Cha của tôi là người giàu có thế nhưng tôi chưa bao giờ trông mong bất kể điều gì từ gia tài của ông,khi mẹ mất tôi đã về sống cùng họ,ăn ngủ cùng họ và những trận đòn của dì ghẻ mãi mãi chẳng bao giờ quên nhưng tôi vẫn mạnh mẽ sống,mạnh mẽ vượt qua rào cản của số phận trưởng thành thật tốt...họ bất chấp mang tôi ra bán để làm một thoả thuận và tôi biết mình k có quyền gì trong gia đình đó,tôi luôn tự nhủ mình là đứa trẻ ngoan,đã ngoan thì phải luôn nghe lời cha phải không mẹ...tôi cầm bức ảnh tôi và mẹ chụp chung rồi bật khóc trên máy bay...giá như con còn có mẹ,mẹ ơi ở đó chẳng ai cần con...
Bước chân xuống máy bay tuyết phủ kín lối,rơi đầy tóc tôi...hai người tháp tùng tôi đưa tôi đến một căn biệt thự bằng gỗ...hai hàng vẹ sỹ đứng dọc đường vào căn biệt thự...tôi sợ run lên...
Vệ sỹ nữ: Cô Quỳnh theo tôi
- Vâng
Vừa mở cửa ra tôi thấy một phụ nữ ném tập giấy vào mặt một người...bà ấy rất đẹp nhưng gương măt rất nghiêm nghị...
Phụ nữ: Làm thế thì còn nói chuyện gì đồ ngu có một việc mà k xong...
Vệ sỹ A: cô Quỳnh tới rồi phu nhân
- các người ra ngoài đi...con là Quỳnh à
- Dạ vâng
- Con ngồi đi ta tự giới thiệu ta là Hana Trương là vợ của đức vua cung điện Winham
- Dạ vâng con chào bác
- K cần khách sáo...ta chon con là 1 trong 3 cô gái được tiến cử vào cung điện Winham để kết hôn vs tam hoàng tử cao quý,con có đồng ý không...
- 1 trong 3 chứ k phải là 1/1 ạ
- Đúng vậy 1 trong 3 con sẽ được cưới hoàng tử,ước mơ của rất nhiều cô gái...( bà chỉ hai cô gái ngồi ở góc bên phải) kia là Naomi đến từ Nhật và Tâm Như đến từ Trung Quốc...sở dĩ ta chọn các cô gái tuổi thân đến từ châu á vì đức vua chồng của ta đã xem xét tuổi để hợp với hoàng tử đứa con trai mà ngài rất thương mến chỉ có các cô gái tuổi thân mới được phép bước vào cung điện,các cô gái kia cũng đều là những tiểu thư của các tập đoàn nổi tiếng
- Vậy nếu k lọt vào mắt tam hoàng tử cháu có thể về k
- Có chứ tất nhiên là cháu sẽ trở về nhà,cháu có đôi mắt rất đẹp,rất giống mẹ cháu
- Bác biết mẹ cháu ạ
- Biết chứ mẹ cháu là thần tượng của bác một nhà văn thiên tài...
Tôi mỉm cười rồi bà vỗ tay...
Phu nhân: Đây sẽ là nhà chung cho các cháu,ở đây các cháu sẽ phải học ăn,học nói và học tất cả các kĩ năng khi bước vào cung điện...đặc biệt là kĩ năng sống...ngày mai các cháu sẽ được kiểm tra sức khoẻ giờ thì người làm sẽ đưa các cháu đến các phòng của mình...
Chúng tôi được đưa đến từng phòng,tên chúng tôi được ghi bên ngoài rõ ràng,căn phòng dc trang trí như một công chúa...ai nấy đều có người thân gọi hỏi han chỉ có tôi là chẳng có ai gọi...
Tôi vào phòng đặt ảnh của tôi và mẹ lên bàn,tôi mỉm cười rồi xoa tay vào ảnh “ mẹ con đến nơi rồi,ở đây có Fan của mẹ đấy bác ấy rất đẹp,đẹp như mẹ vậy”...
Trong căn phòng lộng lẫy Quỳnh nhắm mắt ngủ tay vẫn đặt lên bức ảnh...
Tại cung điện Winham...
Tiếng lính chạy,tiếng hét của một cô gái rồi từ trong điện của Đại Hoàng Tử một cô gái được vứt ra bên ngoài quần áo k mặc,phần âm đ*o chảy máu k ngừng...mắt trợn lên chết k nhắm được mắt...mẹ của anh ta là Hoàng Hậu đương nhiệm đứng quát ngoài phòng
Hoàng Hậu: Mở cửa cho mẹ...
