Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 125: Phiên ngoại 11 • nỗi lòng người mẹ




“Giỏi quá, cố sức!”
“Cố lên tí nữa, sắp rồi sắp rồi!”
“Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Thiệu Dục Tân buồn cười kéo Lăng Huyền Sương đang nói không ngừng vào lòng, “Đừng sốt ruột, ngươi làm vậy sẽ khiến Kim Qua căng thẳng, yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”
“Nhưng mà…” Lăng Huyền Sương rưng rưng muốn khóc, “Rất đau đó…”
“…” Thiệu Dục Tân bất đắc dĩ nói, “Là nó sinh chứ đâu phải ngươi sinh, ngươi đau cái gì?”
Lăng Huyền Sương không đành lòng nhìn Kim Qua, chôn mặt vào ngực Thiệu Dục Tân, “Ý ta nói thấy nó rất đau.”
Thư sư nằm nhoài ở giường mềm mại sát đất, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn, trông có không vẻ uể oải, Hùng sư canh giữ ở bên cạnh nó, lâu lâu bước tới vài bước, liếm liếm mặt thư s.
Đúng vậy, hôm nay ngày thư sư sinh con.
Toàn trang trên dưới Ngự Kiếm sơn trang cực kỳ quan tâm chuyện này, trong tiểu viện lúc này đang đầy ắp người.
Lăng Kha tự mình tọa trấn, nói là nếu như thư sư khó sinh, ông có thể dùng nội lực để giúp đỡ, giúp nó vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mọi người không biết nói gì với chuyện này.
Cũng may đôi tuyết sư này đã quen tiếp xúc với người lạ, mà ở đây cũng toàn người quen, lại còn có Thiệu Dục Tân thân cận nhất ở cạnh, nên không cảm thấy sợ hãi.
“Ra rồi!” Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào sư tử con chui ra đầu tiên, nói đầy hưng phấn.
Đại phu đỡ đẻ vừa định đưa qua, thì bị hắn làm sợ run cả nên, thầm nghĩ các ngươi không thể tìm bà đỡ hay sao mà tìm ta, tìm ta cũng được, nhưng tại sao lại có nhiều người vây quanh nhìn vậy, còn chưa kể người nào người đó còn hô to gọi nhỏ, có tin gia ta buông tay mặc kệ xoay người rời đi không hả!
Sau đó lão run rẩy ôm lấy sư tử con mềm mại, kiểm tra thấy nó khỏe mạnh không vấn đề gì xong thì cẩn thận từng li từng tí một đặt ở nhũ của thư sư, sắc mặt bình tĩnh, dù là ai cũng không nhìn ra nội tâm lão đang giãy dụa.
“Rất muốn ôm một cái.” Bối Cẩn Du nghiêng người ló đầu nhìn.
Tay Lăng Huyền Uyên đang ôm bả vai y lướt xuống dưới, nói: “Chờ nó lớn hơn một tí, ngươi nuôi nó.”
“Thật không?” Bối Cẩn Du vui vẻ hỏi.
Lăng Huyền Uyên gật gật đầu.
Lăng Huyền Sương lại không vui, “Chuyện này đáng ra phải hỏi chủ nhân của nó đã chứ?”
Thiệu Dục Tân nói: “Chủ nhân nó đồng ý.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân hôn mặt hắn một cái, “Trong bụng Kim Qua vẫn còn, cho một con cũng không sao cả.”
“Vậy cũng được.” Lăng Huyền Sương được hắn hôn nên rất thích ý, rất là độ lượng không truy cứu đệ đệ tự tiện chủ trương.
Yến Thanh Tiêu nhìn sang Lăng Huyền Thư bên cạnh, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt khát vọng kia đã nói rõ tất cả.
Lăng Huyền Thư nhịn cười, đúng lúc thấy đại phu ôm con sư tử thứ hai đến, nói: “Ta muốn con này.”
“Này!” Lăng Huyền Sương thoát khỏi cái ôm của Thiệu Dục Tân rồi đứng thẳng người, chỉ vào hắn nói, “Ngươi cho rằng ngươi là ai, nói muốn là được à!”
