Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 22: Tìm ra truyền thuyết




Lăng Huyền Kỳ đá đá tráng hán nằm ở bên chân, “Nói, các ngươi có phải người Cửu Ngõa liên hoàn trại không hả?”
Tráng hán đưa mắt liếc qua chỗ khác, không để ý tới cậu.
Lăng Huyền Dạ thì tới một bên ngồi xổm người xuống, “Nói hay không?”
Tráng hán thẳng thắn nhắm mắt lại —— mắt không thấy tâm không phiền.
“Không nói đúng không?” Lăng Huyền Kỳ khẽ cười hai tiếng, “Đừng có trách ta chưa nhắc nhở cho ngươi nha.”
Tráng hán khẽ nói, “Cái gì ta cũng không nói, dù ngươi có đánh chết ta cũng thế!”
“Ta nói lúc nào muốn đánh ngươi?” Lăng Huyền Kỳ tìm một vòng, xách một tên nhỏ gầy nằm lẫn trong mười mấy tên tặc, quăng qua bên cạnh tráng hán, “Ta không đánh ngươi, ta đánh hắn.”
Tráng hán biến sắc mặt, giọng trở lên hung tợn: “Ngươi dám!”
Lăng Huyền Kỳ vỗ vỗ mặt gã, “Ngươi nghĩ ta có dám hay không.” Nói xong nhấc chân ý muốn đá vào tên nhỏ gầy nọ.
Tên nhỏ gầy bị doạ sợ khép chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng.
“Chờ đã!” Tráng hán vừa phẫn nộ vừa lo lắng, “Không được thương tổn hắn!”
Lăng Huyền Kỳ không nhanh không chậm thu hồi chân về, “Ta đánh hắn hay không, còn không phải do quyết định và biểu hiện của ngươi hay sao.”
Môi dưới tên nhỏ gầy khẽ run, “Đại ca, ta… Ta không sợ, ngươi không phải…”
Lăng Huyền Dạ đưa tay điểm á huyệt hắn.
“Ngươi làm cái gì!” Tráng hán khẩn trương hẳn lên.
Lăng Huyền Dạ mỉm cười, “Nếu ngươi không muốn nói gì hết, thì ta muốn làm chút gì đó.”
Tráng hán phẫn hận nói: “Được, ta nói là được, các ngươi không được phép thương tổn bất luận người nào trong đó!”
“Trình đại ca, đừng…” Lại có người muốn khuyên can gã, cũng bị Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ nhanh chóng điểm á huyệt, cuối cùng người có thể mở miệng chỉ còn mỗi mình đại hán.
Lăng Huyền Dạ nói: “Bây giờ nói đi.”
Tào Nghĩa dựng ngón cái với Lăng Huyền Uyên, “Phong cách Ngự Kiếm sơn trang làm việc… Đúng là tinh thông biến báo* mà.”
* biến báo (dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)
“Sao ông không nói thẳng cách họ làm việc không đúng tác phong danh môn chính phái?” Yến Thanh Tiêu nói.
Tào Nghĩa dùng sức lắc đầu, “Ta không có ý này.”
Thiệu Dục Tân cười cười, “Ta thì cảm thấy chẳng có gì mà không thích hợp, chỉ cần đạt được mục đích, dùng cách nào thì cần gì phải xét nét? Quá mức cứng nhắc, thì quá lãng phí thời gian mà thôi.”
“Đúng vậy!” Lăng Huyền Sương ló ra nửa cái đầu từ sau lưng Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư, ” Dựa vào chúng ta không bằng đi thẳng vào chính đề ngươi thấy thế nào?”
Thiệu Dục Tân vuốt ve da lông mềm mại của Thiết Mã, “Ta thấy rất đúng.”
“…” Lăng Huyền Sương rụt đầu về, “Ta tự dưng thấy không phải vội.”
“Chúng ta đúng là người Cửu Ngõa liên hoàn trại, ” Tráng hán lớn tiếng nói, “Các ngươi đã sớm tiến vào địa bàn của chúng ta.”
Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Nói vậy trời vừa mới sáng các ngươi đã biết chúng ta đến rồi?”
“Đương nhiên rồi, xung quanh đây đâu đâu cũng có huynh đệ của chúng ta, sao mà  không biết?” Tráng hán dùng ánh mắt như xem kẻ ngu si nhìn mọi người, “Không thì chúng ta cần gì phải mang ra một rổ đào mật để lừa các ngươi vào bẫy?”
Lăng Huyền Kỳ hơi nhếch miệng nhìn gã, một lát mới nói: “Có phải ngươi tưởng cách này rất cao thâm đúng không hả?”
Tráng hán nhướn mắt, “Không phải các ngươi bị lừa rồi đó sao?”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Ta đã không còn gì để nói.
