuối tuần mà không có chuyện gì làm thì sẽ rất dễ ngủ quên.
"Buồn ngủ thì ngủ đi, để em chở Mông Mông đi rồi quay về đón anh." Cao Vũ Sanh chống một cánh tay ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh.
Địch Thần: "..."
Nói gì thế? Để cho cố chủ chở trẻ em nhà vệ sĩ đi, rồi quay về đón vệ sĩ, thế này thì ai mới là ông chủ! Bỗng nhiên nhớ đến mấy câu Phương Sơ Dương nói hôm qua, lần đầu tiên vệ sĩ Địch thấy lương tâm bất an. Nói là muốn chăm sóc cho Thiên Tứ, nhưng hình như gần đây mình mới là người được chăm sóc mọi lúc mọi nơi.
Giống như bây giờ, Địch Thần rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, vị tổng tài tiên sinh kia đã hâm nóng sữa, chiên trứng gà, bánh mì trong lò nướng đang toả ra hương vị thơm ngon mê người. Địch Mông Mông đã sớm ngồi ở trước bàn ăn đợi ăn sáng.
"Con đúng là tự giác lắm đó." Địch Thần chọc đầu bé.
Địch Mông Mông nghiêng đầu tránh được đúng lúc, không để công kích của cậu vào mắt chút nào, dùng hai tay nắm ngón tay kia như muốn bẻ nó ra.
Địch Thần để cho bé bẻ, giơ tay kia ra chọc trúng chỗ nhột của bé, Địch Mông Mông bất ngờ không kịp đề phòng lập tức trúng chiêu, gào khóc kêu bỏ tay ra.
"Thằng nhóc con, dám đấu với cậu mi." Địch Thần đắc ý cười, xoay người đi giúp Cao Vũ Sanh bưng thức ăn. Dùng một tay nâng chảo chiên lên, cũng không cần dùng xẻng, thuận tay ụp trứng ốp la lên dĩa không lệch chút nào.
Cao Vũ Sanh thấy ba miếng trứng ốp la đang chồng lên nhau, giơ tay lên nhận lấy, xếp từng miếng vào ba cái dĩa khác nhau, còn lấy khăn lau dầu dính trên viền dĩa.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vốn đã có nay lại còn nặng hơn, khiến cho ngay cả bữa sáng mà Cao tổng cũng phải dùng dĩa để bày ra. Trứng ốp la có hình dạng giống bánh sừng bò, thịt giăm bông thì hình vuông, còn có một quả táo được đồ cắt định hình cắt thành một quả táo trăng khuyết, vừa ngon vừa đẹp mắt.
"Lần sau để anh làm bữa sáng cho." Địch Thần bưng đồ ăn lên bàn, lấy khăn lau tay lại để lau tay cho Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh dừng một chút, ngoan ngoãn giơ tay ra cho anh lau, cẩn thận hỏi: "Em làm không ngon à?"
"Ngon." Địch Thần nhanh chóng giải thích, cười cười bóp bóp tay hắn, "Đôi bàn tay này là đôi bàn tay vàng để gõ số liệu, ký hợp đồng, nếu như thái đồ ăn mà bị thương thì ca sẽ đau lòng."
Đầu ngón tay bị lau hơi nóng lên, Cao Vũ Sanh từ từ hít vào một hơi: "Cho ca ca ăn (1) là nghĩa vụ em nên làm."
(1) Ở đây Cao Vũ Sanh dùng từ "投喂" (đầu uy), từ này được dùng để chỉ việc cho đồ ăn, thường dùng cho động vật. Nếu như đối tượng của việc "đầu uy" này mà là con người thì từ này không chỉ nằm trong phạm vi đồ ăn, mà còn có thể là tiền bạc hoặc là vật gì có giá trị (Zhihu).
"Cho ăn?" Địch Thần ném khăn lau đi, chọc đầu hắn, "Anh là khỉ đấy à?"
"Không phải?" Cao Vũ Sanh rót cho Địch Thần một ly sữa, "Ca ca hạ phàm cực khổ, những việc khác cứ để em lo."
"..."
Cuối cùng là cậu nhóc này đã xem cái gì kỳ quái thế?
Thật sự là tuổi dậy thì khó mà gọt giũa được.
Đưa Mông Mông đến phòng bệnh của Dao Dao trong bệnh viện nhi đồng, dặn dò bé là chờ cậu Phương đến đón, sau đó thì hai người liền lái xe đi.
Cuối tuần không có trẻ em bỗng nhiên trở nên vô cùng thoải mái. Địch Thần huýt sáo lái xe lên cầu vượt: "Anh bỗng nhiên có một loại cảm giác cuộc sống sau khi đã kết hôn."
