Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 12: Lấy thân báo đáp




Lăng Huyền Dạ tiếp được thân thể Lăng Huyền Sương, cúi đầu đề phòng nhìn Bạch sư, cũng không dám làm bừa, “Nhị ca, chúng ta bây giờ phải làm gì?”
Lăng Huyền Uyên còn chưa trả lời, một con Bạch sư khác đứng lên, thân hình so với lúc trước doạ ngất Lăng Huyền Sương chỉ nhỏ hơn một chút, dưới cổ cũng ít lông bờm uy phong, là một con sư tử cái.
Rất nhiều người đều lui về phía sau, mấy huynh đệ Lăng gia bởi vì đứng hàng đầu phía trước, lo lắng chẳng may động một cái sẽ chọc cho con Bạch sư nhào tới, đành phải đứng yên lặng tại chỗ xem biến hóa, cùng lúc trên tay ngưng tụ nội lực, tính toán chỉ cần Bạch sư bất thường, bọn họ liền xuất chưởng đánh trả.
Thời gian trôi qua từng giây, tất cả mọi người đều rất hồi hộp.
Thư sư ( sư tử cái) bỗng dưng ngáp một cái, ưu nhã nhảy xuống khỏi bệ đá, quay về Hùng sư (sư tử đực:v)vẫy vẫy đuôi, bước nhẹ xuyên qua cửa đá.
Hùng sư lúc này mới đi theo, khinh bỉ liếc nhìn Lăng Huyền Sương, nhảy xuống khỏi đài cao đuổi theo sau Thư sư.
Mọi người như trút được gánh nặng vỗ vỗ ngực, cũng rất ăn ý không gây ra tiếng vang lớn, chỉ lo đôi Bạch sư đó sẽ đổi ý quay lại.
Chẳng may cứ sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Bạch sư lại dừng bước, quay đầu lại nhìn mọi người.
Lăng Huyền Kỳ cẩn thận trốn ra phía sau Lăng Huyền Thư, “Chúng nó muốn thế nào?”
Lăng Huyền Thư căng thẳng nhìn chăm chú Bạch sư, “Ta lại không phải chúng nó, làm sao ta biết?”
Hùng sư ở chỗ đó nhìn bọn họ một lúc lâu, có vẻ muốn quay lại.
Lăng Tiểu Phong ở bên tai Lăng Huyền Uyên thấp giọng hỏi: “Nhị thiếu gia, giết hay không giết?”
“Trước đừng manh động.” Lăng Huyền Uyên ra hiệu cho hắn đứng tránh ra một tẹo, “Chúng nó được Thiệu nguyên chủ nuôi, chúng ta còn phải cầu hắn, nên đừng có đắc tội người ta.”
Hùng sư đi tới gần, nhìn mọi người một vòng, cuối cùng nhắm Lăng Huyền Uyên đi tới.
“Nhị ca…” Lăng Huyền Thư nhích lại gần về phía hắn, chuẩn bị bất cứ lúc nào ra tay giúp đỡ.
Nhưng Hùng sư ở cách hắn hai bước thì dừng lại, xoay người, dùng đuôi nhẹ nhàng vòng lấy chân hắn, cuốn thành hai lần, bước một bước về phía trước.
Lăng Huyền Dạ nhịn không được cười lên, “Nó đang muốn huynh ***?”
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Ngươi cho rằng đây là thanh lâu hả?” Lăng Huyền Thư nói, “Hình như nó đang muốn dẫn đường cho chúng ta.”
Lăng Huyền Dạ mếu máo, “Từ lúc ra ngoài đến giờ đệ chưa từng đến thanh lâu.”
Lăng Huyền Thư nói: “Thật oan ức cho ngươi.”
Lăng Huyền Dạ gật đầu liên tục, “Đệ cũng cảm thấy vậy.”
Lăng Huyền Thư mặc kệ y, hỏi Lăng Huyền Uyên: “Nếu không chúng ta theo chân chúng nó thử xem?”