Phát hiện tất cả mọi người đang âm trầm nhìn mình, Lăng Huyền Kỳ rụt cổ một cái, xách tráng hán đứng dậy rồi giải huyệt đạo cho gã, “Sào huyệt các ngươi ở chỗ nào, dẫn đường!”
Tráng hán cử động tay chân, dư quang liếc trộm Lăng Huyền Kỳ, thấy cậu dường như không phòng bị, xoay người muốn đánh cậu.
Lăng Huyền Dạ túm tên nhỏ gầy, “Sao?”
Tráng hán oán hận thả tay xuống, “Ngươi không được phép tổn thương hắn!”
“Vẫn là câu nói đó, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Xem ngươi biểu hiện.”
“Ta… Ta biết rồi.” Tráng hán tự nhận là che dấu rất tốt liếc mắt ra hiệu cho thanh niên nhỏ gầy.
Lăng Huyền Thư qua chỗ Yến Thanh Tiêu, “Yến lâu chủ, ngươi cho mượn tiêu Phi Vũ dùng một lát.”
Yến Thanh Tiêu nghi ngờ nhìn gã, nhưng vẫn lấy ra một cái tiêu Phi Vũ đặt vào tay hắn. 
Lăng Huyền Thư cầm tiêu Phi Vũ đi qua trước mặt tráng hán, quay đầu lại liếc mắt nhìn gã, sau đó dùng tốc độ rất nhanh đâm tiêu Phi Vũ vào cánh tay thanh niên nhỏ gầy một phát.
Thanh niên nhỏ gầy bị điểm á huyệt không phát ra được tiếng, thần sắc thống khổ xẹt qua con mắt.
Quả nhiên tráng hán cuống lên, giận dữ hét: “Ta đã nói sẽ dẫn đường rồi, các ngươi còn muốn thế nào!”
Lăng Huyền Thư thu hồi tiêu Phi Vũ, “Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra ngươi đang có ý thoát khỏi chúng ta, cạm bẫy ở đây của ngươi chắc chắn không chỉ có một hai chỗ, lại muốn dẫn chúng ta đến chỗ có bẫy chứ gì?”
Tráng hán trợn tròn đôi mắt nhìn hắn, chỉ muốn xông tới cùng hắn chém giết một phen.
Lăng Huyền Thư tiếp tục nói: “Ngươi cứ việc thử xem, mà trên tiêu này có độc, nếu ngươi không muốn làm hắn mất mạng, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn làm bé ngoan nghe lời.”
Yến Thanh Tiêu hơi run, “Tiêu Phi Vũ của ta…”
“Độc trên tiêu phải giải trong vòng một canh giờ, ” Lăng Huyền Thư mặt không biến sắc nói dối, “Cho nên tiểu huynh đệ này có được giải độc đúng lúc hay không, còn phải nhờ hết vào ngươi có thể ở trong vòng một canh giờ mang chúng ta đi gặp trại chủ nhà ngươi hay không.”
Yến Thanh Tiêu giờ mới hiểu được dụng ý của hắn, không nói chen vào nữa.
Tráng hán do dự do dự, cuối cùng mới chịu cúi đầu, “Thôi được, dẫn các ngươi đi cũng được, nhưng các ngươi nói chuyện phải giữ lời, giải độc cho hắn.”
“Đó là đương nhiên.” Lăng Huyền Thư hài lòng cười cười, “Xin mời.”
Mọi người đem mấy tên tặc khác gom vào một chỗ, chỉ dẫn theo tráng hán cùng thanh niên nhỏ gầy tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một thời gian nhưng vẫn không gặp được người nào khác, bụi gai xung quanh tuy đã không còn, nhưng đường gồ ghề không bằng phẳng, rất là khó đi.
Lăng Huyền Kỳ cõng Lưu Chưởng Môn, thở không ra hơi nói: “Ta hối hận lúc này không ăn trước mấy quả đào rồi đi.”
Cậu nói ra chuyện này, thì tất cả mọi người liền thấy khát nước.
Lăng Huyền Thư nhắc nhở tráng hán: “Khoảng cách một canh giờ đã gần hết.”
“Sắp rồi, ” Tráng hán còn gấp hơn so với hắn, “Vượt qua đồi núi phía trước là tới, các ngươi mau mau cho thuốc giải!”
Lăng Huyền Thư nói: “Đến rồi nói.”
“Chỗ này che giấu khá tốt, ” Lăng Huyền Dạ đánh giá bốn phía, “Vậy sao mà thu được đệ tử?”
Hách bang chủ đẩy đẩy tráng hán, “Đang hỏi ngươi đó!”
Tráng hán lảo đảo hai bước, quay đầu lại lườm hắn một cái, nói: “Bởi vì các huynh đệ cách mỗi nửa năm thì ra một lần tìm những người nghèo khổ sống không nổi nữa, nữ thì giặt quần áo nấu cơm, nam thì huấn luyện, cùng chúng ta làm việc.”
