Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 50: Cao lương mỹ vị




Đã tới Nam Dịch, chỗ khác có thể không đi, nhưng với Thiên Cung các là không thể không đến. Quán này giờ Tỵ mở cửa, giờ Tý đóng cửa, khách ra ra vào vào cả ngày liên tục không ngừng. Nếu là khách quý đến đây thì có thể tức khắc vào chỗ, các chưởng quỹ Thiên Cung các thường để trống toàn bộ lầu ba, không tiếp đãi khách nhân tầm thường, chỉ để riêng cho một ít quan to, quý nhân, phú cổ, thân hào. Nghe đâu Hoàng Đế từng vi phục xuất tuần đặc biệt chọn tới Nam Dịch, là vì sớm đã nghe danh Thiên Cung các, yêu thích mà tới.
Lăng Huyền Thư đã đặt một nhã gian cạnh cửa sổ ở lầu ba, đó là vị trí tốt nhất của Thiên Cung các. Vừa vào cửa Lăng Huyền Kỳ đã hỏi chưởng quỹ, mới biết đặt một gian này đã tốn một ngàn lạng bạc, thêm vào một bàn tiệc tối này, phải chi ít nhất gần ba ngàn năm trăm lượng. Lăng Huyền Kỳ nuốt nước miếng một cái, không biết sơn hào hải vị ở đây ngon cỡ nào, mới có thể đạt tới cái giá này mà.
Căn phòng rất lớn, bàn tròn bên trong khá rộng, chín người bọn họ ngồi, thế mà vẫn còn để trống một nửa.
Lăng Huyền Sương chép miệng chờ mong, “Huyền Thư, bàn lớn thế này, là có rất nhiều đồ ăn phải không?”
Lăng Huyền Thư nói: “Món khác không nói, món chính đã có hai mươi bốn món, gọi là ‘Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ’, mọi món đều thuộc hạng nhất, bỏ qua một món thôi chỉ sợ sẽ rất đáng tiếc đó huynh.”
“Ngoại trừ món chính còn có món khác nữa?” Lăng Huyền Dạ tụm hai tay vào một chỗ quơ quơ, “Còn bao nhiêu món nữa?”
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một hồi mới nói, “Còn có bốn lạnh bốn nóng, bốn chua bốn ngọt, bốn mặn bốn cay, bốn chín bốn sống; ngoài ra còn có hai loại nước canh hai loại nước thuốc, tám loại bánh ngọt lớn, mười hai loại mứt hoa quả, gộp lại toàn bộ tổng cộng là tám mươi món.”
Bối Cẩn Du nghe xong trố mắt ngoác mồm, “Chuyện này…Cho dù mỗi món ăn một miếng, ăn chưa được một nửa đã no rồi?”
Lăng Huyền Sương hỏi: “Có thể đổi bốn chua bốn ngọt đổi thành bốn món chua ngọt cho ta được không?”
“Không thể.” Lăng Huyền Thư dứt khoát từ chối.
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân nói: “Một bữa này, có thể thấy rất tốn kém cho ngươi rồi.”
“Ta vừa hỏi chưởng quỹ, ” Lăng Huyền Kỳ giơ hai ngón trái, ba ngón phải cuối cùng là năm ngón phải, “Ba ngàn năm trăm lượng!”
Yến Thanh Tiêu nhỏ giọng thì thầm: “Cũng không biết sai ở chỗ nào, tới giờ này vẫn còn như vậy.”
“Cũng không thể nói là tốn kém, ” Lăng Huyền Thư giơ tay chống cằm, “Đã quên nói cho các ngươi biết, Thiên cung các cũng nằm dưới danh nghĩa Ngự Kiếm sơn trang.”
Mọi người: “…”
Trong lúc chờ đồ ăn, Lăng Huyền Sương nằm nhoài bên cửa sổ nhìn xuống đường phố náo nhiệt ở dưới, lại nhìn thấy mấy người Lưu Chưởng Môn đứng ở cửa Thiên cung các nói chuyện phiếm. Hắn liền xoay tay lại vỗ vỗ Lăng Huyền Uyên, nói: “Ngươi nói xem tại sao đám người Lưu chưởng môn lại tới đây?”
