Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 291: Ngươi chẳng là gì





Trên bầu trời, hai Luyện Ngục Ma Tướng đang đi cùng bộ phận thông tin trong quân đoàn. Khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, bọn chúng còn quên luôn cả việc tiếp tục nói chuyện. Thực sự là quá kinh ngạc, đây là năng lực mà con người có thể có được sao?
Các vị thần tiên từ bốn phương tám hướng trong truyền thuyết, có thể dời non lấp biển, nhưng xem ra cũng chẳng ăn nhằm gì so với cái này!
Ngay cả những cao thủ ở Hạ Quốc cũng không thể tin được những gì mình vừa nhìn thấy!
Cũng may là Lâm Phi không phải lần đầu gặp phải tình huống này. Tố chất cơ thể hắn trước nay đều phát triển rất mạnh. Hắn biết rằng việc khống chế sức mạnh ngoài việc phải hiểu ra cơ thể mình ra còn phải hiểu được cách vận dụng sức mạnh từ thế giới bên ngoài.
Khi sức mạnh cơ thể tác động vào thế giới bên ngoài, thế giới bên ngoài cũng sẽ đáp lại bằng một lực tương tự. Sự chấn động của không khí, phản lực của thế giới bên ngoài, thậm chí là sự lưu chuyển của huyết mạch… đều là những điều cần chú ý khi điều khiển sức mạnh.
Mà điều quan trọng nhất là tâm lý của chính bản thân mình.
Tâm lý bản thân như một dòng nước, nhạc trấn uyên đình, phải cảm nhận được trạng thái của từng cơ thịt, từng huyết mạch, từng tế bào trong cơ thể.
Cảm nhận sự hô hấp của cơ thể, của từng tế bào để có thể xây dựng được một cầu nối các chi tiết lại với nhau một cách vững chắc. Điều này đối với một người đã lĩnh ngộ cảnh giới Quy Nguyên, bắt đầy cảm ngộ Vũ Trụ Đại Đạo như Lâm Phi mà nói thì không phải chuyện khó khăn gì.
Tuy trong thời gian ngắn không thể sử dụng thành thạo được nhưng cũng không đến mức bối rối, luống cuống chân tay.
Sau khi thở dài, Lâm Phi lại tiếp tục bước lên hai bước khiến cho toàn bộ khu đó đều rung lên ầm ầm, dường như lúc nào cũng có thể bắn văng tung tóe ra ngoài, nhưng đến bước chân thứ ba, thứ tư lại không long trời lở đất như thế nữa.
Hắn đã khống chế sức mạnh của mình trong phạm vi thích hợp, phân tán áp lực một cách hợp lý.
Sau khi cảm thấy khá hơn trước, Lâm Phi mới nhẹ nhàng bước một bước thật xa, chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể bước xa hơn trăm mét mỗi bước, nhanh như thuấn di, trong nháy mắt đã bước tới trước mặt Natasha.
- Đao… Đao ca!
-Scarpe!
Nhìn thấy Lâm Phi, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, chẳng còn tâm trí đâu mà hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, trong lòng lúc này chỉ có một cảm xúc duy nhất là vui mừng, ngay cả Quỷ Nhẫn luôn trùm áo choàng che kín người lúc này đôi tay cầm đao cũng run rẩy xúc động.
Bọn họ đều cho rằng Lâm Phi đã tạo ra được vô số kỳ tích, cho dù hắn có chết đi sống lại cả trăm lần cũng không có gì là lạ nữa cả.
Thậm chí bọn họ đều cảm thấy hối hận vì lúc trước đã tưởng Lâm Phi đã chết. Nghĩ lại cũng thấy đúng, Lâm Phi sao có thể tự nhiên vô duyên vô cớ mà bị một tia sét đánh chết được cơ chứ?
Nhưng Lâm Phi thì thực sự không thể cười nổi, sắc mặt hắn trở nên thâm trầm đáng sợ đến cực điểm, giọng khàn khàn chỉ vào thi thể đang nằm trong vũng máu kia.
- Là ai làm….
