Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 107: Một Lâm Dao khác lạ




Trong lòng cô sợ nói nhiều sẽ gây bất lợi cho Lâm Phi, cũng sẽ làm cho hắn không vui, nên mím môi nói:
- Vì chút hiểu lầm mà quen nhau, anh ấy giúp tôi không ít chuyện mà lại đang không có việc làm, nên tôi bảo anh ấy làm vệ sĩ cho tôi.
Cố Thải Anh trong lòng nghĩa cô bé này thật cẩn thận trước mặt mình mà tích chữ như vàng.
- Hội trưởng Cố, tuần sau có tiệc của thương hội, tôi hy vọng có thể gặp riêng chị sau bữa tiệc, được không?
Tô Ánh Tuyết nhìn lên lên khán đài, chậm rãi nói.
Cố Thải Anh im lặng, trong lòng thầm nghĩa, dù cô có bản lãnh lớn hơn thì chung quy lại vẫn cần tôi hỗ trợ.
Nếu là bình thường, thì bà sẽ không muốn lẫn vào, vì Tô Ánh Tuyết có làm tổng giám đốc hay không thì cổ phần của bà cũng không ít đi.
Đổi cho người khác quản lý Khuynh Thành thì tổn thất của bà cũng không đáng là bao, cùng lắm là nếu tình hình xấu đi thì chỉ việc bán số cổ phần công ty đi là xong.
Ngược lại, nếu đi sâu vào, sẽ làm cho Mã gia bất mãn, mặc dù bà không sợ Mã gia nhưng làm thương nhân của Lâm An, hơn nữa lại là Hội trưởng thương hội, bà không thể quá nghiêng về bên nào.
Nhưng hiện tại, Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi có chút quan hệ, căn cứ vào tư liệu mà bà nắm được thì có vẻ là quan hệ khá thân thiết.
Với tình hình như vậy thì khác, trước hết phải làm rõ rốt cuộc quan hệ của Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết là như thế nào, nếu hai bọn họ rất thân mật, vạn nhất bà không giúp Tô Ánh Tuyết thì nếu Lâm Phi biết thì hắn sẽ càng thêm hận bà hơn.
Cho nên bà sảng khoái đáp ứng:
- Được, đến lúc đó liên lạc nhé.
Tô Ánh Tuyết sững sờ, cô không ngờ Cố Thải Anh lại thản nhiên đồng ý như vậy, cô vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để thuyết phục bà ta, nhưng đều không phải dùng đến rồi.
Cô cũng không ngây thơ cho rằng Cố Thải Anh xem trọng tài năng của cô nên muốn ra tay giúp đỡ.
Người đàn bà này nổi tiếng lạnh lùng quyết đoán, nếu không thì cho dù có sự giúp đỡ của chồng cũng không thể vài năm đã có thể ngồi lên vị trí hội trưởng thương hội Lâm An.
Không hiểu, cô cố gắng nghĩ xem mình đã bỏ qua điểm gì, nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm ra điểm có vấn đề, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Bên kia, Lâm Phi trở về đến vị trí của mình liền ngồi xuống.
Diệp Tử Huyên cũng không đi nơi khác, sau khi đổi vị trí hàng trên của mình với một vị phụ huynh khác liền ngồi ngay bên cạnh Lâm Phi.
Không giống như suy nghĩ của Diệp Tử Huyên, Lâm Phi sắc mặt rất kém nhưng cũng không làm chuyện gì, ngược lại kiên nhẫn ngồi xuống chuẩn bị xem biểu diễn.
Xem ra một năm này hắn cũng đã biết kiềm chế tâm tư, Diệp Tử Huyên nghĩ.
Quả thực tâm tình Lâm Phi rất tồi tệ, nhưng hắn đã hứa với Lâm Dao là sẽ xem cô biểu diễn, đương nhiên sẽ không rời đi, ít nhất là cũng phải đợi Lâm Dao diễn xong mới rời chỗ này đi.
Cùng người đàn bà kia dưới cùng một mái, làm hắn cảm thấy phản cảm.
Cho đến khi buổi biễu diễn khai mạc, hắn cũng không nói chuyện với Diệp Tử Huyên, Diệp Tử Huyên tuy hơi điên nhưng không ngốc, rất thức thời nhận ra lúc này không phải là lúc quấy rầy hắn.