Lăng Huyền Uyên nói: “Vì ăn cơm.”
Lăng Huyền Sương: “…”
“Thế sao còn không đi vào?” Bối Cẩn Du cũng hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài.
“Là do lầu một lầu hai đã kín chỗ, lầu ba thì chỉ còn lại một gian, nên bọn họ không có chỗ ngồi.” Lăng Huyền Kỳ ra ngoài từ lúc nào bây giờ lại đẩy đi vào, “Đồ ăn đã tới, may mà bữa nay có lộc ăn!”
Vừa nói xong, thì có hơn mười người từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào, trên tay mỗi người đều bưng một mâm đồ ăn lớn, trên mỗi mâm đều đặt sẵn bảy, tám món ăn, mùi thơm mê người phát ra tứ phía, kích thích vị giác mọi người trong phòng.
Các loại món ăn liên tục được đặt trên bàn, màu sắc bắt mắt, món ăn đa dạng, người nào nhìn thấy cũng phải hoa cả mắt.
Lăng Huyền Sương nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, cầm đũa nhìn trái nhìn phải, ngó trước ngó sau, “Ta phải ăn cái gì trước đây?”
“Chờ đã, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Huyền Kỳ, đệ xuống mời mấy người Lưu chưởng môn lên đây đi, chờ họ lên thì cùng nhau ăn.”
Lăng Huyền Kỳ không muốn liền nói, “Đám vong ân phụ nghĩa kia…”
“Quân tử phải có lòng khoan dung, ” Lăng Huyền Uyên nghiêm mặt nói, “Lấy đức báo oán mới là chính đạo, cũng do đệ vĩnh viễn không nhớ được, mới không ngừng bị xui…”
“Đệ đi là được!” Lăng Huyền Kỳ nhanh chóng xông ra ngoài.
Bối Cẩn Du cười, “Không ngờ nhìn ngươi dạy dỗ đệ đệ cũng ra dáng phải biết.”
Hiếm thấy trên mắt Lăng Huyền Uyên xuất hiện biến hóa, nhìn có vẻ hối hận, “Ta cũng đâu dạy nổi, một tên hẹp hòi giữ của, một đứa phong lưu thành tính, một đứa ngày ngày gặp rắc rối, thất bại toàn tập.”
Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Dạ: “…”
Lăng Huyền Sương vui vẻ: “May mà ta không do ngươi dạy.”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Mộ Phi Hàn hơi nhìn quét qua Lăng Huyền Dạ, không nói gì.
“…” Lăng Huyền Dạ lạnh cả sống lưng, không biết tại sao nhìn thì có vẻ nhụt chí, “Nhị ca ta chỉ nói chơi thôi, ngươi đừng coi là thật.”
Mộ Phi Hàn nói: “Cái gì đừng coi là thật?”
Lăng Huyền Dạ nói quanh co: “Chính là…Cái… Phong lưu… Cái…”
Hai mắt Mộ Phi Hàn sáng tỏ, “Thì liên quan gì tới ta?”
Lăng Huyền Dạ bị  làm hắn cho tức cả ngực, “Không liên quan, không liên quan.”
Lăng Huyền Sương gõ đũa xuống mặt bàn, “Trước mặt đầy món ngon thế này mà không cho ăn, ngươi muốn ta thèm chết sao!”
Hắn vừa nói dứt lời, thì cửa bị đẩy ra, Lăng Huyền Kỳ đi vào rồi nói: “Đến rồi đến rồi, đừng nóng vội.”
Lưu Chưởng Môn đi theo phía sau cậu, ôm quyền nói với Lăng Huyền Uyên, “Đa tạ Lăng Nhị thiếu thịnh tình khoản đãi, quấy rầy.”
Mấy người còn lại cũng theo nhau đi vào, lời chào hỏi cũng không khác nhau là bao.
