Trong khi Tô Ánh Tuyết và thím Giang còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao thì Natasha đã đến trước giá sách trong thư phòng, nhẹ nhàng nhảy lên, lấy hòm chữ nhật màu đen trên giá sách xuống. Tô Ánh Tuyết chớp chớp mắt, cô không hề chú ý tới, trong thư phòng của mình từ lúc nào lại có nhiều hơn một đồ vật! Người phụ nữ này đặt lên đó từ lúc nào? - Đây là cái gì vậy? Tô Ánh Tuyết đi tới chỗ Natasha, tò mò hỏi. - Thứ đồ tốt do công ty Smith Wesson chế tạo, trước đó không lâu tôi giết chết một tên binh vương Bắc Âu rồi mượn gã dùng tạm. Mượn? Người chết còn cho cô mượn thứ đồ đó, rõ ràng là giết người ta rồi đoạt súng của người ta Tô Ánh Tuyết cảm thấy không nói nên lời, người phụ nữ Đông Âu xinh đẹp này nói chuyện quả là thú vị. Natasha chẳng cảm thấy có gì không thỏa đáng, mở hộp ra, bên trong là một chiếc súng bắn tỉa lớn, toàn thân phát sát, khẩu súng khiến người ta hít thở không thông. Đối với Natasha, người xuất thân từ tổ Alpha mà nói, súng ống giống như tứ chi của cô, nói xác thực hơn, thì như hơi thở của cô. Cô dùng thủ pháp hoa lệ mà không dư thừa, nhanh như thiểm điệm ngắm súng về góc Tây Nam ban công. Cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong thư phòng, có vẻ đang tính toán thời gian Giáo Phụ và Thiết Lao rời khỏi, sau khi mặc niệm mấy con số, cô thò tay ra, ngón tay khum lại. Sau đó giang rộng hai tay, hít một hơi, bộ dạng rất hưởng thụ. Tô Ánh Tuyết tưởng cô bắt đầu nhắm trúng để bắn, súng ngắm không phải để giết mục tiêu từ xa hay sao? Mặc dù cô không thích giết người, nhưng mấy tên sát thủ đó muốn hại cô nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều. Vì vậy, thấy Natasha luôn làm ra các hành động kỳ quái, lại không động thủ, cô không khỏi có chút sốt sắng, sợ để hai sát thủ kia chạy thoát, nhịn không được hỏi: - Cô đang làm gì vậy? Cặp mông đầy đặn của Natasha lắc lắc, đi đến bên cạnh súng ngắm, dùng tiếng Anh không chuẩn, nhưng lại vũ mị để trả lời hoang mang của Tô Ánh Tuyết. - Súng ngắm không phải ngắm chuẩn là có thể, càng là súng ngắm cự ly xa, càng phải dựa vào độ ẩm không khí, độ cao so với mặt nước biển, nhiệt độ, tốc độ gió, bụi, ….để phán đoán trong quá trình đạn bay phải chịu những tác động quấy nhiễu nào. - Chiều hôm qua tôi đã điều tra qua rồi, tất cả địa thế cùng kiến trúc trong phạm vi hai dặm quanh đây,….con đường của nơi này đủ độ rộng để điều chỉnh, sân thượng cao hơn tiêu chuẩn ba tầng bình thường, nếu có người đến, rất thích hợp dùng súng ngắm, dù sao thì Tô tiểu thư chắc hẳn không thích trong nhà có người chết, còn lưu lại vết máu, chết bên ngoài thích hợp hơn… Nói xong, Natasha cũng không biết từ đâu, không chút hoang mang móc ra hai quả đạn chế tác tỉ mỉ, để vào hộp đạn, bắt đầu ngắm mục tiêu. Tô Ánh Tuyết gấp gáp: - Cô…cô giải thích với tôi nhiều như vậy làm gì, tôi không phải là người chuyên nghiệp, bọn chúng chạy rất xa rồi. Natasha khóe môi nhếch lên nụ cười: - Đừng nóng vội, tiểu bảo bối…từ đây rời khỏi, mặc dù phạm vi rất lớn, nhưng chúng là sát thủ nhà nghề, chỉ có thể chạy trốn theo con đường bí mật, con đường gần nhất. - Dựa theo quan sát của tôi ngày hôm qua, khi đến chỗ dốc trong sáu dặm Anh, là thời gian tốt nhất để nổ súng, đạn từ đây phát đi, căn cứ theo tác dụng Olli trong khoa học và xoay chuyển địa cầu, ước chừng là tám đến mười giây sẽ tới nơi. - Để phòng ngừa uy lực của đạn không đủ, tôi bắt buộc phải làm nổ tung đầu của chúng bằng hai phát đạn… - Đồng thời dùng đầu đạn tự chế từ hợp kim đồng xanh, hệ số đường đạn giảm nhỏ, bề mặt sáng bóng. Trong một dặm Anh, nửa viên đạn còn có thể có uy lực lớn hơn so với khẩu súng Magnum đường kính bốn mươi bốn. - Đương nhiên, còn phải dùng tới sát khí! Lời nói vừa dứt, toàn thân Natasha dâng lên một cỗ hắc sát như ác ma địa ngục! Tựa như toàn bộ sân thượng đều rơi vào khoảng không lạnh lẽo, ánh mặt trời cũng không còn chút ấm áp. Tô Ánh Tuyết và thím Giang toàn thân sợ tới mức mềm nhũn, thím Giang càng không dám nhìn