Cao Vũ Sanh đang xem tư liệu run tay một cái, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao cơ?"
"Em không thấy thế sao? Cuối tuần đưa con đi gửi cho người khác, mình thì có thời gian trống khó có được đi làm chút chuyện khác, đây không phải là hình dung chân thực của cuộc sống sau khi kết hôn à." Địch Thần dùng dư quang cười liếc hắn.
"Nếu ca ca kết hôn với em thì em sẽ không để anh sống một cuộc sống hậu hôn nhân nhàm chán như thế." Cao Vũ Sanh bỏ tư liệu xuống, nói nghiêm túc.
"Biến." Địch Thần cười ha ha, không nghĩ tới cậu nhóc nghiêm túc như Cao Vũ Sanh mà cũng biết nói giỡn.
"Em không nói giỡn."
"Ha ha ha ha..." Địch Thần cười càng dữ hơn.
"..."
Xe chạy một đường thẳng đến vùng ngoại thành, dừng trước cổng của một câu lạc bộ cưỡi ngựa cao cấp.
Có thể nhìn thấy trường đua ngựa to lớn khí thế ở xa xa, những người trẻ tuổi mặc trang phục cưỡi ngựa đang vui vẻ đua ngựa, tiếng hò hét hưng phấn lãng đãng giữa trời. Giống như là chìm đắm bản thân mình vào một thảo nguyên mênh mông, tuỳ ý thoả thích phi ngựa lao nhanh.
Câu lạc bộ này không cho trẻ em vào, ở đây chỉ có người trưởng thành cho nên bầu không khí cực kỳ sôi nổi.
"Nhìn thật thú vị." Địch Thần đứng ngoài hàng rào trường đua ngựa, hứng thú nhìn những người đang cưỡi ngựa.
"Chúng ta đi chọn ngựa đi." Cao Vũ Sanh cầm hai tấm bảng đi đến.
"Hửm? Khách hàng của em đâu?" Địch Thần nhìn xung quanh một chút, phía sau là đường lớn trống trải để đi ngắm cảnh, không có người nào.
"Không có khách hàng." Vẻ mặt Cao Vũ Sanh vô tội.
Địch Thần: "Không phải em nói hôm nay sẽ có hoạt động quan trọng gì sao?" Chạy đến chỗ như thế này để làm hoạt động quan trọng thì chỉ có xã giao làm ăn thôi, không có khách hàng thì xã giao cái gì.
"Đi chơi với ca ca chính là hoạt động quan trọng." Cao Vũ Sanh nhét tấm bảng gỗ vào tay anh, kéo anh đến chuồng ngựa.
"Ha, anh nói này bạn học Tiểu Cao, hôm nay em uống mật ong à?" Địch Thần nhận tấm bảng gỗ, xích lại gần nhìn hắn.
Cao Vũ Sanh mờ mịt lắc đầu.
"Vậy sao miệng lại ngọt thế chứ?" Địch Thần dùng tấm bảng gỗ vỗ vỗ ngực hắn.
Cao Vũ Sanh sửng sốt một chút, ý cười trong mắt dần dần nhiều thêm, đôi mắt sáng thâm thuý cong lên thành một độ cong xinh đẹp.
Cái này à, không chỉ nghe ngọt mà nhìn cũng ngọt nốt. Địch Thần bị kéo đi hai bước mới tỉnh hồn lại, nhanh chóng lắc đầu một cái, chẳng lẽ là bị xao động dậy thì ảnh hưởng sao?
Địch Thần chưa từng chơi loại trò chơi cao cấp như thế này bao giờ, cũng chẳng quen việc chọn ngựa lắm, tuỳ tiện tìm một con trông thuận mắt.
"Ca ca biết cưỡi ngựa không?" Hai người dắt ngựa đi đến trường đua ngựa, Cao Vũ Sanh đã thay một bộ trang phục cưỡi ngựa, nhìn qua còn cao hơn bình thường. Bốt cao cổ bao lấy đôi chân thon dài, áo sơ mi trắng phối với áo gilê đen lại còn đeo thêm một cái nơ màu đen xinh đẹp, trên đầu đội mũ bảo vệ màu đen, giống như thân sĩ anh tuấn bước ra từ trong tranh thời Trung cổ.
"Biết, lúc trước ông mặt rỗ có dạy anh cưỡi lừa." Trang phục cũng giống thế, mặc ở trên người Địch Thần liền hoàn toàn không cùng một phong cách. Ngại vướng víu nên không đeo nơ, còn không cài hai nút trên cùng của áo sơ mi, mũ thì xách lủng lẳng trên tay, nhìn thế nào cũng thấy giống một chàng lưu manh cực kỳ anh tuấn.