Một bàn đầy người cũng chỉ có Lăng Huyền Uyên đang đứng, ám chỉ với hắn, còn đám người Lăng Huyền Thư thì làm như không thấy. Lăng Huyền Uyên bất đắc dĩ, nói: “Mấy vị không cần khách khí, mời ngồi.”
Mấy người vừa vào ngồi xuống, Lưu Chưởng Môn đang muốn mở miệng nói, Lăng Huyền Sương đã vội giành nói: “Giờ ăn được chưa hả?” Nói xong cũng không chờ Lăng Huyền Uyên trả lời, liền gắp tất cả các món đã tia từ trước vào trong bát của mình.
Là chủ nhà thì tất nhiên không phải khách khí, nhưng đám người Lưu Chưởng Môn ắt phải có chút câu nệ. Đặc biệt là Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa, hai người này lúc trước không nói một câu đã tự ý bỏ lại Ngự Kiếm sơn trang đến Cẩm Tú Viên trước, bây giờ xuất hiện cục diện kiểu này, không tránh khỏi lúng túng.
Hách bang chủ cầm đũa lên xong lại bỏ xuống nhiều lần, nhìn có vẻ đã hết chịu nổi cảm giác này, liền nâng chén nói: “Mấy vị, chuyện truy đuổi Hỏa Phong đã nhận không ít lần trợ giúp từ các vị, ta đây từ đầu không nên không chào mà đi. Có chỗ không phải, các vị đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho ta lần này, chén rượu này xem như bồi tội với các vị!”
Tào Nghĩa cũng vội vàng nâng chén theo nói: “Ta cũng thế!”
Lưu Chưởng Môn thân là tiền bối, nhất thời nửa khắc không hạ mình được; Liễu Nương lại là nữ nhân, đã quen được người khác nhường nhịn; mà Vạn Trung, thấy Liễu Nương làm gì thì hắn làm thế, cho nên cũng không hưởng ứng.
Không cho ba người nọ có nhiều thời gian cân nhắc, giọng nói lanh lảnh của Lăng Huyền Sương vang lên: “Dục Tân, giúp ta gắp món kia, ta với không tới.”
“Món này?” Thiệu Dục Tân chỉ vào món tôm xào bóc nõn hỏi, thấy Lăng Huyền Sương gật đầu, liền gắp một ít bỏ vào bát hắn.
Hách bang chủ, Tào Nghĩa: “…”
Lăng Huyền Thư cũng giơ chén rượu lên, “Hách bang chủ cùng Tào môn chủ nói quá lời, nếu mà đã đem chuyện này để ở trong lòng, thì sao bữa nay lại mời các vị đến đồng tụ chứ?”
Lưu Chưởng Môn, Liễu Nương cùng Vạn Trung trao đổi ánh mắt, trong lòng đều tự hối khi bỏ qua thời cơ xin lỗi tốt nhất.
“Nào, ta mượn chén rượu này kính mấy vị, ” Tào Nghĩa nói, “Nếu mấy vị đã bỏ qua cho ta, liền uống cạn đi.”
Lăng Huyền Thư đã giơ chén từ đầu, Thiệu Dục Tân Bối Cẩn Du cũng không tính làm hắn mất mặt, Yến Thanh Tiêu thì không biết đang lẩm bẩm cái gì, nhưng vẫn giơ chén rượu xem như cho có lệ.
Uống qua chén rượu này, xem như bỏ qua một chuyện, cho dù trong lòng mấy người còn có suy nghĩ phức tạp.
Lăng Huyền Sương đang bận tập trung, Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cũng bắt đầu đấu tranh với các loại kiểu dáng món ăn trên bàn, Bối Cẩn Du cùng Yến Thanh Tiêu cũng nhanh chóng gia nhập, mấy người tranh cướp không còn biết trời đâu đất đâu.
Liễu Nương mím môi do dự chốc lát, mỉm cười nói: “Lần này thật là thiệt cho Lăng Nhị thiếu không ít, nếu không chúng ta cũng chẳng được ăn mấy món mỹ vị thế này.”
