Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 54: Cao thủ




Thái Cẩm hoang mang chạy lên đài, còn suýt nữa ngã ngay trên bậc thang.
Tiểu tư khó hiểu nhìn hắn.
Thái Cẩm đoạt lấy danh sách, tỉ mỉ đọc lại nhiều lần mới xác nhận mặt trên viết rõ rõ ràng ràng năm chữ “Cẩm Tú viên Thái Cẩm”, mới run giọng nói: “Không thể nào, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì thế này!”
Yến Thanh Tiêu đứng lên, nhìn sang phía Lăng Huyền Thư, “Đây mới là nguyên nhân đêm qua ngươi ra ngoài?”
Lăng Huyền Thư đi tới bên cạnh y, nói: “Đi đi, ngươi có thể quang minh chính đại giáo huấn hắn, chỉ cần không giết chết là được.”
Yến Thanh Tiêu nhếch miệng lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng tà ác, xắn tay áo nói: “Hừ hừ, họ Thái, rốt cuộc ngươi đã rơi vào tay ta.”
Đoàn người vây xem vỗ tay ầm ầm.
Thái Cẩm nhét danh sách lại cho tiểu tư, cười khan nói: “Yến lâu chủ, chuyện này… Đây là một hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?” Yến Thanh Tiêu đi từng bước một tới gần hắn, “Ngươi nói hiểu lầm cái gì, là tên của ta và ngươi không nên xuất hiện ở trên danh sách là hiểu lầm, hay chuyện ba năm trước mới là hiểu lầm?”
Sắc mặt Thái Cẩm trắng nhợt.
Đã nói tới chỗ này, hắn còn không hiểu danh sách kia đã bị Yến Thanh Tiêu động chân động tay thì đúng là ngu người. Mà ý đồ của đối phương hết sức rõ ràng, chính là đến báo thù chuyện năm đó.
Thái Cẩm theo bản năng muốn bắt lấy thứ gì đó để tăng can đảm, tay quơ mấy lần vẫn không bắt được cái gì, quay đầu lại mới thấy tiểu tư đã ôm danh sách chạy xuống.
Yến Thanh Tiêu chỉ xuống phía dưới, “Đừng để mọi người sốt ruột chờ, chúng ta động thủ đi.”
“Chuyện này…” Thái Cẩm đẩy tay một cái về phía trước, “Yến lâu chủ, hôm nay là muốn chọn ra một minh chủ võ lâm, còn chúng ta là xử lí chuyện riêng, có phải là… Có phải là không được hay cho lắm?”
Yến Thanh Tiêu ôm cánh tay nói: “Sao ngươi biết ta đến không phải để tranh minh chủ võ lâm?”
“Cái này…”
Mọi người phía dưới đã thiếu kiên nhẫn chờ đợi, hô to muốn bọn họ mau mau động thủ.
Yến Thanh Tiêu dùng ánh mắt giục Thái Cẩm.
Cái trán Thái Cẩm chảy đầy mồ hôi, suy nghĩ một chút, rồi ôm quyền cúi đầu.
Yến Thanh Tiêu cười gằn trong lòng, muốn chịu thua? Cửa cũng không có! Y phi thân qua đỡ lại cánh tay Thái Cẩm, rồi lén dùng ám quyền đánh mạnh vào eo hắn, cất giọng nói: “Thái viên chủ, ta đến lĩnh giáo cao chiêu nhà ngươi!”
Thái Cẩm đau đến muốn hét thành tiếng, lại trong lúc mất tập trung bị Yến Thanh Tiêu điểm á huyệt, nước mắt ngấn đầy viền mắt.
Vì để diễn càng chân thực hơn, Yến Thanh Tiêu kéo lấy một cánh tay của hắn, gập khủy tay hắn lại quơ qua mình. Xem ở trong mắt người khác, là Thái Cẩm đang ra chiêu với y, nhưng sự thật là y dùng nội lực đánh thẳng vào cánh tay Thái Cẩm.
Thái Cẩm đau muốn ngất luôn cho rồi, khổ nỗi hét một tiếng cũng không phát ra được.
Yến Thanh Tiêu một bên thao túng hắn chiêu đối chiêu với mình, một bên lén ngắt lén đánh các nơi trên người hắn, rất đã rất nghiền.
Có cái mình y ra hai lực, hao tổn sức lực rất nhanh, ngẫm lại cơ hội báo thù sau này còn nhiều, nên không cần cố chấp với lần này. Yến Thanh Tiêu không dấu vết giải á huyệt cho Thái Cẩm, một cước đá vào cái mông của hắn.
Thái Cẩm mất đà chạy về phía trước, chân đã mềm nhũn, nằm nhoài trên mặt đất.
Có người cười to thành tiếng, có người cực lực nhẫn nhịn, tạo thành một mảnh náo nhiệt dưới đài.
Yến Thanh Tiêu ôm quyền, “Thái viên chủ, đa tạ!”
Thái Cẩm nỗ lực kìm nén bản thân không được khóc lên, ôm cánh tay trật khớp cố gắng vươn mình ngồi dậy, “Là ta tài nghệ không bằng người, tài nghệ không bằng người…”
Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, xoay người xuống lôi đài.