Đại học Lâm An là trường đại học trọng điểm hàng đầu cả nước, đèn trên sân khấu đều vô cùng chuyên nghiệp, các học sinh khoa truyền thông cũng thể hiện hết thực lực bản thân.
Tiết mục mở màn là màn nhảy hiện đại phối hợp từ các điệu nhảy đường phố thịnh hành, sự kết hợp giữa tao nhã và thông tục, làm cho hội trường lập tức trở lên sôi động, tiếng vỗ tay vang dội.
MC nhanh chóng giới thiệu các chương trình, các tiết mục lần lượt lên sân khấu biểu diễn.
Lâm phi nhìn những sinh viên trên sân khấu ca hát nhảy múa, diễn tiểu phẩm, còn có ảo thuật không khỏi cảm khái tuổi thanh xuân đã qua của bản thân.
Diệp Tử Huyên thấy sắc mặt Lâm Phi hòa hoãn lại, mới dám nói chuyện cười nói:
- Có phải thấy mình già rồi không?
- Chị thật hiểu em.
Lâm Phi nhìn cô:
- Vậy thì, bà chị hiểu chuyện, chúng ta thành một cặp là được.
- Biến đi! Có tin tôi cho nổ trứng của cậu! Tôi chỉ yêu Tiểu Luân Luân của tôi.
Diệp Tử Huyên kiêu ngạo nói.
Lâm Phi cũng trêu cô, nhưng lại bị cô chọc, xem ra Diệp Tử Huyên thật sự yêu thích con mọt sách kia, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vừa hay Diệp Tử Huyên điên này kiếp trước lại giống như mắc nợ Trần Khải Luân.
Chỉ tiếc là Trần Khải Luân kia thật phức tạp, nhiều năm như vậy chỉ một lòng với học thuật, coi Diệp Tử Huyên là bạn bè, thật không biết là khờ thật hay giả vờ.
Từng tiết mục biểu diễn, nhưng Lâm Phi không đợi được đến khi Lâm Dao lên biểu diễn.
- Sao mãi không thấy em gái cậu biểu diễn? tôi muốn đi ra ngoài uống một chén.
Diệp Tử Huyên đợi lâu, mất kiên nhẫn nói.
Việc này làm cho Lâm Phi cảm thấy buồn bực, không phải là tiết mục của Lâm Dao bị hủy rồi chứ? Nhưng không thấy con bé nói với mình một tiếng?
Đang lúc hai người không biết nên làm thế nào thì MC trên sân khấu giới thiệu:
- Tiếp theo là tiết mục đặc sắc nhất đêm nay, nhóm “ Tử Lâm” được hâm mộ nhất của trường ta sẽ cống hiến cho quý khán giả một tiết mục đặc sắc.
Nhóm Tử Lâm được thành lập chưa đến một năm nhưng các thành viên đều tài hoa xuất chúng, trong đó có nghệ sỹ dương cầm xuất sắc nhất của trường ta bạn Vương Tử Thanh, được mệnh danh là Vương tử Violin tỉnh Giang bạn Lý Nhất Minh và ca sỹ thiên tài của học viện âm nhạc trường ta bạn Lâm Dao.
Sẽ biểu diễn ca khúc ariana-grande!
Ngay đó, Lâm Dao bước ra sân khấu
Hai mắt Lâm Phi bừng sáng, có chút không ngờ.
Cô mặc một chiếc váy liền thân màu đen, vòng eo được thiết kế lưới, lộ ra vẻ mềm mại đặc biệt. Phía dưới là đôi bốt trắng cao, mái tóc dài hơi xoăn, sau khi trang điểm thì khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào thêm phần lãnh diễm, rất có phong thái của các ngôi sao, giống như một ca sĩ Rock and roll nóng bỏng.
Sau lưng Lâm Dao rèm được kéo ra là toàn bộ ban nhạc của bọn họ.
Vương Tử Tinh trong bộ lễ phục màu vàng, không còn vẻ tinh nghịch xinh đẹp của ngày đầu gặp mặt mà giống như một tiểu công chúa điềm đạm đáng yêu ngồi trước đàn dương cầm, cô có sự khác biệt rõ ràng vớ Lâm Dao ngọt ngào nóng bỏng.
Dường như cá tính của hai cô gái ở trên sân khấu đã thay đổi cho nhau.