Bị Lâm Phi hỏi như vậy, tất cả mọi người mới giật mình nhớ tới những ủy khuất cùng sự đối xử tàn khốc mà hôm nay họ phải chịu đựng. Tất cả đều chùng xuống, ánh mắt hung hăng nhìn về phía đám người Lục thiết quân.
- Những chuyện cụ thể sau này hẵng nói, những người này cấu kết với đám hắc ám, muốn giết, biến chúng ta thành nô dịch, mưu đồ đoạt lấy Look, cái đám đó gọi là gì mà Luyện Ngục Quân Đoàn, Luyện Ngục Ma Tướng đến để làm ngư ông đắc lợi, muốn giết hết bọn tôi.
Natasha nghiến răng nghiến lợi rít lên.
Lâm Phi nheo nheo mắt, quay người lại nhìn về phía đám người Lục Thiết quân. Ánh mắt lạnh lùng như băng giá toát ra, sát ý bao trùm, khiến cho ánh mặt trời vừa vén màn mây ló ra đã lập tức bị mây đen che phủ!
Trước kia Truyền Kỳ Thế Đại nhiều người như vậy, từ trường có thể hút dẫn được những hiện tượng kỳ dị trong trời đất, nhưng bây giờ, chỉ cần mình Lâm Phi thôi, trời đất cũng đã bị đảo lộn rồi!
Lục Thiết Quân muốn mở miệng tranh luận, nhưng nhất thời cứng lưỡi, không thể nói gì với Lâm Phi được, gã chỉ có thể liên tục thở dốc rồi mới ưỡn ngực nói:
- Lâm Phi! Ngươi cứ nhìn bổn tướng quân như thế cũng chẳng có tác dụng gì! Tất cả những gì quân đội của bọn ta làm đều là vì quốc gia này, vậy nên chúng ta không thẹn với lương tâm!
- Nếu người muốn tìm một mình Lục mỗ ta để trả thù thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể nghênh tiếp, nhưng bây giờ chúng ta đều có chung một kẻ địch, chính là đám người của Luyện Ngục Quân trên trời kia, chẳng lẽ ngươi muốn để bọn chúng đứng xem kịch vui của chúng ta sao?
Lâm Phi không hề thay đổi sắc mặt, có điều sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên băng giá. Hắn nên từng bước chân, chậm rãi nước về phía quân doanh của Thiết Lục Quân.
Bảy, tám cao thủ cổ võ cũng nhau tiến lên chắn trước người Thiết Lục Quân. Bọn chúng đều cảm giác được lúc này Lâm Phi rất nguy hiểm, nhưng bọn chúng tin rằng nếu nhiều người như vậy cùng hợp sức lại vẫn có thể ngăn cản được Lâm Phi.
Đám tướng sĩ của Barbatos giữa không trung đều vui vẻ đứng xem. Bọn chúng đang lửng lơ giữa không trung nên không sợ Lâm Phi làm gì được chúng.
- Lâm Phi! Ngươi thực sự muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không biết đến đạo lý “Lấy đại cục làm trọng” sao?
Lục Thiết Quân không biết phải xử lý thế nào. Tuy có nhiều cao thủ tiên thiên đứng trước bảo vệ cho lão nhưng lão vẫn thấy rất hoang mang.
Lâm Phi không nói một lời, tiếp tục bước đến gần. Hắn đã khống chế được sức mạnh của bản thân nên lúc này hắn di chuyển nhìn rất nhẹ nhàng.
- Anh có biết tôi là ai không? – Lục Thiết Quân nuốt nước bọt, ngạo nghễ nói: - Tôi là con trưởng của thiên gia tộc nhà họ Lục! Là tổng chỉ huyen hạm đội Đông Nam hải, là phó chỉ huy Ẩn Long, là thiếu tướng của Hạ Quốc! Nếu như bây giờ cậu giết ta là cậu bị tội phản quốc!
Trong khi Lục Thiết Quân đang gào lên những lời nhảm nhí đó, Lâm Phi đã đứng trước mặt chúng!
Tuy trên người Lâm Phi không toát ra bất cứ chút khí tức gì, không kể nguyên khí, mà ngay cả chân khí tiên thiên cũng không có, nhưng khi hắn bước đến như vậy chẳng khác nào một tòa núi băng uy nghi đang sắp đè xuống nghiền nát bọn chúng, khiến cho đám cao thủ đang lăm lăm vũ khí trong tay kia toát mồ hôi lạnh!