Đại hoàng tử ra mở cửa anh ta người nồng nặc mùi rượu...
Đại Hoàng Tử ( Jan): Mẹ đến sao k báo trước
Một cái tát từ hoàng hậu vả vào mặt Jan...
Hoàng Hậu: Con đến bây giờ vẫn như vậy thì ngai vàng kia con liệu có được ngồi k hả
Jan: Nhị hoàng tử cao quý chẳng phải sẽ lên làm vua hay sao
Hoàng Hậu: Con là anh cả tại sao lại nhường cho nó được
- Ôi dào con k thiết tha chiều chính vớ vẩn con chỉ thích đàn bà thôi
- Mày im miệng,ngai vàng là tàn sát nó lên làm vua thì mẹ sẽ chết con hiểu k
- Kìa mẹ sao cứ nói vậy nhỉ
- Nhị hoàng tử nó là kẻ tham vọng nó sẽ giết chết mẹ và cả con...lần cưới vợ cho Tam Hoàng Tử này sẽ là lần sắc phong ai làm thái tử nên con cứ liệu mà tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chưa...
- Vâng rồi...( lụng bụng).
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
Hắn đóng cửa lại bên trong có một cô gái tay chân bị trói k mặc gì ngồi trên giường,đại hoàng tử đến gần cô gái sợ lắc đầu
Gái: Cầu xin ngài tha cho em được k
- Tha là tha thế nào ta thích em mà...
- Cầu xin ngài tha cho em,em còn con nhỏ ở nhà...
- Mày có con rồi à
- Dạ vâng
Hắn tức đỏ mắt rồi rút súng bắn chết cô gái tại chỗ “ k còn trinh mà dám bước vào cung điện thật láo toét”...
Nhị Hoàng Tử ngồi đánh đàn piano ở trong điện nơi hai hàng cây lá vàng rơi ngập lối...bản nhạc buồn du dương...tiếng vỗ tay từ xa...
Đức vua: Hay,hay lắm con trai
Nhị Hoàng Tử ( Kevin): cha quá khen rồi
- Hôm nay lá rơi nhiều quá nhỉ
- Tuyết tan nên lá cũng rơi nhiều hơn
- sắp tới là lễ cưới của em trai ta muốn con tặng em một bản piano trong ngày cưới con thấy sao
- Dạ chuyện nhỏ mà cha...nhưng con thật sự không hiểu tại sao Thomas lại đồng ý cưới vợ vậy ạ
- Đến tuổi thì phải cưới chứ ( Vua cười ròn tan vỗ vai Kevin) nào các ngươi ta muốn đi xem thưc đơn mời khách trong lễ cưới...
Vua vừa đi khuất Nhị Hoàng Tử đổi sắc mặt..rồi lau vai
Kevin: Ông ta rốt cuộc có coi tao là con trai k vậy,tao cưới thì ông ta chỉ uk còn nó cưới thì chuẩn bị chu đáo
Thư kí: ngài cứ bình tĩnh ngôi vua sẽ là của ngài rồi mà
Kevin: Đảm bảo trong lễ cưới k có mặt chú rể
- Dạ cứ yên tâm ạ...đảm bảo tam hoàng tử của chúng ta đi mãi k về...
Chúng tôi được một cô giáo ôn bài,cách ăn nói
Cô: Gọi dạ bảo vâng đó là bên ngoài trong cung điện gặp đưc vua cúi gập người để cằm lẹm vào trong hai chân chụm lại,nếu gặp Hoàng Hậu thì cúi 1/3 người hơi ngẩng cao đầu để người thấy mặt...
Tôi: Cô ơi cho em hỏi Tam Hoàng Tử là người thế nào ạ
Cô sững người ấp úng...
Naomi: Phải là người tn vậy ạ
Cô: Cô chưa từng gặp mặt,tam hoàng tử lên chùa tĩnh tâm đã 9 năm nay nên chưa có dịp gặp mặt...
Tôi: 9 năm...vậy là cô cũng kb a ta là người tn rồi...
Sau tiết dậy đó là kiểm tra sức khoẻ...
Bác sỹ: Đầu tiên sẽ là kiểm tra tổng thể
Tôi sợ họ kiểm tra màng trinh
Tâm như: Sao run vậy Quỳnh
- Tớ lạnh
- Hay ốm rồi...
- K có đâu...
Họ chỉ kiểm tra sức khoẻ và k có kiểm tra màng trinh nên tôi đã bớt căng thẳng...nhưng mình k thể giấu được nếu bị phát hiện liệu có sao k vậy...tôi lo sợ...