“Đúng đấy, chúng ta đã hỏi qua mấy người, đều nói chưa tới Thiên Cung các ăn một lần xem như vẫn chưa đến Nam Dịch.” Vạn Trung nói, “Mấy người chúng ta cũng muốn đến nếm thử, không ngờ lại thành thế này, ngay cả chỗ ngồi cũng chẳng có.”
“Cử thủ chi lao(1).” Lăng Huyền Uyên chỉ đáp bốn chữ.
(1): (nhấc tay chi lao): việc nhỏ, không đáng đề cập, tiện tay mà làm.
“Chúng ta cũng chỉ mới biết Thiên Cung các này nằm dưới danh nghĩa Ngự Kiếm sơn trang, cho nên mời một bữa này cũng không đáng coi là gì.” Lăng Huyền Dạ vừa ăn vừa nói, “Chỉ có một chuyện làm ta hơi ngạc nhiên, không biết mấy vị có tham gia võ đài ngày kia hay không?”
Hách bang chủ nói: “Cũng có báo danh, mà ta cũng tự biết mình không phải đối thủ với Lăng Nhị thiếu, chỉ tham gia để thư thư gân cốt mà thôi.”
Tào Nghĩa nói: “Có náo nhiệt là sẽ đông người hội tụ ấy mà.”
Lưu Chưởng Môn nói: “Việc này là mấy người chúng ta đề ra, bản thân lại không tham gia không chừng sẽ bị người ta đàm tếu.”
Liễu Nương nói: “Ta chỉ là một nữ nhi, tự không hi vọng sẽ trở thành minh chủ võ lâm gì đó, chỉ nhìn xem năng lực Lăng Nhị thiếu trước đó sẽ đánh lùi mấy tên đối thủ cạnh tranh, cũng có thể xem như có công của ta trong đó đi.”
Vạn Trung nói: “Đúng thế đúng thế.”
Lăng Huyền Uyên khẽ nhíu mày, không lên tiếng.
Lăng Huyền Thư cười cười, “Ý tốt xin nhận, có điều mọi chuyện của Ngự Kiếm sơn trang chúng ta từ trước tới nay đều không nhẹ tay với người, cho nên Liễu hạp chủ cùng Vạn phong chủ nếu đã vô tâm luận võ, không ngại lui ra.”
Sắc mặt Liễu Nương liền trở nên khó xem.
Vạn Trung thì nhìn chằm chằm nàng.
Liễu Nương lườm hắn một cái, “Nhìn cái gì vậy, ăn đi!”
“Được.” Vạn Trung nhất nhất đáp lời.
Một bữa ăn này không tính là vui vẻ, trên đường trở về, Lăng Huyền Sương oán giận Lăng Huyền Uyên nói: “Đều tại đệ, đã không thích bọn họ ăn cùng, làm hại ta ăn cũng không thấy ngon.”
Thiệu Dục Tân liếc nhìn chỗ bụng của hắn có hơi nhô ra, “Nhìn ngươi có vẻ ăn rất no.”
“Cũng không phải không thu hoạch được gì, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu sau này còn muốn cùng bọn họ đến ổ Ẩm Huyết Giáo, chí ít có thể xác định Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa là người có thể tín nhiệm.”
Lăng Huyền Dạ quan tâm Mộ Phi Hàn, “Có thể không cùng đường thì tốt nhất không nên chung đường, nhiều người cũng nhiều chỗ bất tiện.”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Không cùng đường cũng sẽ gặp nhau ở Ẩm Huyết Giáo, tóm lại là phải kề vai chiến đấu.”
Lăng Huyền Thư nghĩ một lúc liền thông, nói: “Lưu Chưởng Môn vì thù riêng, Vạn Trung vì sắc đẹp, làm việc sai cũng có thể lý giải, vậy thì Liễu Nương làm thế là vì cái gì?”
“Vì nàng là nữ nhân, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Trời sinh là khiến người ta khó hiểu nên mới tồn tại.”
Lăng Huyền Thư: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.