Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 392: Vào vườn địa đàng




Trừ EVA, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn trân trân. Hóa ra lỗ khóa cửa này là giả, chìa khóa thật sự là một khúc nhạc.
Là dùng âm nhạc để mở cửa phòng thí nghiệm?
E rằng nếu không tận mắt nhìn thấy, người bình thường không thể nghĩ đến điều này. Cái ổ khóa không biết đã mê hoặc bao nhiêu người, mọi người đều buồn bực rằng, cái chìa khóa lớn vậy, Lâm Phi giấu ở đâu được.
- Điều này hơi đặc biệt, máy tính cùng phòng nghiên cứu khoa học lại dùng âm nhạc làm chìa khóa cửa chính, chẳng trách Victor không tìm ra.
Chiến Cửu cười ha ha nói.
Cửa chính mở ra, Lâm Phi ngừng thổi, trả lại cho EVA, sau đó dẫn mọi người bước vào.
Trong phòng thí nghiệm chỉ có một đoạn hành lang dài, hai bên đường đều có các loại phòng chân không đóng kín cửa, để đủ loại đồ, thậm chí có cả các loại dụng cụ thí nghiệm thời đại.
Phòng thí nghiệm vườn địa đàng của Đại Sảnh là nơi các nhà khoa học tinh anh của các thời đại khác nhau tiến hành các thí nghiệm vượt thời đại. Đôi khi không chọn được người thích hợp thì thường bỏ trống, song mỗi người sử dụng đều lưu lại thành quả của người trước.
Lâm Phi hoài niệm nói:
- Cánh cửa âm nhạc này là tôi dựa theo ý tưởng khi Ảnh Tử khi còn sống đã nói qua để hoàn thành tác phẩm, sau khi cô ấy qua đời cũng xem như hoàn thành di nguyện của cô ấy. Lúc đó, cô ấy vui mừng bảo tôi rằng, linh cảm kì diệu này bắt nguồn từ nhà toán học Hy Lạp Pitago mà cô ấy sùng bái.
-Truyền thuyết kể rằng Pitago vào một lần tình cờ đi qua một lò rèn, nghe thấy âm thanh rèn sắt, những tiếng leng keng đó giúp nhà toán học nổi tiếng này phát hiện ra hợp âm, theo đó đã phát hiện ra âm luật. Âm luật mà ông ấy phát hiện ra được gọi là Âm luật Pitago, sáng tạo âm thanh tuyệt vời nhất thời đó.
Trên thực tế, thời đại của Mozart và Beethoven chính là dùng diễn tấu theo âm luật Pytago. Thanh âm của âm luật cổ đại phương Tây và âm luật hiện nay có điểm khác biệt.
Pytago coi trọng bốn ngành học lớn ngang nhau như số học, hình học, thiên văn học và âm luật. Nói cách khác, mấy ngàn năm trước, quan hệ giữa con số và âm nhạc gần gũi hơn ngày nay.
Mọi người nghe Lâm Phi kể lại, nghe đến nỗi mê mẩn. Bọn họ không giống như Lâm phi có thể lưu giữ lượng lớn số liệu trong não, các loại tư liệu, sách cổ thiên văn hạ bút thành văn nhưng nghe rất thú vị.
EVA cảm khái nói:
- Chỉ có người chuyên tâm và cố chấp nhất mới có thể đạt được thành quả lớn nhất trong bất cứ lĩnh vực nào. Tính mạng của chị Ảnh Tử dường như đều dành cho toán học và máy tính, e rằng trong mắt chị ấy mỗi con số trên màn hình đều như những bản nhạc lay động lòng người.
Nhắc tới Ảnh Tử đã mất, mọi ngời đều thương xót cảm than, hoài niệm đến cô đều như nhớ đến người con gái thông minh như gió xuân.
Sau khi ra khỏi đường hành lang, mọi người cuối cùng tới một cái phòng rộng như một cái động rộng rãi, khắp phòng lan tỏa ánh sáng lung linh của thiết bị máy tính.
Trên màn hình phát sát nhiều năm, có các loại số liệu và hình thù di chuyển cực nhanh . Cho dù các nhà khoa học đứng đầu thế giới cũng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa đại diện của những con số này, bởi chúng đều là thành quả khoa học vượt thời đại.
- Scarpe, những thùng máy lớn ở đây, đâu là LOOK? Tìm thấy phá hủy là được đúng chứ.
Natasha có chút ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Lâm Phi cười thần bí, thong thả đi đến chỗ bàn phím quang điện rộng rãi, ngón trỏ di động trên mặt, những bàn phím này không phải là tiếng mẹ đẻ mà là bàn phím cổ La Mã. Người thường đừng nói là dùng, đến xem cũng chẳng hiểu..
- EVA chuẩn bị mở ra.
- Vâng, chủ nhân!
Hắn đến một bục tròn kim loại ở trung tâm phòng thí nghiệm, nói với mọi người:
- Mọi người đến bên cạnh tôi đi.
- Lại còn vòng vo.
Enzo nói thầm nhưng tất cả mọi người vẫn đến bên cạnh EVA.
Lâm Phi rất nhanh gõ xong một đoạn câu lệnh trên bàn phím, trong phòng thí nghiệm vang lên giọng nói tiếng Anh của một cô gái:
- Quyền hạn tối cao chứng nhận, Scarpe mở LOOK ở không gian cuối.
- Âm thanh này…là của Ảnh Tử sao?
Quỷ Nhẫn nghe ra, không nhịn được hỏi.
Lúc này Lâm Phi nhảy lên, nhảy đến bên mọi người:
- Không sai, chủ điều khiển máy tính ở đây là máy tính cách ly, là thứ duy nhất LOOK không thể xâm phạm được, cơi như là hệ thống trí tuệ thứ cấp khác mà Ảnh Tử chế tạo.