Cả đêm tôi khó ngủ,tôi đi đi lại lại nhìn về phía ánh đèn sáng choang phía xa...cung điện Winham nơi mà mình sẽ tới...
Tâm Như: Có tâm sự à
- Uk có chút tâm sự
- Quỳnh này,cậu có nghĩ là cậu được chọn không
- Mình hy vọng là không,mình nghĩ chắc chắn mình sẽ k dc chọn
- Sao cậu nghĩ vậy
- Vì một trong hai cậu đều hơn hẳn mình nên có lẽ mình sẽ về nước
- Tự tin lên chứ
- Tự tin k đủ tớ có nhiều thiếu sót lắm
- Cậu sau khi về nước sẽ làm gì,lấy chồng không
- Không,tớ sẽ đi xa,đi làm và sẽ có một cuộc sống thật yên bình...
- Thật ra hôn nhân của chúng ta đều là vì tiền mà,chúng ta đều k lấy dc người mình yêu
- Cậu có người yêu rồi à Tâm Như
- Điên,tuổi này k có thì có vấn đề,nhưng anh ấy nghèo,nghèo đến nỗi cha tớ đã ép anh ấy tự vẫn...( Tâm Như rơi nước mắt)
- Cố lên chúng ta đều nhất định sẽ gặp được người thương...
Tại Việt Nam
Dũng: Mẹ nói cho con biết rốt cuộc Quỳnh đi đâu dc k mẹ
Mẹ D: Con tìm nó làm gì nữa,nó đi xa lắm rồi
- con xin mẹ đấy con thực sự yêu Quỳnh
- yêu chưa đủ,vợ của con phải là người xứng đáng,con yêu con nghe mẹ con bé đó k hợp vs con,em gái nó sao con k nhìn con Hạnh mà lại cứ nhìn con Quỳnh vậy
- con nhất định sẽ tìm thấy Quỳnh,khi nào con chưa thấy thì con sẽ k về
- Dũng...thằng bất hiếu kia...
Dũng lái xe đi cắn chặt răng rồi phanh gấp xe lại...nhìn trên cây cầu nơi hai đứa từng hóng mát...
Quỳnh: Ngày nào đó nếu chúng ta phải xa nhau anh nhất định phải đi tìm em đấy
Dũng ôm mặt “ Rốt cuộc em đang ở đâu mà anh không thể tìm thấy”
Hạnh đúng lúc gọi điện
Hạnh: Em say quá anh đón em dc k
- Em có biết Quỳnh ở đâu k
- Đến đón em đi em sẽ nói cho anh biết...
Dũng đến một nhà hàng,Hạnh k say mà đang ngồi ăn một mình
Dũng: Quỳnh đang ở đâu vậy
- Nó đi lấy chồng rồi
- Em nói gì
- Nó ham tiền lấy chồng ngoại rồi
- Em nói dối,anh thiếu gì tiền mà phải lấy chồng ngoại
- Người đó giàu hơn anh rất nhiều
- Là ai...e nói tên đi,là ai...
- Anh nghĩ em nói k
- Nói đi
- Có chết em cũng k nói
- Nếu em k nói thì cũng đừng bh gọi cho anh nữa
- Anh quá đáng vừa thôi
- Chào em
- Dũng,em có thai rồi...
Dũng ngẩn người như kẻ mất hồn...
Tôi ngồi nghĩ về gia đình,về chuyện tình yêu giữa tôi và Dũng...Dũng là người đưa tôi ra khỏi bóng tối của gia đình,luôn bên cạnh tôi lúc tôi mệt mỏi và khó khăn nhất...Trước khi nắm lấy bàn tay anh em chẳng thể nghĩ răng cuộc đời mà em đang sống lại có thể tươi đẹp đến vậy ( Đưa tay đỡ lấy bông tuyết)...
Tâm như từ xa gọi
Tâm Như: Về phòng thôi sắp có bão tuyết đấy
- uk về ngay đây
Tôi vừa đứng dậy thì thấy có bàn tay tóm lấy chân mình từ trong lùm cây...” ôi mẹ ơi”...
Bàn tay đầy máu tôi hét lên người đó nói “ Yên lặng đi”
- Chú là ai vậy,anh bị thương nặng rồi để tôi đi tìm...
Tôi đỡ anh ta dậy,râu ria đầy mặt,mái tóc đen lởm chởm những sợi bạc...
- Đừng gọi...đưa tôi vào phòng
- Phòng nào mới được
- Phòng của cô...