“Cũng được.” Lăng Huyền Uyên nói, “Huyền Dạ, cõng đại ca, chúng ta đi.”
Lăng Huyền Dạ thuận lợi túm được Lăng Huyền Kỳ, nén Lăng Huyền Sương vào trong lòng cậu ta, “Huyền Kỳ, cõng đại ca, chúng ta đi.”
“…” Lăng Huyền Kỳ học theo răm rắp, “Tiểu Vụ, Tiểu Tuyết, cõng đại ca, chúng ta đi.”
Lăng Tiểu Vụ, Lăng Tiểu Tuyết: “…”
Mọi người đi theo cặp Bạch sư một đường vào trong, nhanh chóng nhìn thấy một loạt tiểu lâu bài trí tinh xảo làm bằng gỗ, cao thấp không đồng đều, đan xen chằng chịt, rất có phong tình. Càng khiến người ta cảm thấy sáng mắt đó là, những gian nhà này đều được xây trên nước, thủy nguyên vô biên, tiểu lâu cùng tiểu lâu được nối liền bằng những chiếc cầu gỗ, thật giống như một toà thủy thành.
“Kim qua thiết mã, các ngươi trở về phòng đi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt rồi.”
Ở tiểu lâu ba tầng cao nhất, có người đứng sau lan can nói như vậy.
Đôi Bạch sư vẫy đuôi hai lần, nằm phục nằm rạp trước người nọ, sau đó nhảy lên cầu nhỏ, quẹo vài lần rồi biến mất tăm.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một tên nam tử người mặc trường sam thủy lam đứng trên tiểu lâu, thân hình cao gầy, tướng mạo tuấn lãng, phong thái phiên phiên, khí độ bất phàm.
Lăng Huyền Thư ôm quyền với hắn, “Các hạ chính là Thiệu Dục Tân Thiệu nguyên chủ?”
“Chính là tại hạ.” Nam tử đi qua cầu thang bên cạnh, chậm rãi đi xuống, “Cũng không biết là quý khách phương nào, tới đây vì chuyện gì?”
Lăng Huyền Thư nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lăng Huyền Sương một bên hô lớn: “Ở đâu, Thiệu Dục Tân ở chỗ nào?”
Huynh đệ nhà họ Lăng: “…”
Lăng Tiểu Vụ phi thường hiểu được đưa mắt ra hiệu, “Nhị thiếu gia, xin lỗi, thuộc hạ sơ ý một chút thì Đại thiếu gia đã tỉnh rồi. Nếu như cần, thuộc hạ có thể để hắn ngất tiếp.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân đầu tiên nhìn thấy là dung mạo quá mức kinh diễm chói mắt, lập tức lại cảm thấy dáng vẻ hắn lôi kéo y phục nhăn nhúm đánh giá chính mình có hơi buồn cười, nói: “Tại hạ chính là Thiệu Dục Tân, có gì chỉ giáo?”
Lăng Huyền Sương lại nhìn kỹ hắn một lúc, sau đó cười hả hả hả, đi tới bên cạnh Lăng Huyền Thư ghé vào tai gã nói: “Ta cảm thấy tên này rất không tệ, ngươi phải giúp ta nha.”
Thiệu Dục Tân nội lực thâm hậu, nghe rõ lời nói của hắn, “Cái gì không tệ?”
“Ngươi không tệ!” Lăng Huyền Sương ưỡn ngực, “Huynh đài, ngươi cảm thấy ta thế nào hả?”
Thiệu Dục Tân: “…”
Lăng Huyền Uyên tiến lên một bước chắn Lăng Huyền Sương ở phía sau, “Xin lỗi, đầu óc đại ca ta hơi có vấn đề, không phải để ý tới hắn, chúng ta vẫn nói chuyện chính sự đi.”
Lăng Huyền Sương: “…” Câu nói kiểu này không nên nói lung tung nha, rất ảnh hưởng việc ta theo đuổi nam nhân!
Thiệu Dục Tân hơi nghiêng người lại nhìn Lăng Huyền Sương một chút, mới xoay người nói: “Như vậy, các vị đi theo ta.”