bóng lưng của Natasha, rõ ràng cô chưa làm gì, chỉ nằm phục như vậy, nhưng lại khiến người ta sợ hãi! Sát khí của Natasha như một loại năng lượng dồi dào không đứt đoạn, hội tụ trên súng ngắm, ngưng tụ trong hai viên đạn sắp phóng ra. Miệng cô lẩm bẩm ba con số: Ba, hai, một! - Bang bang!! Hai tiếng súng liên tục vang lên, khoảng cách chính xác chưa tới 0.1s, nhưng Natasha vẫn tự tin vô cùng bắn đạn đi! Khi cô bắn đạn đi, Tô Ánh Tuyết thậm chí có thể nhìn thấy đuôi viên đạn có khí lưu màu đen, như hai vệt sao chổi bỏ túi, xông về phía xa! Sát khí toàn thân Natasha được thu về, cô cũng chẳng buồn nhìn, bắt đầu thu thập súng cùng vỏ đạn. Người phụ nữ quay đầu, nở nụ cười thoải mái với Tô Ánh Tuyết và thím Giang: - Được rồi, sự việc buổi sáng coi như đã giải quyết xong, hai vị có thể cho tôi hai miếng lạp xưởng hoặc ít bánh mỳ không, nếu có một tách cà phê thì tuyệt. Bên này, nữ sát thần trong thế giới ngầm đã bắt đầu nhớ tới chuyện bữa sáng. Mà bên kia, Giáo Phụ và Thiết Lao vốn tưởng rằng đã thoát kiếp nạn, đang chuẩn bị về báo cáo nhiệm vụ thất bại với phu nhân Fernandez, để bọn họ cẩn thận thì lại cảm nhận được sát cơ ngập trời! Bản năng của sát thủ không kém, gần như là cảm thấy có gì đó vọt tới, theo bản năng tránh né! Nếu là viên đạn trong súng ngắm bình thường, thì bọn chúng đã dễ dàng tránh né được, nhưng Natasha không phải là người bình thường Black Widow sớm đã dự đoán góc độ tránh né của hai tên sát thủ này, thật ra góc cô bắn chính là góc bọn chúng tránh né! Khi hai người ý thức được mình đã trúng kế, thì đã không kịp thu người về, chỉ có thể dùng sát khí, dùng vũ khí trên ay mình ngăn cản. Giá Thập Tự của Giáo Phụ và gậy sắt thép của Thiết Lao gần như là cùng lúc chắn trước mặt mình! Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, trên khuôn mặt người, biểu cảm cuối cùng dừng lại ở vẻ kinh ngạc cùng không cam lòng. Giá Thập Tự màu vàng bị đục lỗ, côn thép bị đánh xuyên thủng, chính giữa mi tâm của hai người xuất hiện hai lỗ thủng. Uy lực của đạn đã phát huy tác dụng thích hợp, đánh nát đầu óc bọn chúng, đồng thời không xuyên qua đầu. Đến chết bọn chúng cũng không hiểu tại sao ở khoảng cách như này mà súng lại phát ra uy lực lớn, hơn nữa viên đạn lại có độ chính xác cao như vậy, lẽ nào là người có thực lực Top ba bảng Huyết Toàn chênh lệch với bọn chúng lớn vậy sao?! Bóng hai người ngả xuống, khi có người phát hiện ra xác chết hai người, đã là chuyện mười phút sau. … Cùng lúc đóc, trong sơn trang Thiên Lan, khu biệt thư cao cấp của Diệp Tử Huyên. Hứa Vân cùng Hứa Vi đến sống, còn luôn miệng nói họ là người hầu của Lâm Phi, khiến Lâm Đại Nguyên không chịu đựng nổi. Trước kia là hàng xóm láng giềng, đột nhiên trở thành quan hệ chủ-tớ, Lâm Đại Nguyên vô cùng ái ngại. Sáng sớm, sau khi Hứa Vân làm xong bữa sáng, cha con Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao chỉ ngồi ăn, Lâm Dao muốn đến giúp nhưng Hứa Vân lại không cho, cố chấp gọi Lâm Dao mấy tiếng “Tiểu thư”. Lâm Đại Nguyên gọi điện thoại cho Lâm Phi, nhưng điện thoại của Lâm Phi không liên lạc được. Ông dự định đợi Lâm Phi về hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là tên tiểu tử này làm xằng bậy gì ở bên ngoài, đang êm đẹp sao mẹ con Hứa Vân lại trở thành người hầu? Nhưng ông không giận Lâm Phi, mà chỉ định nói chuyện cho rõ ràng. Bản lĩnh của Lâm Phi có vẻ lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ông, căn phòng lớn như vậy, còn có một số người phục tùng ông, bảo vệ ông. Người có thể có khả năng này, bác cả như ông nói chuyện cũng phải chú ý một chút. Nói trắng ra là, dù là người thân, cũng có phân biệt giàu nghèo, trong xã hội này, có tiền mới dám nói lớn. Lâm Phi không còn là thằng nhỏ cần ông chăm sóc như hồi bé nữa, cho đến nay thứ ông ăn, mặc, ở đều là Lâm Phi cho. Dù có là bác cả, là trưởng bối của hắn, cũng không thể quá coi mình là trung tâm được. - Leng keng…. Lâm Đại Nguyên đang ngồi phòng khách đọc báo thì nghe thấy có người nhấn chuông cửa.