- Chú điên à tôi sẽ đi gọi người,mà khu này sao chu vào dc vậy...
- tôi làm ở gần đây bị kẻ xấu hãm hại,sắp có bão sẽ k có xe cứu thương nên tôi cần cô giúp
- Kẻ xấu,chết dở để tôi cõng chú...
Tôi cõng anh ta lên vai anh ta nặng,rất nặng...tôi trĩu chân xuống tuyết để lại dấu chân trên tuyết...
- Tôi mệt
- Chú đừng ngủ nhé
Người đàn ông đó xoa đầu tôi
- Nhóc tên gì
- Cháu tên Quỳnh
- Quỳnh...đưa chú vào phòng chú cần lấy một chậu nước và 1 con dao đầu nhọn
- Vâng,chú làm gì vậy
- Chú đang tự cứu bản thân nếu k sẽ chết trươc khi xe cứu thương đến...
- Vâng vang chú yên tâm...
Tôi đưa ông ta vào phòng rồi lặng lẽ đi lấy nươc vào dao...
Chú: Đóng cửa phòng vào tôi cần một cái khăn...
Tôi đưa khăn anh ta căn chặt rồi cởi bỏ chiếc áo khoác có viên đạn bên bả vai...anh ta hơ lửa qua con dao rồi tự soi trước gương chọc dao vào vai xoáy đạn ra...gồng đỏ hết cả gân trên cơ thể...tôi nhắm chặt mắt k dám nhìn...con dao rơi xuống anh ta gục xuống tôi chạy lại đỡ...
Tôi: chú có sao k ạ
- Ở chỗ đồ y tế có chai nước truyền và kim mang lại đây cho tôi...
Tôi gật rồi chạy đi lấy,bên ngoài bão lớn đám vệ sỹ cũng k còn ai đứng bên ngoài...người đó tự truyền nước tự làm tất cả...tôi nghĩ anh ta cũng thật giỏi...bộ râu dính đầy tuyết tôi lấy tay phủi thì anh ta mở mắt tóm lấy tay như phản xạ làm tôi sợ...
Chú: Nhóc sợ à
- Vì chú tóm tay nên cũng giật mình
- Phiền nhóc rồi...
- Cứu người là việc nên làm mà...
Đêm đó anh ta sốt tôi chườm khăn cả đêm chỉ mong trời sáng để báo người gọi xe cấp cứu...cởi vài cúc áo của anh ta để chườm lên cổ tôi thấy có hình xăm như một chiếc khoá ở bên ngực trái che lên vết sẹo...
Đến gần sáng người đàn ông tỉnh dậy thấy trên trán có khăn,Quỳnh hai tay cầm hai khăn anh ta cài áo rồi mở cửa sổ nhẩy ra ngoài...
Đến sáng tôi k thấy anh ta đâu...anh ta biến mất k chút dấu vết...tôii k thấy ai trong biệt thự hỏi gì đành tự mang những chiếc khăn dính máu vứt đi...
Hôm nay là ngày chúng tôi vào cung điện Winham...những chiếc váy lộng lẫy theo đất nước được chuẩn bị,phu nhân chuẩn bị cho tôi chiếc áo dài chỉ một màu trắng
Phu nhân: Hôm nay các con đều mặc màu trắng để biểu tượng cho việc trong sáng tinh khiết chưa bị vấy bẩn...ngẩng cao đầu chuẩn bị vào cung điện...
Tôi lấy tay nắm lấy áo dài vi lo sợ...ngồi trên xe sang tiến tới cung điện...tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đêm qua...
Đức vua cùng hoàng hậu ngồi chờ trong phòng
Đức vua: Có 3 cô gái cơ à
Hoàng Hậu: Hana Trương cô ấy rảnh rỗi quá mà
Vua: Nếu là 3 thì ta có ý thế này...ta muốn 3 hoàng tử bước vào phòng và nói vs 3 cô gái đó có thể lựa chọn 1 trong 3 và k nói cho họ biết ai là đại,ai là nhị và ai là tam...ta muốn xem cô gái nào hợp vs ai ta sẽ tặng cho hoàng tử đó
Hana Trương: Nhưng đều là người hợp vs tam hoàng tử
Vua: Ta biết em muốn tốt cho con nhưng tất cả phải xem vào chữ duyên...như lần đầu ta gặp em vậy
Hoàng Hậu tức lừ mắt nhìn phu nhân...
Hana: Vâng thưa điện hạ...