Lăng Huyền Uyên đi theo đầu tiên, Lăng Huyền Thư theo sát phía sau.
Lăng Huyền Dạ cũng đang muốn đi, lại bị Lăng Huyền Sương một phát bắt được.
“Chuyện gì?” Lăng Huyền Dạ nghi hoặc nhìn hắn.
Lăng Huyền Sương đầy mặt hưng phấn, “Hắn cười với ta, ngươi có thấy hắn cười với ta không hả! Cười lên nhìn rất đẹp nha…”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Huyền Kỳ yên lặng đi qua bên cạnh hai người, âm thầm vui mừng người bị tóm lấy không phải cậu.
“Ý của các ngươi là có rất nhiều người trong các ngươi bị châm độc Ẩm Huyết Giáo đả thương, trên đời này chỉ có nội công của ta mới giúp các ngươi giải độc được, các ngươi cũng vì thế mà đến, đúng không?” Nghe xong mọi người ngươi một lời, ta một lời, nói ra một đống lời, Thiệu Dục Tân mới tìm được trọng điểm từ bên trong.
Lưu Chưởng Môn ôm quyền nói: “Đúng vậy, kính xin Thiệu nguyên chủ giúp chúng ta việc này. Con trai của ta bị ác đồ Ẩm Huyết Giáo giết chết, ta nhất định phải giữ lại mạng già này để báo thù cho nó a!”
Thiệu Dục Tân nhẹ nhàng cười cười, “Cừu hận của ngươi, có liên quan gì tới ta đâu?”
Lưu Chưởng Môn ngẩn người.
Những người còn lại ngớ người theo.
“Thiệu nguyên chủ có ý gì?” Sắc mặt Lưu Chưởng Môn đã không dễ nhìn.
Thiệu Dục Tân nói: “Con trai của ông không phải do ta giết chết, người  bị trúng độc cũng không phải do ta hạ, việc này nửa điểm cũng không can hệ tới ta, thì sao ta phải bị cuốn vào trong?”
Lưu Chưởng Môn triệt để đen hết mặt, “Ý của ngươi là không cứu?”
Thiệu Dục Tân trả lời thẳng thắn, “Không cứu.”
Mọi người vì hai chữ này của hắn mà sôi sục, dồn dập mắng hắn này nọ.
Hách bang chủ nói: “Cứu sống chúng ta thì thế nào, ngươi thấy chết mà không cứu, tính là hảo hán được sao?”
Vạn Trung nói: “Vì tư lợi, đê tiện vô liêm sỉ!”
Tào Nghĩa nói: “Hai chữ ‘Hiệp Nghĩa’ viết như thế nào, sợ là ngươi không biết?”
Chỉ có Liễu Nương hơi nhíu lông mày, không hề nói gì.
Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Sương bên cạnh thỉnh thoảng cười cười hai tiếng, kỳ quái nói: “Đại ca, ngươi đang vui gì vậy?”
“Không cảm thấy lúc hắn nói ‘Không cứu’ phi thường có khí khái nam tử hán hay sao?” Lăng Huyền Sương nói, “Nếu không phải ta vẫn đang nhắc nhở mình là người Ngự Kiếm sơn trang, thì ta chỉ thiếu vỗ tay bảo hay.” (Đại ca ơi…)
“…” Lăng Huyền Thư nhướn mắt, “Có phải ngươi đã quên, ngươi cũng trúng độc, trong những người không cứu, bao gồm cả ngươi.”
Lăng Huyền Sương: “… Cái này vẫn phải để hắn cứu a.”
Lăng Huyền Uyên đứng lên, ra hiệu mọi người im lặng, nói: “Chúng ta tới đây cầu người làm việc, đối phương đồng ý, chúng ta cẩn thận cảm kích; đối phương từ chối, cũng chẳng có gì đáng trách, cho nên tuyệt đối không được chỉ trích người ta. Trên đời này không có ai sẽ vì người khác xuất lực là chuyện đương nhiên, nếu chúng ta đến cầu trợ, thì nên có thái độ nhờ người.”