Lăng Huyền Thư nói từ tốn: “Lần trước Thanh Tiêu cho mẹ Tuyết liên dưỡng nhan, không phải huynh nói muốn…”
Không chờ Lăng Huyền Thư nói xong hết câu, Lăng Huyền Sương đã kích động cắt ngang lời hắn, “Em dâu Thanh Tiêu thích sư tử con mà, vậy cho các ngươi!”
“Đa tạ đại ca.” Lăng Huyền Thư quay đầu nhìn sang Yến Thanh Tiêu tranh công, chỉ chỉ mặt của mình.
Yến Thanh Tiêu đẩy ra, “Tránh sang một bên!”
Lăng Huyền Thư vẫn ở cạnh y không chịu đi, “Ngươi qua cầu rút ván.”
Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, cũng không đẩy hắn ra nữa.
Thư sư nhanh chóng sinh sư tử con thứ ba.
Lăng Huyền Sương rất kích động, “Đứa này ta sẽ nuôi, nhất định ta sẽ không sợ, biết đâu sẽ chữa khỏi tật xấu này!”
Lăng Huyền Dạ muốn nói lại thôi, vạn phần tiếc nuối mà nhìn sư tử con đang nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng run rẩy vài cái, cực kỳ chọc người thương yêu.
Hạ Tĩnh Hiên đẩy Lăng Huyền Kỳ, liều mạng nháy mắt với hắn.
Sư tử sinh một lúc ba con đực đã là quá giỏi, hơn nữa còn là giống tuyết sư quý hiếm, nói đáng quý cũng không sai. Lăng Huyền Kỳ nhìn ra đại ca có bao nhiêu chờ mong với sinh mệnh nhỏ này, nhất thời khó mà mở miệng.
Trong lúc hắn còn đang do dự quyết định, Mộ Phi Hàn đã đi tới cạnh Lăng Huyền Sương, nói rất thẳng thừng: “Con này cho ta.”
Lăng Huyền Kỳ, Hạ Tĩnh Hiên: “…”
“Không cho, ” Lăng Huyền Sương lắc đầu, “Ta muốn giữ lại cho mình.”
Mộ Phi Hàn hơi nhíu mày, giống như đang muốn tìm cách để hắn thay đổi quyết định.
Lúc này đại phu đột nhiên nói lớn: “Hình như còn một con.”
Lăng Huyền Sương vội vàng ngóng cổ nhìn sang, sau đó hài lòng nói với Mộ Phi Hàn nói: “Cho ngươi!”
Mộ Phi Hàn thở phào nhẹ nhõm, nói cám ơn rồi quay lại bên cạnh Lăng Huyền Dạ, cười nhẹ nhàng.
Lăng Huyền Dạ đưa tay ra, nắm tay với hắn.
Hạ Tĩnh Hiên thì bất mãn oán giận với Lăng Huyền Kỳ, “Đều do ngươi hết!”
Lăng Huyền Kỳ an ủi hắn, “Đừng sốt ruột, vẫn còn cơ hội.”
“Đúng, còn một con nữa, ngươi lấy giúp ta!” Hạ Tĩnh Hiên mếu máo.
“…” Lăng Huyền Kỳ ho khan, “Ý của ta đó là, chờ lần sau Thiết Mã Kim Qua lại…”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Lăng Huyền Sương giống như nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nhìn Thiệu Dục Tân, “Ta tự chủ trương tặng sư tử con cho người khác, ngươi sẽ không giận ta chứ?”
Thiệu Dục Tân nựng mặt hắn, “Sẽ không, ta đang muốn nói hay là chúng ta đem con cuối này cho Huyền Kỳ cùng Tĩnh Hiên.”
Không chờ Lăng Huyền Sương phản ứng lại, Hạ Tĩnh Hiên đã nói vang dội: “Đa tạ Thiệu đại ca!”
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân nhìn hắn giống như sắp khóc tới nơi, hỏi: “Sao vậy?”