Thậm chí lúc này không có ai chú ý đến việc hắn không hề có lấy một mảnh vải che thân, cứ thế trần truồng bước đến, nhưng ai còn tâm trí đâu mà cười nhạo hắn nữa!
- Đứng lại! Nếu không đừng trách đao kiếm vô tình!
Trưởng lão Nga Mi Quan Ly trách mắng.
Lâm Phi không thèm để ý đến. Hắn chỉ còn cách bọn chúng một mét nữa thôi.
- Linh xà xuất động!
Quang Ly không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vung một luồng chân khí tiên thiên lên, quán chú thân kiếm, ngay lập tức, thanh kiếm sắc nhọn bay thẳng về phía Lâm Phi!
- Khanh khanh khanh!!!!
Trong nháy mắt, Quan Ly còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thế nào đã nghe thấy tiếng kim loại vỡ giòn vang!
Không biết tự lúc nào, một tay Lâm Phi đã chặn trước mũi kiếm, khiến nó bị vỡ tan thành những mảnh vụn!
Nhìn hắn chạm nhẹ như vừa chạm vào bọt biển nilong, không ai tin nổi đó là thanh kiếm được chế tạo từ thép tinh qua ngàn vạn lần chế luyện!
Đối với Lâm Phi mà nói, chân khí tiên thiên chẳng thể cản bước hắn được. Cơ thể mạnh mẽ kiên cường của hắn không cần biết ra tay bằng gì, không cần biết thanh kiếm đó sắc nhọn đến đâu, tất cả đều không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người hắn.
Quan Ly vẫn đang mặc niệm trong lòng “không thể nào” thì một tay Lâm Phi đã đem cả thanh kiếm kia bóp nát.
Cánh tay trái của hắn đưa đến trước mặt Quan Ly, ngón giữa khẽ gẩy nhẹ một cái vào chính giữa trưởng lão của Nga Mi!
- Phốc!
Hắn gõ khẽ một cái, sọ não Quan Ly liền nổ tung, não bắn tung tóe ra ngoài!
Đầu lâu cũng sọ não vỡ tan nát, bay tứ tán xung quanh, hai con mắt còn dính máu lăn lông lốc ra ngoài, máu nhuộm đỏ cơ thể lõa lồ trắng nõn cường tráng của Lâm Phi và khuôn mặt lãnh khốc của hắn.
Một giây trước vẫn còn đường đường là một cao thủ tiên thiên, vậy mà lúc này đã trở thành một ma nữ không đầu!
Lâm Phi vẫn không có ý định dừng lại. Đối với hắn mà nói, chân khí của cao thủ tiên thiên chẳng thể có bất cứ sự đe dọa nào đối với hắn, cơ thể cũng chúng cũng mềm nát yếu đuối như con sâu cái kiến, muốn giẫm chết là giẫm!
Thảo nào âm thanh thần bí kia nói gì mà con người là loại chủng tộc thấp kém, cơ thể con người quả thực rất yếu đuối…
Lâm Phi tuy không biết rõ cơ thể của mình được tạo thành từ cái gì nhưng hắn tin rằng bây giờ thứ mình đang có là “nhân thể”, chứ không phải “nhân nhục”.
Sáu, bảy cao thủ tiên thiên còn lại sau một hồi kinh ngạc cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng chúng lập tức trở nên điên cuồng hơn, xông thẳng lên tấn công Lâm Phi!
Từng luồng chân khí tiên thiên, quyền cước, đao kiếm lao đến trước mặt Lâm Phi như một bức tranh hoa lá đủ màu sắc nhưng ngập tràn hiểm nguy chết choc!
Hai con mắt Lâm Phi toát ra hỏa diễm vàng rực đến kinh người. Trong mắt hắn, tốc độ của đám người kia chậm chạp đến đáng thương. Hắn nhàn tản bước đến đám hỗn độn kia, nhẹ nhàng bình tĩnh đánh vào những điểm yếu chết người của từng kẻ một!
Thậm chí Huyền Cơ Tử của phái Võ Đang muốn đâm một kiếm vào cổ họng hắn nhưng không thể nào đâm vào được, khiến gã càng trở nên luống cuống.