Trong lòng mọi người rất muốn phản đối với những gì hắn nói, nhưng nghĩ phản bác cũng không được gì, đều giận đùng đùng trừng mắt Thiệu Dục Tân.
Thiệu Dục Tân cũng không thèm để ý, chậm rãi nói: “Ta xưa nay chưa từng nói mình là hảo hán, tư lợi đê tiện vô liêm sỉ thì ta đã đóng kín cửa ở trong nhà mình ích kỷ đê tiện, các ngươi nhọc nhằn khổ sở tìm tới cửa nhà ta, chỉ vào mũi của ta loạn mắng một trận, là đang dạy ta đây hai chữ hiệp nghĩa phải viết thế nào sao?”
Hách bang chủ, Vạn Trung cùng Tào Nghĩa nghe vậy không khỏi mặt đỏ, đều ho khan hai tiếng tìm mặt để đổi.
Tuy biết việc này sẽ khó mà đàm phán thành, Lăng Huyền Uyên cũng không muốn từ bỏ, “Chuyện này có lẽ đã gây khó dễ cho Thiệu nguyên chủ, nhưng liên quan đến rất nhiều tính mạng người, kính xin Thiệu nguyên chủ suy nghĩ thêm một, hai.”
Vừa nãy mọi người gây khó dễ, chỉ có hắn vì mình nói chuyện, Thiệu Dục Tân không khỏi ấn tượng tốt thêm về Ngự Kiếm sơn trang mấy phần, ngay cả ý nghĩ cũng không còn kiên quyết như ban đầu. Hắn hơi ra vẻ châm chước, nói: “Nghe các ngươi từng nói, đệ tử Ẩm Huyết Giáo dường như cố ý dẫn các ngươi tới Lạc Trần Nguyên tìm ta, muốn ta vì nhiều người giải độc, nội lực hao tổn không phải một sớm một chiều liền có thể bù đắp hết được, làm sao ta biết hành động tiếp theo của Ẩm Huyết Giáo có ý gây bất lợi cho ta hay không?”
Mọi người vừa nghe dường như còn có chỗ cứu vãn, vội vàng biểu thị nếu như Lạc Trần Nguyên gặp nguy hiểm, bọn họ đều nguyện tận tâm tận lực bảo vệ Thiệu Dục Tân cùng Lạc Trần Nguyên từ trên xuống dưới, từ đệ tử đến bách tính.
Nhưng Thiệu Dục Tân không hề bị lay động, chỉ nhìn Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên nói: “Trừ đại ca ra, bốn huynh đệ ta đây cũng không trúng độc, nếu Thiệu nguyên chủ dùng nội lực khôi phục trước, nguyện ra sức trâu ngựa; sau này Thiệu nguyên chủ nếu có dặn dò, Ngự Kiếm sơn trang ắt sẽ tận lực vâng theo.”
Lăng Huyền Sương cảm động nói: “Huyền Uyên, đến hôm nay ta mới biết giữa ngươi và ta vẫn còn tình huynh đệ để đàm luận.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Được rồi, Lăng Nhị thiếu nếu đã nói đến vậy, mà ta không bán nhân tình này cho Ngự Kiếm sơn trang thì thật không còn gì để nói.” Thế lực Ngự Kiếm sơn trang rất lớn, dù hắn không thường ra ngoài đi lại, có Ngự Kiếm sơn trang ghi nợ một phần ân tình, bất luận thấy thế nào cũng đều có lợi. Thiệu Dục Tân đứng lên đi tới trước mặt Lăng Huyền Uyên, không biết đủ tiếp tục hỏi, “Ngoài ra, còn có những chỗ tốt khác hay không?”
Lăng Huyền Sương nhảy về phía trước cuốn lấy cánh tay Thiệu Dục Tân, cười xán lạn lộ ra rõ ràng tám chiếc răng trắng nhìn Thiệu Dục Tân, “Lấy thân báo đáp thế nào?”
Thiệu Dục Tân: “…”
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.