Lăng Huyền Sương ôm lấy hắn, “Không nỡ, ta rất muốn để lại một con, không được sao?”
Thiệu Dục Tân sờ sờ tóc của hắn, “Chúng ta có Thiết Mã cùng Kim Qua.”
“Ý của ngươi là sau này sẽ còn nhiều sư tử con?” Lăng Huyền Sương khịt khịt mũi, “Nhưng ta muốn bây giờ cơ.”
Thiệu Dục Tân nói: “ Lấy hình tượng ca ca ra đi.”
Lăng Huyền Sương cọ cọ ngực hắn, “Thứ đó từ nhỏ tới lớn ta chưa từng có.”
Thiệu Dục Tân: “…”
Đại phu vừa lau tay vừa đứng lên, hoạt động cái eo đau nhức, “Xong, người nuôi chúng nó phải chăm một tí, ăn thứ dinh dưỡng sạch sẽ, gần đây trời còn lạnh, phải chú ý giữ ấm cho thư sư cùng sư tử con.”
“Đa tạ!” Lăng Kha đứng dậy kêu quản gia, lệnh cho hắn dẫn người đến phòng thu chi lĩnh bạc.
Đại phu đang muốn đi theo quản gia, chợt nghe thấy thư sư kêu thảm một tiếng.
Mọi người dồn dập nhìn sang.
Thư sư muốn động đậy, nhưng có vẻ không nổi, mỏi mệt thở hổn hển.
Đại phu quay lại tức thì, cẩn thận quan sát tình trạng của nó, một lát sau mới kinh ngạc nói: “Vẫn còn một con!”
Lăng Huyền Sương lập tức tỉnh táo tinh thần, “Vậy sao ngươi còn không cố gắng đỡ đẻ cho nó, sao lại sơ ý thế hả!”
Đại phu: “…” Ta không phải đỡ đẻ thật sự!
Sư tử sinh một lần năm bảo bảo, đây đúng là chuyện hiếm thấy, ngay từ đầu lão không hề nghĩ tới khả năng này.
Con sư tử thứ năm này nhỏ hơn các con trước, ngay cả hô hấp cũng yếu hơn. Đại phu ôm ở trong tay một lúc, vẫn không thấy khởi sắc, thở dài thả xuốn cạnh thư sư, “Sinh nhiều như vậy, tất cả đều sống cũng rất ít, chỉ sợ con này…”
Hai mắt Lăng Huyền Sương tích đầy nước mắt.
Thiệu Dục Tân ôm hắn ôn nhu an ủi, “Không sao.”
Hùng sư vòng tới trước sư tử con, lè lưỡi liếm.
“Nó đang chào con mình lần cuối sao?” Lăng Huyền Sương hỏi.
Thiệu Dục Tân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn.
Đại phu lau mồ hôi, định đứng lên, “Lần này thì hết rồi.”
“Ngươi xem thật kỹ cho ta rồi mới được đi!” Lăng Huyền Sương quát.
Hai chân đại phu mềm nhũn, suýt chút nữa mông đã dính đất.
Lăng Huyền Sương còn muốn nói thêm vài câu, thì thấy sư tử con được sinh cuối cùng co co móng vuốt nhỏ, sau đó dưới sự giúp đỡ của hùng sư thành công ú sữa.
“Không sao rồi không sao rồi, sống rồi!” Đại phu vừa vỗ ngực vừa nói.
Sư tử còn sống, thì lão cũng còn sống.
Lăng Huyền Sương vui vẻ nhảy cẫng lên.
Thiệu Dục Tân gảy gảy mũi của hắn, “Người nào cũng có, vui chưa?”
Lăng Huyền Sương cầm lấy tay hắn lắc tới lắc lui, “Ta không có tâm trạng tính toán chuyện đó!”
“Vậy ngươi đang tính toán cái gì?” Thiệu Dục Tân hỏi.
Lăng Huyền Sương làm mặt từ bi, “Nỗi lòng người mẹ, làm sao ngươi hiểu được?”
Thiệu Dục Tân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.