-Bởi một khi LOOK xảy ra vấn đề, chúng ta ít nhất cũng có thể tiếp cận máy chủ của nó, vì vậy phòng thí nghiệm này LOOK không thể khống chế.
-Lúc trước Ảnh Tử ghi lại tần suất âm thanh của mình nên âm thanh của máy tính chính là âm thanh của cô ấy.
Lâm Phi nghe thấy âm thanh nữ trong trẻo quen thuộc, tình cảm trong mắt phức tạp khó nén.
Một lần nữa bước vào nơi quen thuộc, vật còn mà người đã mất.
Đúng lúc này, mọi người bỗng cảm thấy mặt đất bằng đá cẩm thạch thô ráp dưới chân dường như rung động.
Cứ như vậy mà đến khiến bọn họ một trận kinh động.
Chỉ thấy, nền phòng thí nghiệm ngoài trụ tròn kim loại trung tâm, mặt đất phóng xạ 30- 40 mét đường kính bắt đầu chầm chậm hạ xuống theo những tiếng ầm ầm.
Có vẻ là động đất, mặt đất mắt đầu lún xuống nữa.
Đến lúc mọi người nhìn kĩ mới phát hiện, phía dưới đều là không gian đèn chỉ thị và kim loại đen, toàn bộ nằm trong không gian vòng trụ tròn, chằng chịt đèn màu vàng màu xanh.
- Đây… Đây là LOOK sao?
- Enzo giật mình nói, chuyện này thật sự quá kinh ngạc.
Ai có thể nghĩ tới, thực thể của LOOK lại là toàn bộ phía dưới của phòng thí nghiệm, xây dựng dưới đáy biển.
Lâm Phi gật đầu:
- Đúng, khi LOOK được tạo ra, nguồn năng lượng cần là rất lớn. Ảnh Tử cho rằng có thể lợi dụng dòng nước dưới đáy biển để tiếp tục phát điện, tự cung tự cấp cho LOOK. Như vậy, cho dù toàn thế giới mất điện thì cũng không ảnh hưởng đến vận hành của LOOK.
- Vậy thì tốt rồi, thứ này cố định dưới đáy biển, lần này LOOK làm phản, muốn hủy diệt nó, nó cũng không có chỗ để trốn.
Chiến Cửu nói.
Lâm Phi cười khổ:
- Trên lý thuyết mà nói, như vậy là không sai nhưng điều kiện tiên quyết là chính LOOK không muốn chạy trốn. Nếu nó đã tìm được vật dẫn thích hợp lại có đủ năng lượng thì muốn trốn cũng không khó. Máy chủ này có điểm tốt duy nhất chính là cố định và an toàn tuyệt đối.
- Tôi hiểu rồi, đây coi như nhà của LOOK, nhưng nếu nó chạy ra ngoài khách sạn cũng không phải không được.
- Natasha nói.
Lâm Phi thấy cách ví von này hơi kì lạ song chính là đạo lý này liền gật đầu.
- Chủ nhân, mời.
EVA trên điều khiển trụ tròn kim loại, sau khi làm theo mấy chỉ lệnh, xung quanh trụ tròn kim loại bắt đầu xuất hiện từng dãy thang máy có thể di động, có thể điều khiển lên xuống và co duỗi.
Lâm Phi cũng không nói nhiều, đi tới một chỗ trên thang máy, sau khi nó hạ xuống hơn mười mét liền đến chỗ nối liền đối diện với máy chủ LOOK.
Sau khi ấn mấy lệnh khống chế, một khối tương tự như màn hình máy tính lóe sáng, hơn nữa còn xuất hiện một bàn phím ảnh xạ hư cấu trước mặt Lâm Phi.
Lâm Phi ấn bàn phím ảnh xạ trên không, nét mặt chuyên chú kiểm tra tình hình trong máy chủ.
Những người khác thậm chí cả EVA cũng không biết Lâm Phi đang làm gì, những kí tự loằng ngoằng dày đặc đó cứ di chuyển như bay trên màn hình giống hệt con kiến nhưng hai mắt Lâm Phi có thể nhanh chóng nắm bắt từng chi tiết.
Qua khoảng năm phút, trên mặt Lâm Phi lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Chủ nhân, thế nào, nó thật sự làm phản sao?
EVA sốt ruột hỏi.
Lâm Phi gỡ tóc rối trên trán:
- Tôi khởi động lệnh cuối cùng, tương đương với nút công tắc của LOOK. Theo lý mà nói, một khi tôi áp dụng các câu lệnh đóng cuối cùng thì toàn bộ máy chủ của LOOK sẽ đóng. Nhưng mọi người thấy đấy….máy chủ vẫn hoạt động mà LOOK chẳng hề có chút phản ứng nào.
- Nó không còn nghe lời sao?
- Không, nói chính xác thì thậm chí cả tôi cũng không biết nó có ở đây không.
Sắc mặt Lâm Phi âm trầm thêm vài phần.
Vẻ mặt mọi người cũng lộ vẻ luyến tiếc và lo lắng, Natasha quả quyết nói:
- Scarpe, đừng do dự nữa, hủy nó đi. Cho dù LOOK không ở đây, cũng không thể để nó như cá gặp nước. Hãy hủy nó đi, bằng không đợi khi anh đi khỏi đây, nó lại sử dụng “thân hình” này.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Lâm Phi thấp giọng nói, trong lòng lặng lẽ nói với Ảnh Tử: Xin lỗi, dù gì đây cũng là đồ vật quý báu mà em để lại, nhưng để hạn chế và đối phó với LOOK, anh phải hủy diệt máy chủ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.