Yến Thanh Tiêu dùng tay phải nâng tay trái bị thương, “Thật ra ta càng tò mò hơn là chỗ này kín đáo cỡ này, thì cướp được cái gì.”
Lăng Huyền Thư cũng nói: “Đúng thế, nơi này ít người qua lại, nếu các ngươi không cướp thuyền Lạc Trần Nguyên, chẳng lẽ còn người khác để mà cướp sao?”
“Các ngươi không biết rồi, ” Tráng hán đắc ý nói, “Còn cướp được nhiều là đằng khác, hạ du không thiếu thành trấn giàu có, đường thủy kia chính là đường chính bọn họ làm ăn qua lại. Huống chi không phải cái thuyền nào chúng ta cũng cướp, chỉ cần bọn họ thuận lợi đi được một chuyến thuyền, lợi nhuận không còn là chuyện cười, nên mới cam nguyện mạo hiểm như vậy.”
“Đến.” Lăng Huyền Uyên bỗng dưng nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thì thấy phía dưới đồi núi lẫn trong thung lũng có mấy gian nhà mộc mạc được sắp xếp chỉnh tề, lâu lâu có người qua lại ở giữa; phía nam là vùng đất trống, không thiếu thiếu niên trẻ tuổi đang thao luyện ở đó; phía Bắc là một đại viện rộng rãi, gian nhà được xây dựng đàng hoàng hơn một chút, nghĩ ra cũng biết là chỗ ở của trại chủ Cửu Ngõa liên hoàn trại.
Lăng Huyền Sương thất vọng nói: “Chỗ này có khác gì thôn trang nhỏ.”
Thiệu Dục Tân nói: “Đây chính là thôn trang sẽ ăn thịt người đó.”
“Thôn trang gì chứ, nhà ngươi mới là thôn trang! Đây là Cửu Ngõa liên hoàn trại, Cửu Ngõa liên hoàn trại trong thần thoại!” Tráng hán đưa tay về phía Lăng Huyền Thư, “Ta đã dẫn bọn ngươi tới nơi rồi, cho ta thuốc giải!”
Lăng Huyền Thư nhanh chân đi về phía trước, tay chỉ Yến Thanh Tiêu, “Hỏi hắn.”
Tráng hán lại chuyển hướng về phía Yến Thanh Tiêu, “Đưa thuốc giải ra đây.”
“Không có.” Yến Thanh Tiêu trả lời.
Tráng hán kéo hắn, “Các ngươi sao lại nói không giữ lời, nếu như đệ đệ ta có chuyện gì bất trắc, ta liều mạng với các ngươi!”
Lăng Huyền Sương cười nhạo, “Ở đây ngoại trừ ta thì ngươi còn liều mạng được với ai?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Rất có tự mình biết mình.”
“…” Lăng Huyền Sương trừng hắn, “Ta không nói chuyện với đệ, không được xen miệng vào!”
Tráng hán cầm lấy tay Yến Thanh Tiêu không buông, “Rốt cuộc ngươi có chịu giao thuốc giải ra không, nếu mà không giao ta liền…”
“Ta moi đâu ra thuốc giải cho ngươi, trên tiêu Phi Vũ của ta không hề có độc!” Vết thương trên tay còn đang đau, tính khí Yến Thanh Tiêu ắt sẽ trở nên khó chịu, “Ngươi còn ầm ĩ, ta giết đệ đệ ngươi trước!”
“Không… Không có độc?” Tráng hán thả Yến Thanh Tiêu ra, nhào tới chỗ thanh niên nhỏ gầy, “Đệ có thấy chỗ nào đau trên người không hả?”
Thanh niên nọ vẫn chưa nói được, chỉ lấy ánh mắt ra hiệu để gã yên tâm.
Tráng hán lúc này mới thở ra một hơi, “Các ngươi tự đi xuống đi, chúng ta không thể đi với các ngươi, nếu để cho đương gia biết ta dẫn đường cho các ngươi, ta cũng sẽ mất mạng.”
Lăng Huyền Uyên ra tay giải á huyệt cho thanh niên nọ, “Đi thôi.”
Thiệu Dục Tân nói: “Mấy người ở chỗ bẫy qua một canh giờ sẽ tự được giải huyệt đạo, các ngươi có thể đi xem.”
Tráng hán che chở thanh niên nhỏ gầy, nhổ bọt một cái, vội vội vàng vàng chạy.
Lăng Huyền Dạ đuổi theo sau Lăng Huyền Thư,”Tam ca, đi gấp thế này có đói bụng không? Chúng ta cướp trước ít đồ ăn rồi đi tìm trại chủ kia huynh thấy thế nào?”
“Ăn cái gì mà ăn, ” Hai mắt Lăng Huyền Thư dị thường sáng sủa, “Tìm được tặc nhân cướp tiền của ta, đương nhiên phải cướp được tiền về trước rổi mới bàn những cái khác!”
Lăng Huyền Dạ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.