Tiểu tư lại lên đài định đọc tên tiếp, Thái Cẩm cả giận nói: “Không nhìn thấy ta vẫn còn ở đây sao! Còn không mau đỡ ta xuống trước!”
“…” Tiểu tư miễn cưỡng nuốt xuống lời vừa tới miệng, ho khan hai tiếng, mới đi qua đỡ Thái Cẩm.
Thái Cẩm đau đến nhe răng trợn mắt, “Gọi người dìu ta về phòng, nhanh mời đại phu cho ta, nơi này giao cho ngươi chủ trì.”
“Vâng.” Tiểu tư nhanh chóng vẫy tay với đồng bạn phía dưới, “Mau mau lên đây, đỡ thay ta, rồi đi mời đại phu!”
Yến Thanh Tiêu không về chỗ của mình, mà ngồi ngay bên cạnh Lăng Huyền Thư, không nhịn được cười to lên, cười đến thở không ra hơi.
Lăng Huyền Thư một tay khẽ vuốt sống lưng, một tay đưa qua một chén trà cho y, ánh mắt mang đầy cưng chiều, “Được rồi, đừng cười, uống ngụm nước.”
Yến Thanh Tiêu tiếp nhận trà, lại cười vài tiếng mới dừng lại, “Nhất định đêm nay lúc tắm hắn sẽ phát hiện, toàn thân mình toàn là vết xanh vết tím, hay không hả!”
“Cơn giận lâu ngày ở trong lòng xem như cũng trút ra, ” Lăng Huyền Thư nói, “Cảm giác thế nào?”
Yến Thanh Tiêu một hơi uống sạch ra trong chén, “Thoải mái! Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.”
Lăng Huyền Thư nhận lại chén trà, lắc đầu cười khẽ, “Những ngày tươi đẹp của Thái Cẩm, xem như kết thúc triệt để.”
Yến Thanh Tiêu liếc hắn một cái rồi dời đi nhanh chóng, chậm rãi nói: “Lần này… Cảm ơn.”
Lăng Huyền Thư cười cười, “Hừm, ta nhận.”
Tiểu tư hết bận bên chỗ Thái Cẩm, thở hồng hộc chạy lên lại, nói: “Hai vị cuối cùng của vòng thứ nhất, xin mời Lạc Trần Nguyên Thiệu Dục Tân cùng… Võ Lâm Minh… cao thủ?”
Phía dưới có người cười to, “Nói thế này nghĩa là sao hả?”
Tiểu tư xem đi xem lại, “Là Võ Lâm Minh cao thủ, bên trên không viết họ tên, chỉ viết cao thủ, không biết là vị nào?”
Lão giả lúc trước được Viên Thành cùng Phương Công đỡ chậm rãi đi tới, chậm rãi nói: “Ta chính là Cao Thủ, Cao Thủ chính là ta.”
Khóe miệng tiểu tư giật giật, khẽ gật đầu với lão, rồi đi xuống.
Phía dưới lại có người nói: “Lão già này nói khoác không biết ngượng, dám nói mình là cao thủ? Được, cứ xem ngươi là cao thủ, thì cũng nên báo rõ họ tên ra, nếu không thì ngươi đừng đứng trên lôi đài nữa.”
Tất cả mọi người hô to đúng thế.
Ông lão lười biếng nói: “Ta họ Cao, tên một chữ Thủ. Cho nên ta chính là Cao Thủ, Cao Thủ chính là ta.”
Mọi người: “…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Tên gì quái thế?”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Đệ cảm thấy cái tên Lưu Chưởng Môn lúc này êm tai hơn rất nhiều.”
Đám người Lăng Huyền Thư đồng loạt biểu thị tán thành, cảm thấy cái tên này quả thật êm hơn.
Lăng Huyền Sương lôi kéo tóc Thiệu Dục Tân, “Gọi tên ngươi kìa, ngươi không lên à?”
Thiệu Dục Tân đang ngồi, lúc này mới đứng dậy cất cao giọng nói: “Các vị, tại hạ vô tâm luận võ, cũng do môn hạ ngộ báo, kính xin các vị thứ lỗi. Lần này tại hạ chịu thua, vị Cao tiền bối này không chiến mà thắng rồi.”
Tất cả mọi người phát ra tiếng thở dài thất vọng.
Cao Thủ đang tự đắc ý, muốn xuống, lại nghe có người hô to một tiếng “Chậm đã”. Lão quay đầu lại, thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi đi lên đài.
“Ta đánh với ngươi!” Đào Tâm Duyệt ôm quyền nói với phía dưới, “Lạc Trần Nguyên Đào Tâm Duyệt, nguyện thay đại sư huynh xuất chiến.”
Phía dưới vang ầm tiếng khen hay.
Cao Thủ vuốt râu ngắn, tinh tế tỉ mỉ đánh giá Đào Tâm Duyệt, “Rất tốt, rất tốt!”
Đào Tâm Duyệt bị lãi dòm quá không thoải mái, “Ngươi nhìn cái gì?”