Lâm Phi cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này. Đám người này thực lực quá yếu, ngay cả trước kia hắn chưa thay đổi thân xác thì những kẻ này cũng không thể động đến hắn được.
Nghĩ đến chuyện đám người này vừa mới giết đi “người thân” của mình, Lâm Phi liền túm lấy kiếm của Huyền Cơ Tử, “Khanh” một tiếng, bẻ gãy kiếm của gã rồi tung một cước đá trúng bụng Huyền Cơ Tử!
- Ách!
Huyền Cơ Tử kêu lên một tiếng thảm thiết. Gã không bị bay ra ngoài như nội tạng của gã đã bị một cú đá của Lâm Phi làm cho tan nát, xuyên thủng bụng.
Lâm Phi thu chân lại, tiện tay quơ một cái, lập tức cổ của một kiếm khách khác phái Hoa Sơn bị bẻ gãy đôi, gã còn chưa kịp phản ứng gì đã bị bẻ gãy như người ta bẻ cái đùi gà!
Mặc dù Lâm Phi tự nhận thấy những động tác đó hoàn toàn là hắn tiện tay nhưng sức mạnh và tốc độ của hắn trong mắt người khác lại nhanh mạnh đến kinh người, không kịp phản xạ!
Lâm Phi đã ý thức được rằng bây giờ hắn không chỉ áp chế tố chất cơ thể mà có thể nói là “áp chế chủng tộc”!
Những cao thủ tiên thiên còn lại ý thức được mọi chuyện không tốt liền lập tức bỏ chạy thục mạng. Bọn chúng không còn muốn bảo vệ Lục Thiết Quân nữa, mà bây giờ, điều quan trọng hơn hết thảy là bảo vệ được cái mạng nhép của chúng!
Lâm Phi ngẩng đầu bước đến trước mặt Lục Thiết Quân. Lão ta lúc trước vừa cứng giọng quát tháo thì lúc này hai chân đã run rẩy quỳ trên đất, sợ hãi nhìn Lâm Phi, dưới đất chảy dài dòng chất thải…
- Cầu… cầu… xin ngài… Đừng… đừng giết tôi! Tôi là… Lục… Lục…
Lâm Phi chẳng còn hứng thú muốn nghe tiếp nữa. Tay đặt trên ót lão, dùng sức dồn xuống!
- Oaaaanh!!!
Do dùng sức bộc phát ra nên toàn bộ cơ thể Lục Thiết Quân lập tức trở thành một đống xương thịt nhão nhoét trên mặt đất!
Trong thời cưỡng chế ngắn như vậy mà hắn có thể khiến cho mặt đất lõm xuống thành một cái hố sâu nửa mét, đầu vỡ tan, xương cốt văng lung tung!
Trong cái hố kia, Lục Thiết Quân đã trở thành một đống máu thịt cặn bã, ngoài tay chân còn chút hình thù của con người ra thì toàn bộ chỉ còn lại tấm da, hoàn toàn biến thành phân bón cho đám thực vật trên đảo!
Tất cả mọi người đều nín thở, Địa Ngục Quân Đoàn, đám cổ võ, thậm chí là người của Truyền Kỳ Thế Đại đều bị chiêu vừa rồi của Lâm Phi làm kinh sợ tới mức không thốt lên lời, một vài bậc cao niên còn cảm thấy rất kinh tởm.
Trong phòng tổng chỉ huy, Lục Trường Minh thậm chí đã quên đi mất chuyện chỉ đạo quân đội chiến đấu với kẻ địch bên ngoài. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn thấy con trai mình chết không toàn thây, trong nháy mắt, lão đã già đi mười mấy tuổi!
Mà ngay cả Tô Ánh Tuyết cũng đều phải bịt miệng để không hét lên, bọn họ không dám nhìn thêm lần nữa.. Cảnh tượng này thực sự quá tàn nhẫn…
Người khơi mào ra chuyện này, Lâm Phi, lại không thất có vấn đề gì, nhìn đống thịt nát kia lạnh lùng nói:
- Ngươi chẳng là gì cả, chỉ là một người chết mà thôi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.