Chàng trai tuấn tú đã gặp trước đó mặc bộ vest trắng giơ violin lên, đứng ở bên cạnh chiếc đàn dương cầm.
Các chàng trai cô gái khác cũng đều mặc những bộ đồ biểu diễn riêng nhưng so với một nam và hai nữ chính thì đều chỉ là phần phụ trợ.
Ngọn đèn phụt tắt, ánh sang bắt đầu hội tụ trên sân khấu, đặc biệt là trên người hai cô gái Lâm Dao và Vương Tử Tinh.
- Ồ, em gái cậu thật xinh đẹp, rất giống minh tinh.
Diệp Tử Huyên thì thầm nói.
Nhưng Lâm Phi lại không quan tâm đến cô, chỉ chăm chú theo dõi.
Cố Thải Anh ngồi phía trước cũng chú ý xem Vương Tử Tinh, chỉ là ngoài nhìn đến con gái bà cũng chú ý nhiều đến Lâm Dao.
Tô Ánh Tuyết thì đôi mắt sang ngời, không ngờ cô em khéo léo này lại còn có phương diện này, thật là một chú mèo hoang nhỏ ngọt ngào.
Giai điệu đàn dương cầm vang lên, Violin, Saxo, ghi ta, Bass, các loại nhạc cụ cổ điển và hiện đại bắt đầu tấu lên giai điệu mãnh liệt tuyệt vời.
Không khí hội trường vốn dĩ đã hơi trầm xuống, một lần nữa lại bị đốt lên.
Giầy da của Lâm Dao bước lên, gõ nhẹ trống, thân thể đung đưa cùng với giai điệu vui vẻ, tự nhiên cất bước, uốn mình nhảy lên, khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ tự tin, không nhìn ra chút hồi hộp, giống như đã biến thành người khác.
". . . headi mẹ theclouds-got noweighto mẹmyshoulders-ishouldbewi sắcr-a mẹdrealizetha thứcvegot-o mẹelessproblemwithout áp-igoto mẹelessproblemwithout áp . . ."
Bài hát này gồm hai phần rap và hát, nhưng một mình Lâm Dao phụ trách phần rap, hơn nữa những âm cắn chữ rất có phong cách cá nhân, rất xuất sắc.
Giống như ca khúc này sinh ra là để dành riêng cho cô vậy, cùng với việc sinh ra mị lực thiêu đốt người khác, nó cũng khiến tâm tình người ta khoan khoán dễ chịu, không tự chủ được mà muốn nhảy lên.
Lâm Dao trên sân khấu vừa hát vừa phối hợp với các thành viên khác thỉnh thoảng còn cải biên ca khúc để dương cầm và violin độc tấu một đoạn khiến người xem bên dưới vỗ tay như sấm động.
Diệp Tử Huyên cũng đứng lên, bắt đầu giống rất nhiều người vẫy tay với Lâm Dao trên sân khấu.
Cô thấy Lâm Phi vẫn còn ngồi, kéo hắn lên:
- Cậu làm gì vậy! Em gái cậu biểu diễn rất hay, hát cảm xúc như vậy mà cậu cũng không thèm đứng lên cổ vũ cho cô bé.
Lâm Phi thực sự kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Lâm Dao lại có khía cạnh nóng bỏng như vậy, hơn nữa quả thực rất có thiên phú ca hát.
- Cô có phát hiện ra không, bài hát này Dao Dao ít nhất cũng biểu hiện được 5 cái âm vực độ 8.
Lâm Phi vui mừng nói.
- Cái gì mà 5 với 6, tôi không giống cậu, cái gì cũng hiểu.
Diệp Tử Huyên trừng mắt nhìn hắn:
- Tranh thủ thời gian hưởng thụ đi!
Lâm Phi cười khổ, nhưng mà đúng là cổ vũ Lâm Dao quan trọng hơn, vì vậy lập tức đứng trên mặt ghế, la hét, vẫy tay với Lâm Dao.
Trên sân khấu Lâm Dao thấy anh trai “ không biết xấu hổ” như vậy thì càng tự tin, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, cảm thấy rất thỏa mãn và tự hào, khiến cô không tự chủ được mà cất lên giọng cá heo.
Dưới khán đài đã sôi trào đến đỉnh điểm, lúc này thiên tài dương cầm hay vương tử violin cũng đều phai nhạt, trong không gian trên sân khấu chỉ còn bóng dáng cô gái yêu kiều hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.