Cưỡi lừa và cưỡi ngựa có thể giống nhau à? Cao Vũ Sanh bất đắc dĩ, để cho anh cưỡi trước thử xem.
Địch Thần chẳng sợ hãi gì, leo lên cưỡi luôn, thấy Cao Vũ Sanh dắt đi hai bước thì nghĩ không sao, trực tiếp vung dây cương phóng đi. Con ngựa đã được nghiêm chỉnh huấn luyện nhận được mệnh lệnh, lập tức giơ chân chạy.
"Ây, đã quá, giá!" Địch Thần thấy chơi thật vui, lại vung dây lần nữa, ngựa dừng một chút lại bỗng nhiên chạy nhanh hơn, khiến cho anh hơi ngã ngửa ra sau, suýt nữa là nằm thẳng ra.
Cao Vũ Sanh hết hồn, nhanh chóng phóng người lên ngựa, trực tiếp đuổi theo. Khống chế ngựa xong thì nhanh chóng đuổi kịp Địch Thần, hai con ngựa chạy song song nhau, Cao Vũ Sanh giơ tay ra cố thử kéo dây cương của Địch Thần, nhưng lại không túm được.
"Đừng hoảng, em nói cho anh biết phải khống chế nó như thế nào đi!" Địch Thần ngăn động tác nguy hiểm cố gắng túm dây cương lần nữa của Cao Vũ Sanh, hét lớn tiếng trong gió. Lưng ngựa xóc nảy khiến cho giọng nói của anh cũng phát run, há miệng lại còn khiến gió chạy vào, anh bị sặc ho khù khụ.
Cao Vũ Sanh nhanh chóng nói mấy điểm quan trọng, vừa nói vừa làm mẫu. Địch Thần bên kia lập tức nghe theo, động tác nào cũng học được rồi làm cực tiêu chuẩn, con ngựa phi nước đại không ngừng dần dần chậm lại.
"Ha ha ha, anh đã nói không khó mà, cũng chẳng khác gì với cưỡi lừa lắm." Địch Thần vỗ vỗ đầu ngựa, quay đầu nhe răng cười với Cao Vũ Sanh.
"Đó là do ca ca học cái gì cũng nhanh." Cao Vũ Sanh lập tức khen ngợi.
"Anh thật thích cái kiểu mù quáng khen ngợi không cần đầu óc này của em." Địch Thần cũng lập tức khẳng định.
"Sao hai người không đợi tôi rồi bắt đầu?" Quý Tiện Ngư cưỡi một con ngựa trắng màu mè như lá hẹ nhanh chóng chạy vội đến. Nói con ngựa này màu mè là vì bộ đồ của con ngựa này khác với những con ngựa khác. Những con ngựa bình thường thì đều được chải lông mượt mà, con ngựa này của hắn lại có mười mấy bím lông trên đó, dưới từng bím lông lại còn được thắt nơ bướm màu xanh.
Không có hoạt động làm ăn, nhưng mà bạn chơi thì vẫn phải có. Quý Tiện Ngư là hội viên cao cấp của câu lạc bộ cưỡi ngựa này, bình thường thì hắn hay đi với đám hồ bằng cẩu hữu. Gần đây muốn làm một người xa rời thú vị cấp thấp, nên mặt dày mày dạn tặng thẻ cho Cao Vũ Sanh, kéo hắn đến để chơi với mình.
"Anh không có nói là phải đợi anh." Mặt Cao Vũ Sanh không thay đổi nói, vốn cũng chẳng có ý định chờ, dù sao mục đích chủ yếu là chơi với ca ca, anh Cá Mặn Mà cũng chỉ là nhân tiện thôi.
Khóe miệng Quý Tiện Ngư co quắp: "Nói đùa thôi, Cao tổng có thể đừng nghiêm túc như thế không."
"Tôi cũng đang nói đùa mà." Cao Vũ Sanh điều chỉnh hình thức nói chuyện với Quý Tiện Ngư, chọc người cười trong nháy mắt.
"Ha ha ha ha, tôi cũng quên mất là cách nói chuyện của cậu quá nghiêm túc mà." Quý Tiện Ngư cười vỗ vỗ Cao Vũ Sanh vai, "Được rồi, hôm nay em trai của cậu cũng ở đây đó, tôi mới nhìn thấy cậu ta ở trong phòng nghỉ."
/Hết chương 69/