Cao Thủ cười híp mắt nói: “Tiểu cô nương, ngươi bao nhiêu tuổi, thành thân hay chưa?”
Đào Tâm Duyệt tức thì đỏ cả mặt, “Ngươi… Ngươi già rồi mà không đứng đắn… Ngươi… Ngươi ăn nói linh tinh gì đó!”
Cao Thủ cười hắc hắc: “Ngươi có đủ hoa nhường nguyệt thẹn, ta rất là thích, mà ta chưa vợ ngươi chưa gả, không phải vừa xứng?”
“Được… Được lắm…” Đào Tâm Duyệt tức giận đến lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Cao Thủ cười híp hết cả mắt, “Ngươi đồng ý rồi?”
“Thật không biết xấu hổ!” Đào Tâm Duyệt nói xong, không chút lưu tình tấn công qua.
Lăng Huyền Sương cúi đầu nhìn, chà chà hai tiếng, “Lão này đủ để làm ông nội tiểu sư muội, lại muốn hỏi nàng làm vợ, quả thật không biết xấu hổ.”
Thiệu Dục Tân ngồi lại, bất đắc dĩ nói: “Tâm Duyệt vẫn quá mức hồ đồ.”
“Vì nàng đang tức với ngươi, ” Lăng Huyền Sương nói, “Ngươi không dỗ nàng?”
Thiệu Dục Tân thở dài, “Ta vô tâm với nàng, nên sẽ không mang lại hi vọng cho nàng.”
Lăng Huyền Sương xoa xoa huyệt Thái Dương, “Lẽ nào nàng cũng biết trong lòng ngươi không có tình cảm nam nữ với nàng? Chuyện giữa các ngươi thật là phức tạp.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Thiệu Dục Tân kéo hắn từ phía sau đến phía trước, để hắn ngồi ở bên cạnh mình, “Võ công vị Cao Thủ này có chút môn đạo, chúng ta cùng xem.”
“Ta lại xem không hiểu.” Lăng Huyền Sương tựa ở trên vai hắn, “Nhìn lão có vẻ thích sắc đẹp, ngươi cẩn thận đừng để cho cho lão bắt nạt tiểu sư muội.”
Không biết có phải vừa xem trận Yến Thanh Tiêu đánh Thái Cẩm làm Cao Thủ học theo hay không, những chiêu thức lão thu vào phát ra đã ăn không ít đậu hũ Đào Tâm Duyệt.
Đào Tâm Duyệt vừa thẹn vừa giận trong lòng, bay lên đá một cước vào mặt lão.
Cao Thủ ra tay cực nhanh nắm được mắt cá chân nàng, kéo về phía mình.
Đào Tâm Duyệt đứng không vững, suýt nữa ngã.
Cao Thủ duỗi tay đỡ được, cúi đầu mỉm cười với nàng, “Tiểu cô nương, ngã ta sẽ đau lòng!”
Đào Tâm Duyệt đẩy lão ra, đứng thẳng người, dùng chưởng đập thẳng vào tâm mạch của lão.
Cao Thủ khẽ xoay người, ý đồ muốn nhào vào trong lòng nàng.
Đào Tâm Duyệt nhẹ giọng kêu lên, vội vàng thu chưởng che lại.
Cao Thủ nhân cơ hội điểm huyệt đạo của nàng, “Tiểu cô nương, đa tạ ngươi đã nhường bá bá ( bác) ta, cùng ngươi làm câu chuyện cười, ngươi đừng quá tức giận, tức rồi sẽ không đẹp.” Lão nói xong, mới giải huyệt đạo cho Đào Tâm Duyệt.
“Ai thèm làm bá bá ngươi!” Đào Tâm Duyệt xì một cái, chạy xuống đài.
Cao Thủ: “…” Ngươi khẳng định không phải bá bá ta?.
Đào Tâm Duyệt do do dự dự đi tới trước mặt Thiệu Dục Tân, “Muội thua.”
“Như vậy cũng tốt.” Thiệu Dục Tân ra hiệu để nàng ngồi xuống, “Muội cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Đào Tâm Duyệt ngồi xuống, cúi đầu nói: “Ta không nên hồ đồ như vậy, đã làm mất mặt Lạc Trần Nguyên, xin lỗi.”
“Đừng lo lắng, không cần để ở trong lòng.”
Lăng Huyền Sương ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Đào Tâm Duyệt, nhưng không nói lời nào.
Đào Tâm Duyệt muốn giả như không biết, mà có thể do Lăng Huyền Sương nhìn quá mức trắng trợn không kiêng dè, rốt cuộc khiến nàng nổi giận tìm được chỗ phát tiết, giơ hai ngón tay chỉ vào mắt Lăng Huyền Sương, hung dữ mà nói: “Ngươi nhìn tiếp nữa xem, ta móc hai con mắt của ngươi ra!”
Vốn định nói mấy câu an ủi nàng, Lăng Huyền Sương bị dọa run cả người, hai tay che mắt rúc đầu trốn ở bên người Thiệu Dục Tân, cao giọng nói: “Nữ hiệp tha mạng!”
Đào Tâm Duyệt: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.