Chúng tôi bước vào trong một căn phòng thì thấy có 3 người đàn ông mặc vest bên trên là Đức Vua
Chúng tôi: Kính chào đức vua
Vua: Chà ai cũng đều xinh xắn
Đại hoàng tử nhìn thấy gái mắt anh ta láo liên bị mẹ anh ta lườm
Vua: Ta chỉ có 3 người con trai thì 2 trong 3 đã có vợ chỉ còn tam hoàng tử chưa có,nhưng tam hoàng tử là người rất khó tính thế nên ta sẽ k chọn vợ cho con mà để cho chính các ngươi chọn hoàng tử để sau này ta k hối tiếc...và dù thế nào thì ngày mai cũng sẽ là ngày tam hoàng tử kết hôn với một trong 3 ngươi..
Tôi thấy tim đập nhanh,nghĩa là tôi không được về nhà...k dc về nhà sao...
Naomi chọn nhị hoàng tử...đại hoàng tử tóm lấy tay Quỳnh...
Jan: Qua đây đi em...
Còn một người nữa bước ra tập tễnh,râu ria xồm xoàm...
Vua: Tam Hoàng Tử của ta sẽ thuộc về ngươi chứ cô gái kia ( tâm như)
Tâm như ấp úng nhìn thấy Tam Hoàng Tử thì sợ hãi lùi lại...
Vua: Ý ngươi là sao cô gái kia
Tâm Như: Dạ con...con...
Tôi nhìn Tâm Như sợ hãi...người đàn ông kia tôi nhận ra...đó là người hôm qua
Tôi: Tâm Như
Tâm Như: Quỳnh mình sợ lắm rất sợ nhìn anh ta thật bẩn thỉu...
Nhị hoàng tử nhếch mồm
Tôi: Nói bé thôi...đừng sợ chúng ta là bạn mà tớ sẽ chọn ông ta thay cậu...
Tâm như: Kìa Quỳnh
Quỳnh giật tay khỏi Đại hoàng tử...sau đó bước sang cạnh Tam Hoàng Tử
Vua: Tốt lắm,cô gái mai sẽ kết hôn vs con trai ta...
Tâm Như: Quỳnh...xin lỗi cậu
- K sao đâu...tớ là bạn cậu...
Jan: Em tên Tâm Như à,tên đẹp quá theo anh nhé
Tâm Như: Dạ...
Mọi người đi khỏi chỉ còn tôi và anh ta...
Tôi: Chúng ta lại gặp rồi...tôi muốn nhờ anh một việc sau khi kết hôn anh hãy dùng lý do gì đó đuổi tôi đi dc k
- Ngưoi muốn ra khỏi đây
- Vâng
- Chỉ khi chết...
- Làm gì căng thẳng thế...
Anh ta có vài tuỳ tùng bảo vệ rồi đi khuất...hôm sau là lễ cưới phu nhân vào đeo cho tôi một chiếc dây
Phu nhân: cháu đã có duyên làm con dâu ta thì ta chỉ muốn cháu sống vs Thomas phải thật khôn khéo,cháu hiểu không,nếu khéo cháu sẽ có lợi...
- Anh ta hiền mà
- Hiền...( phu nhân cười)
- Vẻ ngoài k dc đẹp nhưng cháu k sợ...
- K đẹp sao ( phu nhân cứ mím mồm cười) vậy ngủ sớm đi mai còn lên lễ đường cô dâu của ta...
Hôm sau tôi hồi hộp...cánh cửa mở ra đức vua bước vào
Vua: Nào con gái hôm nay ta sẽ đưa con đi kết hôn vs con trai ta...
Tôi bước ra lễ đường...chú rể từ xa trong bộ vest trắng đang quay lưng lại...tôi đến gần thì thấy anh ta quay lại...tôi ngó xung quanh
Vua: Con nhìn gì vậy
- Con tìm tam hoàng tử
Vua: chẳng phải đang ở ngay trước măt con sao
Tam Hoàng Tử với chiếc mũi cao đôi môi đỏ mái tóc bóng mượt,cơ thể vạm vỡ này là sao vậy...tôi chảy cả máu mũi...anh ta đưa tay ra
Thomas: Cô đồng ý lấy ta chứ
Tâm Như bên dưới lễ đường “ K thể nào k thể “
Jan: Sao em tiếc à,anh quên k kể cho em biết Tam Hoàng Tử của chúng ta hay bị truy sát nên phải cải trang như lão già 50 vậy...
Bàn tay tôi đặt lên bàn tay anh ta,người đàn ông vs đôi tay rất lạnh,k nở lấy nụ cười nào vì lạnh cả trong tim chăng,cổ tích có thật ư???